Hạ Nhược Vũ nhanh chóng tiếp nhận sự thật này, rằng Mạc Du Hải đã sắp xếp cho cô một trợ lý, chính là Phượng Cửu.
Ít nhất thì trong thời gian tới, nếu như cô không có ở công ty, thì Phượng Cửu sẽ thay cô quán triệt hết tất cả mọi việc.
“Tôi lên tần trước, cô có thể lo những việc khác trong công ty, cho đến khi công ty phá sản, đừng có chạy đến tìm tôi là được” Hạ Nhược Vũ vui vẻ nói, bước chân cũng trở nên thong thả hơn.
Nhìn bóng lưng người kia đi xa, Phượng Cửu chìm trong suy nghĩ, cô ta có nên bỏ nhiệm vụ này không nhỉ? Khi gặp phải những người đầu óc không bình thường, tế bào não sẽ chết đi đó, như vậy thì sao cô ta tiếp tục làm việc được.
Hạ Nhược Vũ đi thang máy thẳng đến tầng cao nhất, những người đang làm việc bỗng nhiên thấy cô cũng không dám làm hành động gì ngăn cản, mở một mắt nhắm một mắt tiếp tục làm công việc vẫn còn dang dở trong tay.
Khi tay sắp chạm vào nắm cửa, Hạ Nhược Vũ cười với trợ lý của ba mình: “Đợi nửa tiếng nữa, hãy mang vào phòng một viên thuốc trợ tim nhé.” Sau đó, cô vặn tay nắm cửa, mở cửa bước vào trong, mặc kệ người trợ lý vẫn đang ngơ ngác ở bên ngoài.
Không nhầm chứ? Ban nấy tiểu thư Nhược Vũ vừa yêu cầu mang vào thuốc trợ tim à? Cô định làm cái hành động gì vậy? “Rầm” Cánh cửa cuối cùng cũng bị Hạ Nhược Vũ đóng lại.
Nghe thấy âm thanh này, Hạ Minh Viễn tiếp tục ký vào tài liệu trên tay, đầu cũng không ngẩng lên. Từ khi công ty bắt đầu hoạt động, cô cũng quá quen thuộc với hành động này của ba nên cũng không có quá nhiều kinh ngạc.
“Ba” Hạ Nhược Vũ gọi một tiếng, hai tay chống trước mặt ông, bày ra tư thế bất đắc dĩ: “Ba. Con là con gái ruột của ba sao? Ba vừa đẩy con cho người ngoài đấy?” Vẫn là một bộ dáng mặt người dạ thú, là ‘©ầm thú’ mới đúng chứ, không thèm quan tâm cô mấy ngày hôm nay trải qua biết bao nhiêu sự việc nước sôi lửa bỏng. Kẻ kia lại trông giữ vô cùng nghiêm ngặt, muốn trốn cũng không thoát ra được.
“Vậy à, ba cứ tưởng mấy người các con đang hẹn hò chứ?” Nghe thấy hai chữ “hẹn hờ từ miệng của Hạ Minh Viễn, Hạ Nhược Vũ là người từ trước đến nay vốn dĩ rất kiêu ngạo. Đột nhiên bị tạt một chậu nước lạnh, ánh mắt của cô có chút chột dạ.
Nghĩ lại thì, cô lên đây muốn hỏi một chuyện, không liên quan gì đến chuyện này, nghĩ đến đây trong lòng lại dâng lên: một chút năng lực: “Ba, đây là trọng điểm hả? Đừng có đánh trống lảng, mẹ có biết ba làm như vậy không?” “Ừ” Hạ Minh Viễn không muốn cô dính líu đến Mạc Du Hải một chút nào, ông bắt buộc phải làm như vậy để đảm bảo sự an toàn cho con gái mình.
Nghĩ đến việc cái cây củ cải mình nuôi lớn hơn hai mươi năm, bỗng nhiên bị một con lợn rừng nhặt được, ông không thế chấp nhận chuyện này dễ dàng như thế đâu.
Cuối cùng Hạ Nhược Vũ cũng bùng nổ, người ba thân yêu của cô cứ như vậy mà định lấp liếm chuyện này sao? “Ba, ba có định cùng con nói chuyện một cách thẳng thắn không thế? Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra vậy, ba muốn đẩy con đi đúng không?” “Không có chuyện gì đâu” Hạ Minh Viễn bình tĩnh nói.
Hạ Nhược Vũ nhìn bộ dáng cạy răng không nói nửa lời này, cuối cùng cũng không thể bình tĩnh được nữa: “Nếu đã như vậy thì ba để còn trở về đi, chắc chắn là mẹ nhớ con lắm rồi” “Tiểu Vũ” Hạ Minh Viễn cuối cùng cũng đặt cây bút xuống, đôi mắt nhìn cô thâm thuý.
Hạ Nhược Vũ không hề nhượng bộ chút nào, cô chỉ muốn nói cho ông biết, nếu như ông không thẳng thắn chuyển này, cô sẽ dùng phương thức của mình để bày tỏ sự kháng nghị, hậu quả có thế nào thì cũng mặc kệ, cô không quan tâm.
Hai người không ai nhường ai, cuối cùng Hạ Nhược Vũ cũng là cho ba mình mềm lòng, ông đành thua trận này: “Ba cũng không thể nói quá nhiều cho con được. Ba cảm giá gần đây gia đình ta không được an toàn, khi nào giải quyết xong những chuyện này, ba sẽ nói cho con biết.” “Ba không nói với con luôn được sao?” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Minh Viễn, vẻ buồn chồn trên mặt Hạ Nhược Vũ lúc này bỗng trùng xuống.
Cô cho rằng chỉ là một cuộc kinh doanh đơn giản, nếu không thì cũng chỉ là có một tên mắt mù nào đó bắt chẹt tiền tài. Đến giờ nhìn biểu cảm của ba, có vẻ như không chỉ đơn giản như vậy.
“Giờ con chỉ cần ở bên cậu ta đợi tin tức là được” Đây là tất cả những gì mà Hạ Minh Viễn có thể nói với với Hạ Nhược Vũ lúc này.
Đôi mắt của Hạ Nhược Vũ tràn đầy lo lắng: “Ba, vậy còn ba mẹ thì sao, mẹ thì sao? Con không thể trơ mắt nhìn ba mẹ gặp nguy hiểm, mà bản thân mình lại trốn vào một chỗ được” “Đừng lo lắng, chúng ta sẽ ổn thôi” Hạ Minh Viễn nhìn ánh mắt không tin và bất an của cô, thở dài nói: “Ba cam đoan với con, tuyệt đối không để tất cả chúng ta gặp nguy hiểm, chuyện gì cũng nói cho con biết, được chưa?” “Ba, ba hứa với con là không được thất hứa đâu nhé” Hạ Nhược Vũ mím môi.
Hạ Minh Viễn nghĩ sẽ phải giải thích nhiều thì cô mới hiểu được, nhưng thấy con gái mình ngoan ngoãn như vậy, ông cũng cảm thấy bản thân được an ủi phần nào: “Được rồi, ba #2228 hứa.
“Tối nay con có thể trở về ăn cơm không?” Hạ Nhược Vũ đáng thương nói.
Hạ Minh Viễn muốn nói không thể, nhưng thấy con gái mình biểu cảm vô cùng đáng thương, đành dịu lòng nói: “Được, để ba kêu mẹ con làm một chút đồ ăn ngon, nhớ dẫn cậu Du Hải đến .” nhé: Dừng một chút, ông lại nói tiếp: “Làm phiền cậu ấy như vậy, đã bao giờ cảm ơn người ta chưa?” Ba đã nói đến như vậy rồi, phận con gái như cô còn biết nói gì nữa, chỉ đành bất lực đáp: “Vâng thưa ba” “Được rồi, lát nữa ba còn phải gặp khách hàng, con ra ngoài trước đi.” Hạ Minh Viễn cúi đầu, lại tiếp tục xử lý mấy văn kiện trước mặt.
Sự việc Hạ Nhược Vũ vị bắt cóc ngày đó cũng không nhắc tới một câu, giống như đã biết hết tất cả rồi. Điều này, ngoài trừ cảm giác nghi ngờ bên ngoài, khiến Hạ Nhược Vũ vô cùng bất an trong lòng.
Nhưng cho dù giờ có hỏi thì cũng không có được câu trả lời.
Sau khi rời khỏi văn phòng của ba mình, Hạ Nhược Vũ đứng trong tháng mắt suy nghĩ xem có nên đến văn phòng tìm Phượng Cửu hay không. Dù sao thì cô cũng đáp ứng Mạc Du Hải để người này đi theo mình, nhưng mà vất vả lắm mới được thả ra, không ra ngoài một chút thì là có lỗi với bản thân mình lắm đó.
Hạ Nhược Vũ vừa nghĩ xong, thanh máy cũng quyết định thay cô, cửa mở ra, Hạ Nhược Vũ đi thẳng đến khi thương mại sầm uất.
Tuy không đông đúc như như trung tâm, nhưng cũng rất tấp nập nhộn nhịp.
Nhìn đường phố đông đúc như thế, cuối cùng Hạ Nhược Vũ cũng có cảm giác được trở lại trần gian. Cô thật sự rất sợ hãi, mấy ngày hôm nay, ngoài khuôn mặt của Mạc Du Hải và những người kia ra thì chưa hề được tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Ước gì có thể hét lên một tiếng “Hạ Nhược Vũ, mày đã trở lại rồi”. Nhưng để tránh cho người khác nghĩ liệu cô có bị thần kinh hay không, cô vẫn chọn cách giữ im lặng rồi bước về phía đám đông.
Đi theo dòng người.
Xung quanh là các toà nhà cao tầng và trung tâm thương mại, trải dài một tuyến phố. Rất nhiều người đang đứng chụp hình. Toà nhà cổ nơi đây đa phần đều là các nhà hàng, cửa hàng quần áo, phong cách vô cùng hiện đại, đúng là thiên đường mua sắm của các chị em phụ nữ.
Hạ Nhược Vũ sờ sờ cái bụng phẳng lì của mình, quyết định đi ăn cơm trước đã, rồi đi mua một ít vật dụng cá nhân, sau đó mua một số món quà cho ba mẹ để mang về nhà tối nay.
Tất cả đều tập trung vào tuyến đường trước mặt, tạm thời vứt câu chuyện của Mạc Du Hải ra khỏi đầu.
Hai dãy đèn lồng đỏ cổ kính, những ngôi nhà lát gạch, lá cờ tung bay trước cửa, thật đúng là mang lại một hương vị quen thuộc.
Hạ Nhược Vũ ngửi thấy nhiều mùi hương hoà quyện cùng nhau trong không khí. Bụng cô lúc này đã đánh trống ầm ï, ngay lập tức đi thẳng đến quán lẩu trước mặt, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh rồi, ăn lẩu thì thích biết bao.