Hạ Nhược Vũ đợi mãi mà vẫn chưa
thấy ai tiến vào, cô không kiềm chế
được mà nhô đầu ra hỏi: “Hai người
đang nói cái gì thế, đồ ăn sắp nguội rồi
kìa.
Cũng chẳng biết ba cô và Mạc Du
Hải nói cái gì mà nhiều vậy.
Hai người cũng không nói gì nữa,
đứng dậy đi tới bàn ăn.
Trên bàn cơm im lặng một cách lạ
thường, trừ Hạ Nhược Vũ và Đường
Hồng Xuân đang nói chuyện ra thì hai
người còn lại như bị câm vậy, chẳng
phát ra một chút âm thanh nào.
Cơm nước xong xuôi, Hạ Nhược Vũ
ngôi chơi thêm một lúc, vốn định ngủ
lại nhưng cô nhìn ánh mắt của Mạc Du
Hải là biết anh sẽ không cho phép.
Đành bất đắc dĩ nói tạm biệt.
Hạ Minh Viễn nhìn thấy cảnh này
thì có chút chua xót, từ khi nào mà đứa
con gái cố chấp bốc đồng của mình
cũng sẽ sợ một người đàn ông tức
giận rồi chứ…
Tiễn Mạc Du Hải và Hạ Nhược Vũ
đi, Đường Hồng Xuân đứng bên cạnh
Hạ Minh Viễn rồi dùng giọng nói ấm áp
mà nói: “Em biết anh đang suy nghĩ cái
gì, nhưng mà con gái của chúng ta đã
lớn, anh không thể bảo vệ con bé dưới
cánh chim của mình cả đời được. Một
ngày nào đó anh cũng sẽ cảm thấy
mệt mỏi.
“Con bé cần một bờ vai để dựa
vào. Anh nên học được cách buông
tay, con bé cần trưởng thành. Cũng
không thể cả một đời không lấy chồng
được.
“Con bé vẫn còn nhỏ.” Hạ Minh
Viễn nói với vẻ cố chấp.
Đường Hồng Xuân có chút dở khóc
dở cười: “Qua năm sau Nhược Vũ đã
hai mươi lăm tuổi rồi. Chẳng lẽ anh
muốn để cho con bé ba mươi mới cưới
sao. Khi đó người khác sẽ nói chẳng ai
cần con gái nhà họ Hạ chúng ta”
“Bọn họ dám chắc!” Vẻ mặt của Hạ
Minh Viễn trở nên hung dữ ngay lập
tức.
“Con gái của Hạ Minh Viễn anh cho
dù có một đời không lấy chông cũng
chẳng tới phiên người khác chê bai.
Huống chỉ nhà ta cũng không phải là
nuôi không nổi…
Đường Hồng Xuân nói với vẻ bất
đắc dĩ: “Đúng rồi, con gái của anh là tốt
nhất. Anh nghĩ như thế nhưng không
có nghĩa là Nhược Vũ cũng vậy, anh
nhìn ánh mắt khi con bé nhìn cậu Hải
mà xem.”
Bà dừng một chút rồi nói tiếp: ‘Hơn
nữa em thấy cậu Hải rất tốt mà. Mặc
dù hơi lạnh lùng một chút, nhưng chu
đáo, nói chuyện cũng rất lễ phép.
Không hề giống những cậu ấm nhà
giàu mắt hếch lên trời kia.
Cho nên nói người ta nói rất đúng,
muốn lấy lòng gia đình vợ thì phải bắt
đầu từ mẹ vợ. Mạc Du Hải biểu hiện rất
tốt ở phương diện này. Đừng nhìn anh
không tặng đồ quý giá gì cho Đường
Hồng Xuân, nhưng bình thường thỉnh
thoảng tặng chút đồ trang điểm, dưỡng
da, quần áo kiểu mới, hoa quả… Những
thứ này nối đuôi vào nhà họ Hạ không
dứt. Đường Hồng Xuân đã thay đổi
cách nhìn với anh từ lâu rồi.
Mà Hạ Minh Viễn thì không biết,
ông chỉ nghĩ rằng dạo này Đường Hồng
Xuân thích những thứ đó nên cũng
chẳng để trong lòng. Về sau ông mới
biết đó đều là mưu kế của Mạc Du Hải
thì có hối hận cũng chẳng kịp.
Hạ Minh Viễn không nói tiếp mà
nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Ông thật sự có thể ngăn cản tình
cảm của Hạ Nhược Vũ và Mạc Du Hải
ư? Ông nghĩ tới dáng vẻ rầu rï không vui
của con gái mình lúc trước, con bé như
biến thành một người khác thì không
khỏi thở dài một hơi.
“Có một số việc em không biết, anh
chỉ lo rằng Nhược Vũ sẽ phải chịu tổn
thương.”
“Có phải chịu tổn thương hay
không thì cũng là chuyện của con bé.
Hơn nữa có chúng ta ở đây, con bé sẽ
không có việc gì đâu.”
Đường Hồng Xuân hiểu tâm trạng
của Hạ Minh Viễn, người làm mẹ như
bà cũng hi vọng con gái mình thuận
buồm xuôi gió. Nhưng đây là con
đường mà Hạ Nhược Vũ nhất định phải
đi qua, dù là ai cũng không thể lựa
chọn thay cô được.
“Chẳng lẽ anh còn không biết tính
cách của con gái mình à. Nếu con bé
đã chắc chắn chuyện gì thì chín trâu
cũng chẳng kéo lại được. Không đụng
tường thì không quay lại, trừ khi tự con
bé nghĩ rõ, còn không thì chẳng ai nói
được cả.”
“Ừ”” Sâu trong đôi mắt của Hạ Minh
Viễn ngập tràn sự sầu lo, chỉ là ông
không nói ra.
Trên xe.
Hạ Nhược Vũ không thể kiềm được
sự tò mò trong lòng mà hỏi: “Vừa nãy
nói gì với ba em thế”
“Em muốn biết à?” Mạc Du Hải liếc
cô một cái.
Hạ Nhược Vũ gật đầu như con gà
mổ thóc: “Muốn.”
“Ừ, muốn tiếp đi”
Một câu bình thản không gập
ghềnh của Mạc Du Hải nhưng đủ để
khiến cho Hạ Nhược Vũ tức tới suýt
hộc máu. Sao trên thế giới này lại có
người như anh chứt
“Đủ rồi đấy!”
Hạ Nhược Vũ còn định lý luận với
Mạc Du Hải một phen.
Nhưng đúng lúc này có một tiếng
chuông điện thoại vang lên, cô đành
phải nghỉ ngơi một chút vậy.
Mạc Du Hải lấy điện từ trong túi ra,
anh nhìn thoáng qua tên được hiển thị
thì nhấn tắt với vẻ mặt không chút thay
đổi.
Lúc đầu Hạ Nhược Vũ cũng không
chú ý, chỉ là giác quan thứ sáu của phụ
nữ quá chuẩn. Cô chỉ nhìn thoáng qua
thôi cũng đủ để thấy cái tên được hiển
thị là gì.
… Lục Khánh Huyền.
Buổi tối sắp mười một giờ mà gọi
điện thoại cho một người đàn ông,
không cần nói cũng biết là có ý gì.
Nụ cười trên mặt Hạ Nhược Vũ
nhạt đi không ít, cô cũng không nói
thêm gì, bởi cũng chẳng còn tâm trạng
để nói chuyện nữa.
Nhưng dường như đối phương
chẳng muốn từ bỏ, điện thoại lại bắt
đầu vang lên.
Sau hai lần như thế thì Hạ Nhược
Vũ cũng bắt đầu nổi giận: “Mạc Du Hải,
đến cùng là anh có nhận điện thoại hay
không, không nhận thì bật im lặng đi,
ồn quá”
“Em muốn anh nhận à?” Mạc Du
Hải không trả lời mà hỏi lại. Đôi mắt u
ám kia dường như đang nói, chỉ cần cô
bảo không muốn thì anh chắc chắn sẽ
khóa điện thoại lại.
Thế nhưng Hạ Nhược Vũ không thể
nói được câu không muốn kia ra khỏi
miệng. Cũng chẳng biết vì nguyên nhân
gì, cô nói: “Đây là chuyện của hai
người, nhận hay không là chuyện của
anh”
Sắc mặt của người đàn ông chìm
xuống, đúng lúc này thì điện thoại lại
reo lên. Bầu không khí trong xe từ hài
hòa biến thành căng thẳng.
Khi Hạ Nhược Vũ thấy Mạc Du Hải
cầm điện thoại lên rồi nhấn kết nối thì
trái tim cũng trầm xuống. Quả nhiên
Mạc Du Hải vẫn để ý tới Lục Khánh
Huyền.
Nói cô kiếm chuyện cũng được,
khó chịu cũng được. Hạ Nhược Vũ chỉ
muốn nhìn xem Mạc Du Hải có thể chủ
động khóa điện thoại hay không thôi,
nhưng tại sao kết quả lại như vậy chứ.
“Du Hải, anh đang ở đâu vậy, vì sao
lâu như thế mới bắt máy”
“Anh có biết không Du Hải, em rất
nhớ anh, nhớ đến nỗi trái tim em phát
đau.
“Anh đang ở đâu vậy Du Hải? Vì
sao anh không trả lời câu hỏi của em”
Giọng nói mềm mại của người phụ
nữ ẩn giấu thâm tình nồng đậm, nếu
như Hạ Nhược Vũ là đàn ông nghe thì
cũng không kiềm chế được mà cảm
động. Cô không tin là Mạc Du Hải
không hề có phản ứng gì. Biết sớm thì
đã chẳng ăn nhiều như thế rồi, Hạ
Nhược Vũ nghe giọng của Lục Khánh
Huyền qua điện thoại thì có một loại
cảm giác buồn nôn.
Cô bỗng nhiên võ vào ghế lái rồi la
lớn: “Dừng xe, tôi xuống dừng xe.”
Cô chẳng muốn ngồi chung với
người đàn ông này thêm một phút giây
nào nữa.
Tinh Giang bị cái vỗ này làm cho
giật mình, xe mất phương hướng, suýt
chút nữa là đụng vào lan can. Cũng
may là anh ta phản ứng nhanh nên mới
có thể chuyển tay lái về.
Nhưng Hạ Nhược Vũ thì không
may mắn như vậy, suýt chút nữa là cô
bị văng ra ngoài. Cũng may là có người
kéo cô một cái.
Trong xe trở nên im lặng, chỉ có
tiếng hít thở nhè nhẹ của Hạ Nhược Vũ
và tiếng hỏi thăm không ngừng của
Lục Khánh Huyền bên kia.
“Du Hải, anh đang ở đâu vậy, vì sao
em nghe được tiếng của người phụ nữ
khác?”
“Du Hải?”
Trả lời cô ta là một tiết vút, Mạc Du
Hải trực tiếp ném điện thoại ra ngoài
cửa sổ xe, vỡ nát.