Sau khi cúp điện thoại, Kiều Duy Nam giơ hai tay vô tội nói: “Mình cũng không biết sẽ là Nhược Vũ.” May mắn là khi nấy anh không trực tiếp cúp điện thoại.
“Xem trọng người phụ nữ của tôi à” Nhìn thấy khóe miệng hơi giơ lên của Mạc Du Hải, trong lòng Kiều Duy Nam sợ hãi, vở kịch tối nay hẳn là không phải cái gì tốt đẹp, nhưng đám người ngu ngốc kia sao lại coi trọng Hạ Nhược Vũ cơ chứ? Mắt nhìn thực sự độc đáo.
Một điều nữa phải khẳng định, Hạ Nhược Vũ là một người hay gây chuyện, cho dù cô không muốn gây chuyện thì cũng sẽ có người xui xẻo vì nó.
“Có hiểu lầm gì trong chuyện này không?” Anh cảm thấy áy náy khi nói, con chó ngu ngốc nói rõ là tôi nay tên mập chết tiệt muốn động chạm tới Hạ Nhược Vũ.
Mạc Du Hải đặt bút xuống, đầy ẩn ý nhìn anh: “Không ngờ cậu lại có những người bạn như thế này” “Hehe, bọn họ đều là đám bạn chơi bời vô tích sự ấy mà” Kiều Duy Nam lương tâm cắn rứt nói, nếu cậu ta mà đi nói với ông già một tiếng, anh không khỏi mặc niệm.
Mạc Du Hải không nói chuyện, Kiều Duy Nam cũng cảm thấy không thể ngồi tiếp được nữa, nói bừa một tí xong chuồn đi.
Hiểu lầm sao? Hiểu lầm chết tiệt gì chứ, từng đứa từng đứa không có mắt dám để mắt đến người phụ nữ của anh.
Mạc Du Hải sắc mặt lập tức ảm đạm xuống.
Hạ Nhược Vũ hắt hơi liên tục mấy cái, không biết rằng tên khốn nào đang nói xấu sau lưng cô.
Sau khi giải quyết công việc cả buổi chiều, vòng eo vốn khó chịu của cô càng thêm đau nhức.
Cô không khỏi thấp giọng chửi rủa: “Mạc Du Hải chết tiệt, tên khốn kiếp, cầm thú!” Nếu không phải vì hành vi túng dục quá mức của anh ta ngày hôm qua, cô cũng sẽ không mệt mỏi như vậy, cô cũng tự trách bản thân quá hồ đồ, lại cùng cái tên này lăn giường, đúng là ngu ngốc tự làm tự chịu mà.
Sau khi ngửa cổ nhìn đống tài liệu chất đống trên bàn, cô vẫn quyết định xuống lầu ăn chút gì đó.
Trong những ngày cuối tuần, có rất nhiều học sinh trên phố, trên mặt mang theo một nụ cười thanh xuân đầy vô tư.
Hạ Nhược Vũ trong lòng thở dài, chuẩn bị tìm một quán trên phố uống một ly cà phê cho tỉnh táo lại, nghĩ cách giải quyết bữa tiệc rắc rối tối hôm nay.
Đang suy nghĩ nghiêm túc thì ở phía sau có người vỗ một cái, một giọng nam vui vẻ vang lên: “Nhược Vũ, không ngờ lại gặp được em ở đây.” Hạ Nhược Vũ quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt đào hoa hấp dẫn của Phong Ngữ Hiên đang cười với mình, sững sờ nói: ‘Là anh à”” “Đúng vậy, vừa rồi anh còn đang nghĩ tới em, hiện tại đã gặp được em rồi, chúng ta thế này có thể coi là có duyên không” Phong Ngữ Hiên cười nói.
Hạ Nhược Vũ giật giật khóe miệng, có duyên cũng có thể dùng như thế này sao? “Thật là trùng hợp.” Không thể đưa tay ra đánh người đang cười, huống chỉ đây còn là người đã cứu cô mấy lần.
“Em đang định làm gì vậy, không lẽ lại đi ăn lẩu nữa sao?” Phong Ngữ Hiên cười tủm tỉm nhìn cô.
Nói đến lẩu, trên mặt Hạ Nhược Vũ hiện lên một tia mất tự nhiên: “Không phải, chỉ đi uống một tách cà phê mà thôi, không quấy rầy anh nữa, tôi đi trước.” “Em đi nhanh như vậy làm gì, cũng không mời anh đi cùng sao?” Không dễ dàng gì mới tránh được tai mắt của người nọ, hắn sao có thể đơn giản mà rời đi như vậy.
Hạ Nhược Vũ lại là một người không muốn mắc nợ nhân tình của ai hết, hơn nữa đối phương cũng không đưa ra đòi hỏi quá đáng gì, cô cũng không thể từ chối nên gật đầu đồng ý: “Được.
Một người cũng là uống, hai người cũng uống.
Khi hai người định rời đi, đột nhiên ở phía trước có thêm một người, nói chính xác là bọn họ chắn trước mặt Hạ Nhược Vũ.
Phong Ngữ Hiên đôi mắt hơi chìm xuống, chặn trước mặt Hạ Nhược Vũ, ý tứ không chịu thua.
Người tới không để mắt tới anh, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đã ốm ở đi rất nhiều ở trước mặt.
Hạ Nhược Vũ không khỏi thở dài trong lòng, cô thật sự chỉ muốn uống một tách cà phê đơn giản như vậy, người không muốn gặp sao lại từng người từng người lần lượt xuất hiện vậy.
Nhấc mắt lên, trong mắt tràn đầy lạnh lùng: “Hàn Công Danh, anh đây là có gì hả?” “Nhược Vũ, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?” Hàn Công Danh liếc nhìn người đàn ông đứng trước mặt như người vệ cô, sau đó lại đặt ánh mắt lên người Hạ Nhược Vũ, vốn dĩ anh muốn dò hỏi xem người đàn ông bên cạnh cô là ai, nghĩ đến tính tình nóng nảy của cô, lúc này có lẽ sẽ phản tác dụng. Vì vậy, anh nhịn.
Hạ Nhược Vũ nhẹ nhàng nói: “Tôi sợ chúng ta không có gì để nói chuyện, phiền anh hãy để tôi đi” Cô không nhớ hôm qua khi cô uống say đã nói với Mạc Du Hải rằng cô sẽ đi gặp bạn trai cũ, nếu không nhất định sẽ thở dài than thở bản thân xui xẻo.
“Nhược Vũ, anh có chuyện muốn nói với em” Hàn Công Danh thấy cô muốn đi, có chút nóng lòng vươn tay kéo cô.
Phong Ngữ Hiên bước tới, ngăn cách tầm mắt của hai người chạm nhau: “Vị này, anh bị điếc sao? Không hiểu tiếng người sao?” “Còn anh là ai? Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy. Không cần một người ngoài như anh xen vào, Hàn Công Danh cuối cùng đưa ánh mắt về phía người đàn ông đẹp trai trước mặt, ánh mắt đầy thù địch.
Phong Ngữ Hiên không quan tâm đến điều đó, mỉm cười với anh ta: “Tôi là bạn của Nhược Vũ, nhưng nhìn dáng vẻ của anh, có lẽ cũng không được coi là bạn bè.” “Phong Ngữ Hiên, chúng ta đi thôi” Hạ Nhược Vũ không muốn nơi công cộng làm lớn chuyện, chỉ muốn sớm rời đi.
Tâm trạng uống cà phê cũng không còn nữa, còn không bằng về văn phòng tiếp tục nghiêm túc làm việc.
Phong Ngữ Hiên im lặng nhìn Hàn Công Danh, nhún vai, bộ dạng không phải tôi không để anh gặp mà là có người không muốn nhìn thấy anh.
Hàn Công Danh tức giận siết chặt lòng bàn tay, nhìn bóng lưng Hạ Nhược Vũ kéo Phong Ngữ Hiên rời đi, hét lớn: “Nhược Vũ, lẽ nào em không quan tâm đến tung tích của chú Dương sao!” Bóng lưng vốn định rời đi dừng lại, Phong Ngữ Hiên ở bên cạnh nghe thấy lời anh ta nói, lông mày hơi trầm xuống nhưng ngay sau đó đã biến mất, rồi trở lại bình thường, giống như sự thay đổi nhỏ đó chỉ là ảo giác của người khác.
Thấy cô dừng lại, Hàn Công Danh vui mừng khôn xiết, biết cô không phải là không để ý, tiếp tục nói: “Chú ấy có đến tìm anh, nói với anh rất nhiều điều…” Trước khi anh ta nói xong, Hạ Nhược Vũ đã buông tay đang kéo Phong Ngữ Hiên ra, quay đầu nhìn anh ta, gần từng chữ: “Anh đã gặp chú ấy” “Đúng vậy.” Hàn Công Danh bình tĩnh để Hạ Nhược Vũ quan sat.
Qua một hồi lâu, Hạ Nhược Vũ quay đầu sang người đàn ông bên cạnh nói lời xin lỗi: “Phong Ngữ Hiên, tôi có chuyện muốn nói với anh ấy. Lần sau sẽ mời anh đi uống cà phê” “Được rồi, em cứ làm chuyện của mình đi, nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh” Phong Ngữ Hiên tự ý nhập số của mình vào điện thoại di động của Hạ Nhược Vũ, sợ cô xóa mình đi, còn ghi thêm một số khác.
Hạ Nhược Vũ bất lực nhìn cách cư xử của Phong Ngữ Hiên, người mà đã cô thất hẹn, nên chỉ có thể để anh tùy ý làm như vậy.
“Được rồi.” Phong Ngữ Hiên cười lên để lộ ra hàng răng đều tăm tắp.
Hàn Công Danh nhíu mày không vui, nhưng trong lòng có chút vui mừng khi nhìn Phong Ngữ Hiên còn không có số điện thoại của Hạ Nhược Vũ, chỉ là một người theo đuổi, không được tính là bạn bè.
Sau khi Phong Ngữ Hiên rời đi, Hạ Nhược Vũ lạnh lùng nói: “Đi thôi.” “Được” Hàn Công Danh cũng biết đây không phải chỗ tốt nói chuyện, sau đó nhấc gót đi theo bước chân của Hạ Nhược Vũ.
Hai người đã lâu không gặp nhau, trong lòng anh có chút kích động.