“Đó đương nhiên là tốt nhất rồi.” Giang Phong lộ ra nụ cười ngầm hiểu.
Lục Khánh Huyền cũng vui vẻ cười theo, có điều ý cười không rơi vào đáy mắt, trong lòng căm ghét cực kỳ, có
điều vì kế hoạch về sau, cô vẫn cố nhịn xuống.
“Vậy chuyện này xin nhờ tổng giám đốc Giang, hi vọng hợp tác vui vẻ”
“Hợp tác vui vẻ”
Lục Khánh Huyền nhìn bàn tay vươn ra của Giang Phong, do dự mấy giây, cuối cùng vẫn treo trên mặt nụ cười giả tạo, duỗi bàn tay trắng nõn của mình ra định cho anh ta một cái nắm tay như chuồn chuồn lướt nước, ai ngờ đối phương không nghĩ như vậy.
Cô vừa đặt tay mình vào, Giang Phong lập tức nắm lấy, còn không ngừng dùng lòng bàn tay béo mập vuốt ve mu bàn tay trơn mêm của cô.
Còn làm ra dáng vẻ say mê: “Cô Lục yên tâm, chỉ cân cô có đủ thành ý, chút chuyện nhỏ này không là gì.
“Ha ha vậy làm phiền tổng giám đốc Giang rồi.” Lục Khánh Huyền chịu đựng bàn tay quá trớn, thu tay mình lại khỏi bàn tay của anh ta.
Giang Phong còn chưa đã, cảm thán nói: “Da của cô Lục tốt thật, tuổi trẻ đúng là tốt.
Anh ta liên tiếp nói hai câu tốt, người sáng mắt liền có thể hiểu.
Lục Khánh Huyền lăn lộn trong xã hội nhiêu năm, dạng người như Giang Phong cũng gặp nhiều, cũng biết cách
ứng phó điêu luyện: “Chỉ cần tổng giám đốc Giang có thời gian, tôi đều rảnh”
Lời nói ám chỉ ý gì không cần nói cũng biết, chỉ cần Giang Phong có thời gian, cô đều có thể… gọi phụ nữ thay
cho anh ta.
Cô trước giờ chưa từng hứa hẹn tự mình đi tiếp đương nhiên phải dùng một người phụ nữ xinh đẹp có kinh nghiệm phong phú, hơn nữa còn có thể giải quyết vấn đề, chắc hắn cho dù Giang Phong biết không phải là cô, khi nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp thì cũng sẽ không thể không nguôi.
“Được lắm, cô Lục rất thẳng thắn, chọn ngày không bằng đụng ngày, chỉ bằng đêm nay luôn.” Giang Phong thấy
cô đồng ý thoải mái như vậy, trong lòng cũng ngứa ngáy, hận không thể đưa Lục Khánh Huyền đi khách sạn luôn.
“Tổng giám đốc Giang chớ nóng vội, cho tôi về chuẩn bị một chút, thay quần áo” Lục Khánh Huyền chỉ vào bộ trang phục đi làm của mình.
Giang Phong không thèm để ý: ‘Không sao, tồi lại càng thích người phụ nữ nghiêm túc như cô Lục.
“Chẳng lẽ tổng giám đốc Giang không thích cái khác của tôi sao?” Lục Khánh Huyền dùng ánh mắt câu dẫn mang theo ý tứ khác.
Hô hấp của Giang Phong liền trở nên gấp gáp: “Được, vậy tôi chờ cô.”
Cô chỉ cười, cầm lấy túi xách, thướt tha đi ra ngoài.
Lúc ra đến cửa, nụ cười chợt tắt, sắc mặt lập tức âm u, rút trong túi ra
một cái khăn ướt, căm ghét lau sạch chỗ mà Giang Phong vừa vuốt ve qua, giống như trên đó có dính vi khuẩn gì.
Loại mánh khóe này cô đã sớm nhìn thành quen, chỉ là có rất ít người cần cô hi sinh nhan sắc, vì người đàn ông mình yêu mến, cô không thể không bỏ ra một chút.
Đưa tay lấy điện thoại, bấm một dãy số đã được lưu sẵn nhưng ít khi sử dụng, đối phương cũng nhanh chóng bắt máy.
Cô nhanh chóng dặn dò: "Chuẩn bị cho tôi một cô gái." "Ồ, không ngờ cô còn muốn đổi tôi" Đối phương chỉ bất ngờ một chút, rồi nhanh chóng nói: "Được, muốn dạng nào?” "Có khả năng, hầu hạ tốt, cái khác tôi cho thêm năm triệu." Xem ra là một kẻ không dễ phục vụ: "Được, có điều tôi muốn thêm ba triệu.
| "Được: Lục Khánh Huyền không chút suy nghĩ đồng ý, bây giờ tiền đối với cô mà nói chẳng có ý nghĩa gì cả!?
Đối phương lại cười khanh khách lên tiếng: “Khánh Huyền, không ngờ một thời gian không gặp, cô càng ngày càng phất rồi, không biết ông chủ mà cô làm việc bây giờ có muốn giới thiệu qua đây ngồi một chút không.” Không được đối phương nói xong, sắc mặt Lục Khánh Huyền lập tức lạnh xuống: “Chị Hồng, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, còn cần tôi nhắc nhở sao? Quả nhiên đối phương lập tức không hỏi nữa, chỉ có điều giọng nói cũng không rõ ràng như vừa rồi: “Đúng vậy, cô quả nhiên là người tâm phúc ưu tú nhất” Lục Khánh Huyền cúp điện thoại, móng tay đẹp đẽ lộ ra dưới ánh đèn có chút trắng bệch, trên mặt lộ vẻ khó lường, khôi phục lại bình tĩnh, nghĩ tới những chuyện cũ kia, mặc dù không vượt qua ranh giới cuối cùng.
Nhưng bị ăn chút đậu hũ là không tránh khỏi, vì cuộc sống sinh hoạt, vì leo lên được khỏi khe suối, cô đã bỏ ra quá nhiều.
Chỉ cần thành công, cả đời cô xem như một bước lên mây, vinh hoa phú quý đầy nhà, cuối cùng không cần phải chịu uất ức nhìn vẻ mặt người ta mà sống.
Một hồi chuông điện thoại dồn dập vang lên cắt ngang suy nghĩ của cô, Lục Khánh Huyền nhìn thoáng qua rồi nhận: “Chuyện rất thuận lợi, cá đã cắn câu rồi.” “Cô ta gọi điện thoại cho tôi.’ Giọng nói của Hàn Công Danh truyền tới từ đầu kia điện thoại.
Ánh mắt của Lục Khánh Huyền lấp lóe: “Sợ cái gì, tôi đã sớm cho người ta xử lý sạch sẽ, ngay cả Mạc Du Hải cũng không có cách nào điều tra ra” “Lục Khánh Huyền, cô giấu quá kỹ, chuyện này là ai giúp cô? Lục Hằng? Hay là…” Đây mới là điểm mà Hàn Công Danh nghỉ ngờ, anh ta có thể khẳng định Lục Khánh Huyền không phải nhờ Lục Hằng giúp đỡ, nếu là Lục Hằng ra tay, anh ta nhất định sẽ biết, nhưng Lục Khánh Huyền sẽ không tìm Lục Hằng thì tìm lại có thể làm yên được chuyện này? Người phụ nữ này đúng đủ thâm độc, có lẽ Mạc Du Hải bị vẻ bề ngoài của Lục Khánh Huyền che đậy, người phụ nữ này như vực sâu không thấy đáy.
“Tôi làm thế nào anh đừng quản, anh chỉ cần đồng ý với tôi là được rồi” Lục Khánh Huyền hừ lạnh: “Anh không nên đến lúc rồi mới nói với tôi là không nỡ, đến lúc đó khởi công rồi là không thể quay đầu đâu” “Cho dù anh không bằng lòng, kế hoạch vẫn sẽ tiến hành, chỉ cần anh cam lòng đổi thành một người đàn ông khác” “Không cần cô quan tâm, chờ cô làm xong rồi hãy nói với tôi những thứ này.
Nói xong, Hàn Công Danh liền cúp điện thoại.
Hợp tác với một người đàn ông có đầu óc thật không biết là tốt hay xấu, luôn dễ dàng bị đối phương nhìn ra ý đồ của mình.
Còn có thể khiến mình bị bại lộ, không thể không thừa nhận Hàn Công Danh quá thông minh.
Nhưng làm việc cũng tương đối đáng tin cậy, Lục Khánh Huyền cất điện thoại đi, bắt xe rồi nghênh ngang rời đi.
Sau khi Hạ Nhược Vũ suýt bị Phong Ngữ Hiên đụng vào thì vẫn luôn trong trạng thái mơ hồ, lại bị anh ta kéo vào một cửa hàng đồ ngọt, cho đến khi buông xuống ly kem, vẫn còn đang suy nghĩ viển vông.
“Cô sao vậy, từ lúc vào đến giờ cứ luôn mất hồn mất vía” Phong Ngữ Hiên quơ quơ tay trước mặt cô nói.
Hạ Nhược Vũ có hơi không vui nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía anh ta: “Anh kéo tôi tới đây làm gì?” “Tôi sợ cô một mình có gì nguy hiểm nên mới liều lĩnh ngăn lại” Phong Ngữ Hiên nói, vẻ mặt vẫn còn lộ ra nét sợ hãi: “Cũng may là còn kịp, nếu đổi thành người khác thì đã sớm bay rồi.” Hạ Nhược Vũ nhíu mày không nói, đúng vậy, nếu như anh ta phanh lại trễ, thì lúc này cô đã nằm trong bệnh viện rồi, trong lòng cô thậm chí không sợ hãi chút nào, còn nghĩ vì sao không đụng phải cô luôn.
Cô bị suy nghĩ trong lòng làm giật mình, cô làm sao vậy, chẳng lẽ chỉ vì một người đàn ông mà cam chịu như vậy?