“Hạ Nhược Vũ, cô đừng có ngậm máu phun
người. Sao tôi có thế có tâm tư gì với Hàn Công
Danh chứ?” Hà Phương Nguyên càng nói càng lộ,
rõ sự chột dạ của cô ta.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lâm
Minh Thự, cô ta lập tức giả vờ bình tĩnh, hừ lạnh:
“Tôi không thèm quan tâm đến chuyện của cô.
Chẳng qua là tôi không chịu được vẻ mặt giả tạo
thâm sâu khó lường của cô thôi
“Phương Nguyên, cô đừng nói bậy. Nhược Vũ
không phải loại người như vậy” Lâm Minh Thư lộ
vẻ mặt khó xử, cô ta không biết nên giúp bên nào,
lời nói ra cũng không đến nơi đến chốn.
Ánh mắt Hàn Công Danh lạnh lùng, có chút
không vui nói: “Lâm Minh Thự, tôi với Nhược Vũ
chỉ là hiểu lâm nhỏ, chúng tôi thật sự không có
chia tay. Mong cô chú ý lời nói của mình”
“Hàn, Hàn Công Danh, tôi không có” Lâm
Minh Thư xẩu hổ đỏ bừng mặt, cô ta cảm thấy.
càng căm ghét Hạ Nhược Vũ hơn
Đúng vậy, cô ta thích Hàn Công Danh thì sao?
Một người đàn ông ưu tú như vậy làm gì có người
phụ nữ nào mà không thích? Chỉ có Hạ Nhược Vũ
không những không biết trân trọng mà còn giả bộ
trước mặt cô ta.
Cô ta tất nhiên là rất bất mãn.
Sắc mặt Lâm Minh Thư có chút cứng đờ,
nhưng ngay lập tức giả vờ như không có chuyện
gi. Yếu ớt đứng một bên không lên tiếng, hai tay
đặt ở trên đùi nắm chất lại
“Không có thì tốt. Tôi hy vọng các người nhớ
rắng Nhược Vũ là bạn gái của tôi. Không tôn
trọng cô ấy thì chính là không tôn trọng tôi” Ánh
mắt Hàn Công Danh rơi trên người Lâm Minh Thư,
anh ta dừng lại một chút, rồi vẫn nhãn tâm rời đi.
Trong lòng anh ta có chút day dứt, chuyện.
xảy ra hồi chiều chỉ là tai nạn, hơn nữa không phải
Lâm Minh Thư cũng tự nguyên đó sao?
Hạ Nhược Vũ lạnh lùng quan sát, cô giống
như người ngoài đang xem kịch, chờ bọn họ nói
xong liên lãnh đạm đáp: “Hai người từ từ nói
chuyện, tôi đi trước”
‘Ngừng lại một chút, cô nhấn mạnh: “Quên nói
với răng tôi đã chia tay với anh ta. Tin hay không
tùy các người, những gì cần nói tôi đã nói hết”.
Câu cuối cùng là cô nhấn mạnh với Lâm Minh
“Thư, còn việc cô ta tin hay không thì tùy cô ta. Cô
đối với Hàn Công Danh đã không còn chút tình.
cảm nào, hiện giờ cô chỉ coi anh ta là bạn
“Nhược Vũ, đừng đi, mình không có ý đó”
Lâm Minh Thư nói một cách rụt rè như thỏ trắng.
nhỏ đầy sợ hãi như thể Hạ Nhược Vũ mới là người
đồng vai ác.
Hàn Công Danh thấy vậy cũng nhíu mày: “Hạ
Nhược Vũ, sao em lại trở nên tùy hứng như vậy?
Em đối với anh thế nào, anh đều có thể chấp nhận
được, nhưng Lâm Minh Thư đâu có làm gì sai để
em phải đối xử với cô ấy như vậy?”
Một lần nữa, lại là cảm giác này, giống như.
hồi đại học cô bị hiểu lầm, Hàn Công Danh cũng
chất vấn vô căn cứ, huống chỉ hôm nay cô còn.
chưa nói gì đã bị quy chụp tội danh lên đầu.
“Anh còn dám hỏi tại sao tôi lại đối xử với cô
ta như vậy ư” Lửa giận trong người Hạ Nhược Vũ
bùng lên, không thèm rời đi nữa
Hàn Công Danh bị ánh mắt châm chọc của cô.
nhìn liền không được tự nhiên, á khẩu nhất thời
không nói được.
Anh ta chỉ để ý đến giọng điệu đáng thương
của Lâm Minh Thư mà không quan tâm những gì
Nhược Vũ nói. Trong tiềm thức của anh cảm thấy,
Hạ Nhược Vũ nóng giận tùy hứng làm bậy sẽ làm
Lâm Minh Thư bị tổn thương.
“A, không biết nói gì đúng không? Vậy đế cho
tôi nói thay anh, anh lúc nào cũng tự cao tự đại,
tự cho mình là đúng” Cô nghĩ thầm người khác so.
với anh ta còn thông minh hơn.
Bộ dạng Lâm Minh Thư giống như người mắc.
lỗi nói: “Thực xin lỗi, Nhược Vũ, Công Danh, hai
người đừng vì tôi mà cãi nhau, tất cả đều là lỗi
của tôi, tôi xin lỗi”
Nồi xong cô ta bưng chén rượu trên bàn uống
cạn một hơi, khuôn mặt nhỏ nhần lập tức đó lên,
thân thể choáng váng lay đông, nở một nụ cười
đầy miễn cưỡng: “Nhược Vũ, cậu đừng như vậy
được không?”
Hạ Nhược nhìn vẻ mặt cưỡng ép của cô ta,
tàn nhân nói: “Lâm Minh Thư, cậu không cần phải
như vậy. Ngày mai tôi còn phái đi làm, không có
thời gian ở đây đôi co với cậu. Chờ đến cuối tuần
tôi có thời gian, chúng ta còn có thế gặp lại”
“Hạ Nhược Vũ, sao em có thế máu lạnh như
vậy? Lâm Minh Thư cũng đã xin lỗi, em không thể
bỏ qua cho cô ấy sao?” Hàn Công Danh cảm thấy
cô quá vô lý liền bắt đầu gây chuyện.
Hạ Nhược Vũ không thèm đế ý đến phản ứng
của Hàn Công Danh, cô chỉ tay nói: “Đừng nhiều
lời, mau đưa điện thoại cho tôi”
Cô thực sự không muốn ở lại một giầy phút
nào nữa, không biết tên Mạc Du Hải kia đã đến.
chưa, không liên lạc được với cô có tức giận
không?
Nhìn thấy bộ dạng nóng nảy của cô, Hàn.
Công Danh cảm thấy trong lòng nhói đau. Anh ta
cũng là một người đàn ông có sĩ diện, bị Hạ
Nhược Vũ chỉ tay trước mặt người khác như vậy
bèn miễn cưỡng lấy điện thoại di động trong túi ra.
Chưa kịp trả lại cho cô thì Hà Nguyên Phương
ở bên cạnh đã nhanh tay bắt lấy, đắc ý cầm trong
tay quơ quơ: “Hạ Nhược Vũ, nếu cô không xin lỗi
thì đừng hồng lấy lại điện thoại”
Nếu là trước kia Hạ Nhược Vũ chắc chắn sẽ
‘quay người rời đi nhưng hôm nay cô còn có việc
cần dùng, nhãn nhịn nóï: “Hà Nguyên Phương, trả
lại điện thoại cho tôi
Lâm Minh Thư cũng lên tiếng nói theo:
“Nguyên Phương, mau trả lại điện thoại cho
Nhược Vũ”
“Trả lại cho cô ta cũng được thôi, chỉ cần cô.
uống cạn ly rượu này, coi như thay cho lời xin lỗi”
Lúc này điện thoại đột nhiên rung lên, cách
đó không xa Hạ Nhược Vũ có thể nhìn thấy cái
tên hiện trên màn hình là ai,
Trong lòng bỗng trở nên căng thắng, chết tiệt
cô đã trễ hẹn nửa tiếng rồi, chẳng trách anh lại
trực tiếp gọi điện đến.
“Người thu nợ? Ai vậy?” Hà Nguyên Phương
thốt lên.
Hạ Nhược muốn nhân cơ hội bắt lấy nhưng
cô ta đã nhanh chóng tránh thoát được, khiển cô
tức giận đến mức muốn đánh người: “Hà Nguyên
Phương, cô có biết thế nào là quyền riêng tư
không hả?”
“Tôi không có hứng thú muốn biết, chỉ cần cô
uống hết ly rượu này, tôi sẽ trả lại điện thoại cho.
cô” Lâm Minh Thư nhất thời sửng sốt, sau đó
chán ghét nói
“Người thu nợ” gì đó.
Chỉ có Hàn Công Danh và Lâm Minh Thư bày.
ra vẻ mặt kỳ quái nhìn cái tên hiện trên điện thoại.
Trong đầu Hàn Công Danh còn đang nghĩ ngờ
“Người thu nợ” này là ai thì Lâm Minh Thư đã
phần nào đoán ra được.
Hạ Nhược Vũ nôn nóng vươn tay cầm lấy ly
rượu Hà Nguyên Phương đưa, cô nhớ rõ ly rượu
này vốn là do Hàn Công Danh rót. Nếu là cô ta rót
thì cô quả thực không dám uống.
©ô khá hiểu tính Hàn Công Danh, tuy rắng
anh ta là một tên mê gái, nhưng cũng không đến
mức bỏ thuốc vào rượu, cho nên yên tâm uống
cạn.
Chất lỏng nóng hổi theo cổ họng chảy xuống
dạ dày, cô lập tức cảm thấy như bị thiêu đốt nói:
“Có thể trả lại điện thoại cho tôi rồi chứ?”
Lâm Minh Thư hai mắt lóe sáng, gật đầu
“Của cô đây”
Nếu là bình thường Hạ Nhược Vũ nhất định
sẽ phát hiện Hà Nguyên Phương có gì đó không
ổn, nhưng hôm nay trong lòng cô đang mong
ngóng một người nên cũng không để ý kĩ, vội vã
cầm điện thoại di động chuẩn bị rời đi.
Vừa đi được một đoạn, cả người cô đột nhiên
mềm nhũn ra, một luồng khí nóng rực dâng lên
đỉnh đầu, thân thế lắc lư suýt ngã xuống đất.