Này, Cái Muôi Của Em

Chương 4



Đây tuyệt đối không phải là tin vui.

Nửa giờ sau, rốt cuộc Trì Trĩ Hàm cũng hiểu ra.

Cô đã hoàn toàn không còn tâm tư đi để ý xem bát mì Dương Xuân mà mình mất bốn tiếng để làm kia được đánh giá thế nào, bởi vì sau khi được bỏ vào hộp đựng thức ăn, bát mì kia chẳng còn được đụng đến nữa.

Nửa giờ, cho dù mì có ngon thế nào thì cũng bị ngâm nước cho nhũn ra rồi.

Huống hồ trước mặt cô còn có chuyện đáng để nói hơn.

“Trong vòng một tháng này, tôi chỉ có thể ở đây? Vậy thì làm sao để mua đồ ăn được?” Ở đây ngay cả lái xe đi vào cũng đã mất đến năm, sáu phút, đi bộ ra ngoài thì chắc phải mất đến nửa tiếng, cô còn phải sẵn sàng phục vụ suốt 24 tiếng, nói cách khác, cô phải ở cái nơi hoang vu hẻo lánh này suốt một tháng?

“Thực đơn sẽ được đưa cho cô trước một ngày, cô chỉ cần viết ra danh sách những thứ cần mua, hôm sau sẽ có người đưa nguyên liệu tới cho cô.” Tề Ninh ngồi trong phòng khách, trong phòng vẫn còn mùi vịt nướng.

Tề Ninh vẫn có chút thấp thỏm không yên, trong lòng còn đang lo lắng cho Tề Trình đang nhốt mình trong phòng vẽ tranh, nhưng lần này người khiến Tề Trình phát bệnh chính là cô, vì giữ khoảng cách an toàn, cô buộc mình phải ngồi ở phòng đối diện thảo luận vấn đề hợp đồng với Trì Trĩ Hàm.

Chỉ là việc Trì Trĩ Hàm nhíu mày hỏi hết chuyện này đến chuyện khác khiến cho cô thấy rất không kiên nhẫn, theo như cô biết, Lâm Kinh Vũ chắc chắn đã xem qua hợp đồng thuê đầu bếp của nhà họ Tề, tại sao bây giờ Trì Trĩ Hàm lại vẫn còn nhiều thắc mắc như vậy.

“Tôi phải nấu cho mấy người ăn?” Lúc đi vào cô đã quan sát qua một lượt, tòa nhà ba tầng này chỉ có hai cái cửa ra vào, một cái là chỗ cô vừa nấu ăn lúc nãy, còn một cái cửa lớn hơn với một ô cửa sổ trông rất kỳ quái, không có cầu thang bên ngoài, hai căn phòng hoàn toàn ngăn cách với nhau.

Phía bên cô là chỗ ở của đầu bếp, vậy phía bên đối diện là ai ở?

“Một người.” Khóe mày Tề Ninh nhăn lên.



Cho nên cô phải ở lại cái nơi hoang vu hẻo lánh này cùng một người không quen biết suốt một tháng?

“Nam hay nữ?” Trì Trĩ Hàm cảm thấy đây là một vấn đề cần phải hỏi.

“… Nam hay nữ không liên quan gì đến cô.” Tề Ninh nhìn hợp đồng mà Trì Trĩ Hàm đang cầm trong tay, nhảy qua một đoạn dài, lật đến một trang ghi mấy điều khoản, gõ hai lần: “Cô chỉ cần thuộc lòng mấy cài này.

Đây đâu chỉ là mấy cái…

Quy trình làm việc của đầu bếp riêng nhà họ Tề là như thế này: một ngày cung cấp ba bữa cơm: bữa trưa, bữa tối và món nhẹ vào bữa khuya. Thực đơn cho ba bữa mỗi ngày sẽ được đưa cho cô trước một hôm, cô chỉ cần dựa vào thực đơn để liệt kê danh sách nguyên liệu cần mua, năm giờ chiều mỗi ngày sẽ có người phụ trách đến lấy danh sách.

Suất ăn một người, theo thời gian cố định, đưa đến phía đối diện.

Tiếp theo mới là trọng điểm, Trì Trĩ Hàm nhìn đi nhìn lại bốn, năm lần để xác nhận rằng mình không hiểu sai.

Ô cửa sổ kỳ lại ở phía đối diện kia thế mà lại được sử dụng, mỗi ngày cô đưa cơm đến chỉ cần mở ô cửa sổ nhỏ đó ra, đặt hộp đựng đồ ăn lên, sau đó kéo chuông.

Người ở bên trong cửa sẽ lấy hộp đựng đồ ăn, đồng thời đưa thực đơn ngày hôm sau.



Nhưng đây chưa phải là kỳ lạ nhất.

Kỳ lạ nhất chính là, nếu như đầu bếp có ý kiến gì với thực đơn, cảm thấy thời gian một ngày không đủ để chuẩn bị thì có thể chuyển giấy vào lúc đưa cơm, sau đó đứng ở bên ngoài cửa chờ tờ giấy mới.

...



Truyền giấy để trao đổi… Cái việc kiểu này đến cả học sinh trung học thời giờ cũng chẳng muốn làm nữa…

Như thế này thật đúng như Tề Ninh nói, đối tượng phục vụ của cô là nam hay nữ đều chẳng quan trọng, bởi vì căn bản là không nhìn đến, cũng không nói chuyện.

Thảo nào các đầu bếp trước đây đều không nói rõ được, căn bản là bọn họ cũng chẳng biết đối tượng mà mình phục vụ là ai.

Nói tóm lại là cô phải ở lại cái nơi hoang vu hẻo lánh ít người đặt chân đến này, làm đồ ăn một tháng, phục vụ một người không biết là nam hay nữ, không biết tuổi tác, cũng không biết có phải là bị mắc bệnh gì không tiện nói ra chỉ có thể trốn trong phòng hay không.

Hơn nữa còn bị camera giám sát suốt 24 tiếng.

Nơi mà cô sắp ở lại một tháng này, không gian lớn nhất là phòng bếp, có bốn cái camera, trong hợp đồng còn dùng hình ảnh để đánh dấu rõ ràng, chỗ còn lại là phòng khách, có hai cái camera, cũng dùng cách thức tương tự để đánh dấu.

Chỗ không có camera chỉ có phòng ngủ và nhà vệ sinh, mà từ phòng ngủ đến nhà vệ sinh thì buộc phải đi qua phòng khách.

Nói là một căn nhà to có ba tầng, tính ra chỉ dùng có một tầng cao hơn sáu mét, các phòng còn lại ở ngay trên cầu thang đều bị khóa.

Cô phải ở cái nơi mênh mông rộng lớn, được trang hoàng xa hoa đầy đủ, bị camera giám sát này suốt một tháng…

Thảo nào lại ra giá cao như vậy…

Cái điều kiện quỷ dị như thế này cũng gần đạt đến mức biến thái rồi…

“Camera cũng hoạt động 24 tiếng sao?” Trì Trĩ Hàm đã sớm nhận ra Tề Ninh không mấy kiên nhẫn, cô cũng không muốn do dự, mức giá này đã đủ để cô trả nửa năm tiền nợ rồi, nhưng mà nó quá quỷ dị.

“Về nguyên tắc thì camera sẽ không bị tắt đi.” Tề Ninh chặt đứt tia hy vọng cuối cùng của Trì Trĩ Hàm: “Nhưng mà không có ai quan sát cô chằm chằm suốt 24 tiếng đâu, camera được lắp đặt chỉ là để có thể quan sát việc cô nấu ăn từ các góc độ khác nhau mà thôi, ngoại trừ thời gian nấu ăn ra, những lúc khác cô có thể coi nó như vật trang trí.



Cho nên cái người quái dị ở bên đối diện kia là có hứng thú đối với quá trình nấu ăn của đầu bếp?

Đây thật sự là… sở thích kỳ quái.

“Nếu cô không có dị nghị gì đối với bản hợp đồng này, ở đây còn có một điều khoản giữ bí mật cũng cần cô ký tên.” Lúc Trì Trĩ Hàm đang cau mày do dự, Tề Ninh lại đưa ra một bản hợp đồng khác: “Thỏa thuận giữ bí mật thông thường thôi. Tôi biết các cô cần cái danh đầu bếp riêng của nhà họ Tề để nâng cao giá trị con người, nhưng mà trước khi hợp đồng hết hạn, chưa được cho phép thì các cô không được tiết lộ bất cứ nội dung nào liên quan đến thực đơn, nếu như hợp tác thuận lợi, về sau chúng tôi sẽ cho cô biết lúc nào thì có thể công khai mình từng làm đầu bếp riêng tại nhà họ Tề.”

Cô thật sự có dị nghị, đối với tất cả những chuyện này cô đều có dị nghị.

“Trước khi chúng tôi thông báo tuyển dụng thì đã đưa hợp đồng cho người đại diện của cô xem trước, xác nhận không có gì đáng nghi rồi mới quyết định có phỏng vấn hay không.” Tề Ninh rốt cuộc cũng không muốn kiên nhẫn nữa: “Tôi không biết tại sao Trì tiểu thư đã biết rõ điều khoản hợp đồng rồi mà vẫn còn do dự.”

Trì Trĩ Hàm im lặng, lúc ban đầu Lâm Kinh Vũ đâu có nghĩ đến cô sẽ vượt qua bài phỏng vấn, sao có thể nói đến chuyện hợp đồng với cô…

“Như vậy đi, tiền lương sẽ tăng thêm 15% so với trong hợp đồng, đây là cái giá cuối cùng, tôi có thể cho cô thêm năm phút đồng hồ để suy xét.” Sự im lặng không rõ nguyên nhân của Trì Trĩ Hàm khiến Tề Ninh không thể kiên nhẫn nổi nữa, cô không có nhiều thời gian để ngồi đây lãng phí, Trì Trĩ Hàm chỉ là một đầu bếp, nếu không phải vì có dung mạo quá điển hình thì cô cũng chẳng cần tham gia lần phỏng vấn này.

Đầu bếp không có bất cứ sự giao lưu nào với Tề Trình, camera trong bếp ngoại trừ Tề Trình thì bảo vệ được huấn luyện nghiêm ngặt ở ngoài cửa cũng có thể nhìn đến, vì đảm bảo cho sự an toàn của Tề Trình, bọn họ đã chuẩn bị hết sức chu đáo.

Người có lòng tham quá mức sẽ dễ gặp chuyện không may, nếu Trì Trĩ Hàm không hiểu thế nào là đủ thì họ cũng chẳng cần thuê nữa.

Cảm giác bị kẻ có tiền xem thường… thật ra cũng không tệ lắm.

Trì Trĩ Hàm cúi đầu, che giấu cảm giác hổ thẹn từ đáy lòng, nghĩ đến chuyện 15% tăng thêm này có thể giúp cô đổi lại bộ sofa trong nhà rồi.

Cô không phải đầu bếp riêng đầu tiên của nhà họ Tề, người khác làm được, vậy cô cũng có thể làm được.

Ký xong xuôi, Tề Ninh nhanh chóng cất bản hợp đồng đi, lúc đứng dậy còn nghe được Trì Trĩ Hàm dùng giọng nói vô cùng không tình nguyện nhưng lại không thể không hỏi mà lên tiếng: “Cái đó, tôi còn một câu hỏi cuối cùng nữa.”

Tề Ninh dừng động tác lại, nhìn về phía cô gái kia.

Dáng vẻ của cô quả thật không tệ, làn da mịn màng, ngũ quan sáng sủa, bởi vì thường xuyên mỉm cười nên lúc thả lỏng, khóe miệng sẽ cong lên theo thói quen.

Vẻ bề ngoài xinh đẹp nhưng lại không mang tính công kích, lúc này lại vì đang lúng túng mà ánh mắt hơi lóe lên, vừa khéo lại làm cho người ta sinh lòng thương hại.

Cực kỳ biết cách lợi dụng ưu thế trời cho của mình nhằm đạt được mục đích.

“Hỏi đi.” Chỉ ngồi cùng nhau ký hợp đồng một lát đã khiến cho ấn tượng ban đầu của Tề Ninh đối với Trì Trĩ Hàm giảm bớt, vẻ mặt không còn hiền lành dễ chịu như lúc đầu nữa.

Đây cũng là vấn đề của người nhà họ Tề, bởi vì Tề Trình mà tất cả mọi người đều theo bản năng sinh ra bài xích đối với các cô gái có kiểu diện mạo như thế.

“…” Trì Trĩ Hàm lại càng lúng túng hơn, nhưng vẫn cất tiếng hỏi: “Mật khẩu wifi ở đây là như thế nào?”



Tề Ninh nhắm mắt.

Quả nhiên, hiểu biết của cô đối với kiểu con gái như vậy là bằng không.

***

Lần này Tề Trình khôi phục nhanh hơn tưởng tượng rất nhiều.

Đến khi Tề Ninh nói chuyện xong xuôi, quay lại bên này thì anh đã ra khỏi phòng vẽ tranh đi xuống lầu, nhìn chằm chằm vào camera không chớp mắt, người ngẩn ra.

Tề Ninh sợ lại kích thích anh nên đứng ở cửa không dám bước lên trước.

“Em không sao đâu.” Giọng của Tề Trình mang theo vẻ mệt mỏi, đáy mắt lóe lên vẻ tự ti.

Họ vẫn luôn đối với anh như thế, vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, sợ sẽ làm anh sụp đổ, mà đáng buồn lại chính là, anh đã gần ba mươi tuổi, thế nhưng thật sự cũng chỉ có thể được đối đãi như một bệnh nhân như thế.

Tề Trình này, chính anh tự cảm thấy bản thân không có bất cứ giá trị tồn tại nào, chỉ là nỗi phiền toái của nhà họ Tề.

Thậm chí ngay cả ông nội đã bảy mươi tuổi đang trong lúc bệnh tật mà anh cũng không dám nắm tay ông.

Lúc không phát bệnh, anh sẽ cố hết sức để quay trở lại dáng vẻ trước kia, chỉ hy vọng trong lúc anh phát bệnh, mọi người có thể nhớ đến dáng vẻ bình thường của anh.

Dù sao anh cũng là một người đàn ông bình thường, khát vọng được sống tiếp, nhưng lại không tìm ra lý do gì để sống tiếp.

“Hợp đồng đã ký xong rồi.” Tề Ninh bỏ qua cảm xúc trong mắt Tề Trình, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nguyên nhân của chứng sợ giao tiếp chính là tự ti, nhưng mà về điểm này, cho dù người nhà họ Tề làm cái gì, cho dù bác sĩ Triệu dùng phương pháp gì thì vẫn không thể khiến cho Tề Trình hiểu rõ tầm quan trọng của bản thân.

Nguyên nhân này không thể trị được tận gốc thì những cái ở phần ngọn khác cũng không trị được.

“Em nghe được rồi.” Tề Trình cũng rất hiểu ý, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn cho đánh giá: “Cô ấy rất thú vị.”

Anh có thể nhìn ra được, Trì Trĩ Hàm chần chừ trước bản hợp đồng không phải là vì muốn tăng giá mà là vì cô thật sự cảm thấy nó rất vớ vẩn.

Giữa rất nhiều đầu bếp, Trì Trĩ Hàm là người đầu tiên viết hai chữ ‘vớ vẩn’ lên trên mặt.

Lúc Tề Ninh tăng giá, cái dáng vẻ cô nhanh chóng cúi đầu xuống ký tên khiến anh hơi bật cười, tư liệu trước đây quả nhiên không sai, cô thật sự rất yêu tiền.

Anh thích cái kiểu thẳng thắn như vậy, bởi vì thứ duy nhất anh có chính là tiền.

Cho nên, vô cùng kỳ lạ, anh lại thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Đó là một cô gái thú vị với vẻ ngoài ngọt ngào, cô ấy sẽ ở phía đối diện một tháng, cung cấp tư liệu sống cho truyện tranh của anh suốt ba mươi ngày.

Anh chưa chắc đã ăn mấy món cô nấu, thứ anh cần chỉ là quá trình nấu ăn của cô, đồ ăn của anh vẫn do má Lưu quản gia làm, quy trình nghiêm ngặt, dinh dưỡng cân đối.

Nhưng mà.

“Trưa mai tiếp tục ăn mì Dương Xuân đi.” Tề Trình định ra thực đơn, tìm bát mì Dương Xuân được làm suốt bốn tiếng đồng hồ, bây giờ mì đã nhũn ra hết, anh thế mà lại cảm thấy có chút đáng tiếc.

Nước dùng kia hẳn là rất ngon.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv