Hạ Nhược Vũ bị đói đến tỉnh giấc, cả một đêm ầm
khiến cho bụng của cô đã sớm kêu cồn cào.
Nhưng cô lại mệt đến mức không thể nhấc nổi
đầu ngón tay, chỉ có thể dùng ánh mắt ai oán nhìn Mạc
Du Hải vẫn tỉnh thần phấn chấn như cũ.
So sánh với cái vẻ uể oải của bản thân lúc này,
thật làm cô tức chết mà.
Nhìn Mạc Du Hải cả người trần trụi, Hạ Nhược Vũ
đỏ mặt nhanh chóng nhắm mắt lại, không kiểm chế
được mà thầm mắng, đồ đê tiện, không biết xấu hổ.
Thế nhưng trái tim nhỏ bé của cô lại đập thình
thịch.
Bên tai chỉ nghe được tiếng bước chân, sau đó
tiếng ngăn kéo được mở ra, vang lên tiếng bước chân
đi trở về kèm theo giọng nói khàn khàn của Mạc Du
Hải: “Thoa lên đi.”
“Cái gì?“ Hạ Nhược Vũ lập tức mở mắt ra, nhìn
thấy thuốc mỡ trên tay anh thì sắc mặt đỏ bừng, vươn
tay muốn gạt ra.
Mạc Du Hải như đã biết trước, lên tiếng: “Nếu
muốn mấy ngày tiếp theo không cần xuống giường thì
cũng không cần dùng thuốc.”
“,, Đôi tay đang giơ lên của Hạ Nhược Vũ chợt
khựng lại giữa không trung, nằm trên giường mấy ngày
khiến cô sắp phát điên rồi. Nói thế nào đi nữa thì anh
cũng là chủ nhiệm của khoa phụ khoa, chắc là sẽ hiểu
về phụ nữ hơn cả cô nữa.
Bàn tay đang giơ lên cuối cùng cũng giận dữ giật
lấy thuốc mỡ trên tay anh.
Môt luồng nhiệt nóng dâng lên mặt Hạ Nhược Vũ, mặt cô
ý đỏ như sắp chảy máu. Chết tiệt, sao lại phát ra tiếng
động lúc này chứ.
“Đói à?“ Mạc Du Hải lên tiếng như khẳng định
thay cho cô.
Có thể không đói hay sao, dày vò cô lâu như vậy
“một giọt nước cũng chưa uống, bây giờ cô có thể ăn
hết cả một con trâu.
Nhìn thấy cô lúng túng khó xử, anh khẽ cười, rồi
quay trở lại vẻ lạnh lùng nói: “Chờ ở nhà, nửa tiếng sau
sẽ có người mang đồ ăn đến.”
Hạ Nhược Vũ nhìn Mạc Du Hải cài chiếc nút cuối
cùng trên chuẩn bị rời đi, theo bản năng cô thốt
lên: “Anh muốn đi đâu?”
Chẳng lẽ anh không ở lại ăn hay sao?
“Bệnh viện có một bệnh nhân đặc biệt cần anh
giải quyết.” Mạc Du Hải nhận được thông báo của
bệnh viện từ khi cô còn chưa tỉnh. Lúc đầu anh không
cần phải đi, nhưng tình trạng của bệnh nhân có chút
khó xử lý, nên tránh việc ngoài ý muốn, anh phải lên
kiểm tra.
Hạ Nhược Vũ biết anh phải lên bệnh viện cũng
không hỏi nhiều, chỉ là giọng có chút mất mát: “Vậy thì
anh đi đi.”
“Cộp cộp cộp” Vài tiếng bước chân không nặng
không nhẹ vang lên đến gần cô, cô hơi nghỉ hoặc
ngẩng đầu, còn tưởng Mạc Du Hải còn có chuyện
chưa dặn dò xong. Chỉ thấy khuôn mặt của anh dần
phóng to. Khoé môi mỏng mang theo chút hơi lạnh
nhẹ in lên trán cô.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, sau đó giống như
– chưa xảy ra chuyện gì, anh xoay người rời đi.
Để lại cô ở đó, ngốc nghếch đưa tay chạm vào nơi
Mạc Du Hải vừa hôn. Không giống những nụ hôn nồng
nhiệt, nụ hôn này giống như đang an ủi và trấn an cô
hơn.
Giống như những cặp vợ chồng bình thường,
người chồng trước khi đi làm sẽ hôn vợ của mình.
Hồ nước tĩnh lặng trong lòng Hạ Nhược Vũ giống
như bị ném vào một hòn đá, nổi lên từng đợt gợn
sóng, trong lòng không nói nên lời, ánh mắt lấp lánh
từng vệt ánh sáng
Rực rỡ và ấm áp.
“Ý của anh là gì đây…”
Tại sao lại hôn cô, mà còn ở vị trí đó, ý của anh là
gì chứ
Cô luống cuống vò tóc, mặt đỏ hồng, đột nhiên
kéo chăn che người, một lát sau từ trong chăn truyền
ra tiếng cười khúc khích.
Bên kia tâm trạng của Hạ Minh Viễn lại không
thoải mái được như vậy.
Người bên cạnh ông vẫn là người đó, nhưng địa
điểm đã không phải là nơi trước đó.
Trên cây cầu vượt nối đôi bờ con sông Hàn vắt
ngang thành phố Đà Nẵng, gió sông lồng lộng, tóc của
họ bị gió thổi bay tứ tung. Hai người đứng gần nhau,
nhìn thuyền hàng trên mặt sông chậm chạp từ từ đi
qua.
Thỉnh thoảng có tiếng còi tàu vang lên.
“Không ai trong chúng ta có thể trốn thoát, ông
cũng thấy đó, bánh răng của số phận đã xoay chuyển,
và đó là chuyện mà cả ông và tôi đều không thể nào
kiểm soát được.”
Thiết Diện không quay đầu lại, nhưng Hạ Minh
Viễn hiểu những lời này là để nói cho ông nghe. Ông
kiểm lại tức giận nói: “Nếu người của ông không đụng
xe tôi, thì con gái tôi cũng sẽ không bị bắt đi.”
“Thì sao?“ Thiết Diện biết chuyện này do bản thân
gây ra, nhưng ông vẫn không phản ứng gì.
Hạ Minh Viễn nắm chặt nắm tay: “Ông đừng đi
quá giới hạn, lần này tôi có thể bỏ qua, xem như mọi
chuyện chưa từng xảy ra. Nhưng nếu còn có lần sau,
thì đừng trách tại sao tôi không nể tình chuyện cũ.”
Ông có thể ẩn mình lâu như vậy, cũng là nhờ Thiết
Diện giúp đỡ rất nhiều. Thế nhưng nếu lúc trước biết
cái giá ông phải trả là vợ và con mình, thì dù thế nào
ông cũng sẽ không chấp nhận.
Thà là ông chọn …
“Tôi cũng không muốn làm chuyện như vậy với
ông, chỉ là muốn cảnh cáo ông thôi. Người ra tay với
ba con ông không phải là tôi.” Thiết Diện mặt không
thay đổi nói.
Hạ Minh Viễn do dự nhìn ông ta, thật lâu sau cũng
không phát hiện được nét mặt ông ta có sự tội lỗi hay
tính toán gì. Thấy vậy trong lòng Hạ Minh Viễn cũng
-_ trầm xuống. Nếu là Thiết Diện, chỉ cần ông ta đồng ý
thì có thể dựa vào quen biết nhiều năm nay của họ,
bất cứ có xảy ra chuyện gì ông ta cũng sẽ giữ lời hứa.
Đây cũng là lý do vì sao nhiều năm qua ông yên
tâm đến vậy.
“Chẳng lẽ là Lục Hằng, hắn ta biết sao?”
“Cũng không hẳn là vậy.” Thiết Diện lắc đầu, từ
trong túi lấy ra một bao thuốc lá, đưa tay từ bên trong
lấy ra một điếu đưa lên miệng, lại lấy bật lửa muốn
châm thuốc. Thế nhưng gió quá lớn, bật lửa mấy lần
cũng không thành công nên đành thôi.
Đem thuốc lá cất lại, ông ta tiếp tục nói: “Lục
Hằng đụng tới con gái ông là vì muốn dùng con gái
của ông ta để khống chế Mạc Du Hải.
“Con gái của Lục Hằng?” Sao ông chưa bao giờ
nghe về người này?
“Ông cứ nhớ lại những hành động gần đây của
Lục Hằng đi.”
“Ông nói Lục Khánh Huyền là con ruột của Lục
Hằng sao?” Hạ Minh Viễn sau khi suy nghĩ xong thì đã
hiểu. Nếu như vì Lục Khánh Huyền ra tay thì ông có
hể hiểu được, nhưng thì ra chính ông là người đã đẩy
con gái mìn’: vào nguy hiểm.
Thiết Diện dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ
của ông, thản nhiên nói: “Chỗ nguy hiểm nhất chính là
chỗ an toàn nhất. Ông gửi con bé qua đó là sự lựa
chọn sáng suốt.”
“Sao ông lại biết chuyện này?“Hạ Minh Viễn có
một cảm giác giống như Thiết Diện rất quen thuộc với
Mạc Du Hải. Chẳng lẽ bọn họ đã quen biết nhau từ lâu
rồi hay sao.
Hay Thiết Diện chính là người của Mạc Du Hải?
Một tia sáng sắc bén loé lên trong mắt Thiệt Diện
nhưng rất nhanh đã biến mất: “Đừng cố gắng tìm hiểu
những chuyện ông không nên biết, và cũng đừng
kháng cự vô ích. Bởi vì lần này chuyện liên quan đến
không chỉ vài người, mà là cả một tập đoàn và tổ
chức.”
“Ý ông là gì?”
“Thành phố Đà Nẵng gió đã đổi chiều, có rất
nhiều yêu ma quỷ quái tìm cách lẻn vào đây.” Ông ta
chỉ nói như vậy thôi, còn Hạ Minh Viễn tìm hiểu được
đến đâu thì không phải là chuyện của ông nữa.