Đám người đang nhảy múa trong quán bar ồn ào náo nhiệt, dưới ánh sáng của những ngọn đèn sân khấu đủ màu sắc trông họ càng lộ vẻ suy đồi trụy lạc.
Tại khu ghế cao cấp, có hai dáng người hấp dẫn ánh nhìn của người khác.
“Mạc Du Hải, rất hiếm khi cậu tới đây uống rượu” Kiêu Duy Nam lắc ly rượu trong tay, nhìn những đôi nam nữ đang điên cuồng trên sàn nhảy, tận hưởng xa hoa truy lạc mê hồn trận.
“Nếu không uống thì im đi” Mạc Du Hải lạnh lùng uống cạn ly rượu trong tay.
Anh câm ly thủy tinh trong suốt trong tay, anh anh dùng lực đấm xuống, “bốp” chiếc ly vỡ vụn. Vứt mảnh thủy tinh xuống đất, anh không để ý chút nào, lại lấy cho mình một ly khác.
“Cậu bị điên à?” Kiêu Duy Nam mở to hai mắt nhìn bạn mình vô cảm lau vết máu trên mu bàn tay. Đây là chịu kích thích như thế nào mới thành ra như vậy chứ, anh ta chưa từng thấy bạn của mình mất kiểm soát như vậy.
Thật đúng là bị kích động quá mà. Mạc Du Hải mặc kệ anh ta, tiếp tục uống cạn ly rượu trong tay, vẻ mặt âm trâm như Diêm Vương từ địa ngục.
Nhưng không thể che được vẻ ngoài đẹp trai và khí chất không hề tâm thường của anh.
Nhiều phụ nữ đang ngồi xung quanh liên tục đưa mắt nhìn về nơi này, có người chủ động đi tới, nhưng chỉ cần chạm phải đôi mắt như hồ băng của anh, tất cả đều run rẩy lùi bước.
” Gặp chuyện khó giải quyết sao?” Kiều Duy Nam thề, anh ta chỉ thuận miệng nói nhưng lại rước lấy ánh mắt hỏi thăm lạnh như dao của ai đó.Dọa anh ta giật mình. Không phải bị anh ta nói trúng rồi chứ. Kiều Duy Nam thận trọng hỏi:” Sao gần đây tôi không thấy đồ rắc rối kia vậy?”
Không cần phải đoán cũng biết đồ rắc rối trong miệng anh ta không phải ai khác mà chính là Hạ Nhược Vũ.
Nhắc đến cô, vẻ mặt của Mạc Du Hải trở nên u ám hơn mấy phần: ” Cậu trở thành paparazzi bao giờ vây.”
“Không phải là tôi đang quan tâm đến cuộc sống hạnh phúc của cậu hay sao.” Kiêu Duy Nam ngượng ngùng
cười hai tiếng. Anh ta cũng không thể nói rằng bản thân đang tò mò vê những gì đã xảy ra giữa hai người họ nha.
Nói đến đây anh ta mới nhớ ra một chuyện: “Tôi dường như không gặp cô ấy một thời gian rồi. Cô ấy dạo này vẫn
tốt chứ, cô ấy có còn hay gây rối không?”
Kiêu Duy Nam nghĩ lại vẫn thấy có chút buồn cười, nhưng lại không để ý người đàn ông đang ngôi cạnh càng ngày càng phát ra khí tức lạnh lẽo.
“Cậu thật sự rất quan tâm đến tôi nhỉ” Giọng nói của Mạc Du Hải khiến người ta không thể nghe ra được ý chân thật trong lời nói của anh.
Kiêu Duy Nam mới nghe đã dựng cả tóc gáy, nụ cười trên mặt anh ta đông cứng lại, ho khan một tiếng để che giấu sự chột dạ của mình: “Tôi là bạn của cậu mà, đương nhiên tôi phải quan tâm cậu chứ.”
“Ngày mai cậu đến khoa tiết niệu hội chẩn đi” Mạc Du Hải không cảm xúc nói.
Kiêu Duy Nam ngay lập tức xù lông: “Tôi sẽ không đi, nơi đó là phiên toái nhất, mà còn không chuyên nghiệp.
Những người đi khám ở khoa tiết niệu đều là người lớn tuổi, lại đi khám “cậu nhỏ” của người khác, thật là buôn nôn.
Nghĩ đến đây anh ta thấy ớn lạnh.
“Vậy thì im miệng cho tôi. Mạc Du Hải liếc anh ta một cái, vươn tay rót cho mình một ly rượu mạnh trên bàn, trâm mặc ngôi ở đó cũng không uống tiếp.
Sắc mặt anh lại rất khó coi.
Người phụ nữ chết tiệt kia lại dám lén lút đi khách sạn với Hàn Công Danh. Dù anh biết hai người không có chuyện gì xảy ra nhưng sự việc này cũng đủ để anh nổi giận.
Anh vốn kìm nén cơn thịnh nộ của mình, chờ cô giải thích, chỉ cần cô nói ra một lý do thuyết phục anh, anh sẽ không truy cứu nữa.
Nhưng cô lại chọn cách im lặng, có phải là đồng nghĩa với việc chấp nhận nối lại tình cũ với Hàn Công Danh hay không? Bị đánh thuốc rồi mà sẵn sàng giấu giếm cho anh ta, tình cảm đó sâu đậm thế nào chứ? Nghĩ đến đây, lông ngực anh nghẹn lại, ngẩng đầu nốc rượu, rượu năm mươi mấy độ lại không pha loãng mà trực tiếp uống một hơi, giống như nuốt một mồi lửa vào bụng. Vừa xuống dạ dày thì lập tức có cảm giác như bị thiêu đốt.
Nhiệt độ đột ngột tăng vọt, người bình thường sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng với Mạc Du Hải lại giống như không có gì.
Xem ra anh đã thực sự tức giận rồi. Kiều Duy Nam nuốt nước miếng nói: “Mạc Du Hải à, có chuyện gì từ từ rồi giải quyết. Cậu uống rượu như vậy, cơ thể sao có thể chịu được” Anh ta vò đầu bứt tai, rốt cuộc Hạ Nhược Vũ đã làm gì khiến cho người đàn ông vốn luôn bình tĩnh bây giờ lại ủ rũ uống rượu đến phát bệnh vậy.
Mạc Du Hải cũng không nhìn anh, chỉ tiếp tục uống rượu.
Một ly rồi lại một ly nối tiếp nhau dần cạn, Kiều Duy Nam nhìn cũng thấy khó chịu thay cho anh. Không thể tiếp tục nhìn được nữa, Kiều Duy Nam không quan tâm anh sẽ tức giận, cúi người giật lấy ly rượu của anh, rồi lại sợ hãi khi thấy người nào đó bắn ánh mắt lạnh băng qua: “Vậy thì sao, Du Hải, tôi làm việc này là vì tốt cho cậu thôi. Cậu uống như thế này dạ dày sẽ không thể chịu nổi. Cậu có chuyện gì không cũng không sao. Nhưng nếu để cho chú biết được, tức giận thì có khi sẽ nguy hiểm cho sức khỏe” Nghe Kiều Duy Nam nói như vậy, Mạc Du Hải mím môi, không có đưa tay cầm lấy ly rượu nữa, chỉ là sắc mặt cũng không tốt hơn là bao.
Kiều Duy Nam không quan tâm sắc mặt của anh có tốt hay không, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thật sự là hôm nay Mạc Du Hải đến để hành hạ anh ta có đúng hay không hả.
Không, ngày mai bạn phải đi gặp đồ rắc rối kia để thăm dò mới được.
Anh ta nói đùa: “Mạc Du Hải, nếu cậu không vui, cậu có thể nhìn những người đẹp xung quanh mình. Chúng ta vừa ngồi ở đây thôi, nhưng đã có vài người đẹp muốn tiến tới bắt chuyện rồi” Kiều Duy Nam vừa nói như vậy, những người phụ nữ ở bên kia đã do dự hồi lâu, cố thu hết can đảm bước về phía họ.
“Này, anh đẹp trai, tại sao hai người lại uống rượu vậy? Có muốn tôi uống chung không?” Một người phụ nữ có thân hình nóng bỏng và khuôn mặt khả ái lên tiếng.
Kiều Duy Nam liếc nhìn khuôn ngực lượn sóng của cô ta, khó trách cô ta có đủ can đảm đến bắt chuyện, nhưng phụ nữ ở cấp độ này đối với bọn họ mà nói không có chút hấp dẫn nào.
Bạn sẽ có hứng thú một ly nước lọc sao? Nó nhạt nhão và vô vị mà thôi.
Một người phụ nữ khác thì dè dặt hơn, ăn mặc cũng hơi lạc lõng, giống học sinh còn đang đi học nói: “Chị Mai Vy, hay, hay là chúng ta về trước đi” Khi cô ta đang nói thì vô ý liếc nhìn người đàn ông lạnh lùng từ nãy đến giờ không lên tiếng. Giọng cô ta vô cùng nhỏ, như bị át đi bởi tiếng nhạc chói tai ở trong này.
“Không sao đâu, Bảo Nhi. Chị không nghĩ hai anh chàng đẹp trai này sẽ từ chối em đâu” Người phụ nữ tên Mai Vy vỗ vai cô ta nói, ánh mắt quyến rũ vừa vô tình lại cố ý liếc nhìn Kiều Duy Nam.
Ý kia không cần nói cũng biết.
Kiều Duy Nam cười nhạt không nói lời nào, người phụ nữ này quả nhiên là gan lớn thật. Thế nhưng cô gái bên cạnh cô ta lại có một khí chất thuần khiết và ánh mắt sợ hãi, giống như cừu non lạc vào hang sói.
Có chút hấp dẫn.
“Tôi không có ý kiến,nhưng là hôm nay không phải tôi làm chủ cuộc chơi ” này.
Kiều Duy Nam liếc mắt về phía bóng dáng cao lớn đang ngồi khuất ở cạnh bên.
Mai Vy can đảm hơn, trực tiếp hỏi thẳng: “Anh đẹp trai ơi, hay là chúng ta ngồi cùng nhau đi. bảo Bảo của chúng tôi có vẻ rất thích anh” Nói xong cô ta đưa tay đẩy nhẹ Bảo Nhi. Trong lòng Bảo Nhi cũng có chút tâm tư, tuy rằng có chút bối rối, nhưng cũng ngại ngùng đi vài bước.
Còn chưa đi được mấy bước.
Đôi mắt lạnh lùng tựa như gió mùa đông giá rét của người đàn ông liếc về phía cô, đôi môi mỏng khẽ mở: “Cút!”