Một nụ hôn qua đi, ngoại trừ đôi mắt đen cực
nóng cứ như nuốt hết cô kia thì vẻ mặt vẫn bình tĩnh
như cũ: “Bây giờ tỉnh táo nghe anh nói chưa?”
“..* Đây là biện pháp để khiến người ta tỉnh táo à!
Hạ Nhược Vũ chỉ muốn lật bàn phát điên, ngẫm lại
mình còn đang dưới tay người ta nên bất đắc dĩ gật
đầu.
Anh chậm rãi mở miệng nói: “Anh với cô ấy đã
sớm không còn quan hệ gì rồi, những gì em thấy đều
là thứ cô ấy muốn em thấy mà thôi.”
“Anh dám nói cô ta không ôm anh, anh dám nói
lúc đó anh không đẩy cô ta ra mà mặc cô ta tùy tiện
ôm không.”
Cô không phải để ý việc Lục Khánh Huyền ôm
anh, mà là anh không từ chối.
Mạc Du Hải liếc cô một cái: “Sao em biết anh
không làm.”
“Tôi…” Hạ Nhược Vũ suy nghĩ một chút nhưng
không biết nên phản bác thế nào, cô chỉ cảm thấy Lục
Khánh Huyền bổ nhào vào trong lòng Mạc Du Hải,
chuyện sau đó cô không có tâm tình nhìn.
Còn không cẩn thận đụng phải người khác, cái
này đều do anh.
Mạc Du Hải thấy ánh mắt chột dạ của cô, đương
nhiên hiểu cô vốn không nghe xong đã chạy, có gan
nghe lén mà không có can đảm xem hết, cũng vì điểm
này mà lại vì chút chuyện nhỏ giận dỗi anh lâu như vậy.
Anh không biết nên cười hay nên giận nữa.
“Tôi mặc kệ, đó cũng là do anh không đúng, nếu
anh không cho cô ta cơ hội, cô ta có thể bổ nhào vào
trên người anh hay sao?” Người phụ nữ này quả nhiên
cố tình gây sự mà.
Còn có cô cũng không phải chỉ vì chuyện này, Lục
Khánh Huyền chỉ là ngòi nổ, hai người họ không phải
cách một người mà là một khe rãnh sâu không thấy đáy.
Một bức tường kiên cố do chính anh xây lên.
“Em đang ám chỉ anh ra sức không đủ à?” Giọng
nói của anh trầm thấp mang theo tia khàn khàn.
Hạ Nhược Vũ nào dám đối mặt với anh, nhân lúc
anh không để ý thì dùng sức đẩy tay anh ra, nhanh
chóng chui vào khoảng trống ở nách anh lăn ra.
Chỉ có một mục đích là trốn thoát.
Đáng tiếc, ý tưởng rất hay, hiện thực lại tàn khốc,
cô còn chưa đi ra ngoài được hai bước, cổ áo sau gáy
đã bị người ta nhếch lên, tư thế lăn lộn của cô giống
như một hộp đĩa, lập tức dừng lại ở mép tường.
Chỉ cần cô nghiêng người thêm một cái là có thể
chạm chân lên sàn nhà.
“Ừm, động tác nhanh lắm.” Mạc Du Hải trêu đùa
Vành tai Hạ Nhược Vũ nóng lên, thẹn quá hóa giận
Ô: “Anh mau buông tay ra, Mạc Du Hải, chúng ta đã
không còn quan hệ gì, anh không thể đối xử với tôi
Tên đàn ông đáng chết, phản ứng cũng nhanh
hư vậy, rõ ràng cô che giấu rất tốt, sao anh lại thấy
“Có phải em quên một việc rồi không.” Nếu Hạ
Nhược Vũ quay đầu thì nhất định sẽ nhìn thấy ý cười
trong mắt anh.
Cô quyết định giả ngu đến cùng: “Anh nói gì, tôi
không hiểu, tôi buồn ngủ lắm, có gì thì để mai nói.”
“Người làm sai không có tư cách nói điều kiện.”
Mạc Du Hải trực tiếp đè người trở về.
Xin chú ý là “xách” về, chứ không phải kéo về.
Được lắm, đường lui đều bị anh chặn mất.
Hạ Nhược Vũ nhìn anh như nhìn quái vật, cái tên
đàn ông này còn là người sao, nói thế nào cô cũng gần
năm mươi cân, anh cứ vậy mà xách cô lên.
“Mạc Du Hải, anh làm gì vậy, tôi không phải hàng
hóa, anh mau buông tay ra, cái tên khốn kiếp này.”
Cô cũng cần mặt mũi chứ!
“Ừm, em có thể tự mình chạy, anh hiểu.” Mạc Du
Hải mặt không đổi sắc xách người tới cạnh mình, làm
sao có thể buông tay, con thỏ này chạy nhanh lắm.
Hạ Nhược Vũ trốn không thoát, len lén như biểu
cảm của Mạc Du Hải một chút, âm thầm nuốt một
ngụm nước bọt, cô sợ là không sống được đến ngày
mai quá.
Ánh mắt của anh cực kỳ có ý xâm lược, khiến
người ta cảm giác được suy nghĩ và dụng ý lúc này của anh.
Mạc Du Hải không để ý đến cô đang ngó đông
liếc tây, bộ dạng vẫn muốn tìm được chạy trốn, anh
quyết định dùng suy nghĩ của mình để cho cô biết,
người phạm sai lầm sẽ có hình phạt gì.
“Em đang nhìn gì?” Giọng nói gian tà của anh vang
lên bên tai.
Dọa cô giật mình một cái, lập tức nhắm mắt lại:
“Tôi không nhìn gì cả!”
Tiếng cười quyến rũ của Mạc Du Hải quanh quẩn
bên tai, giọng nói khàn khàn như gió xuân: “Chẳng lẽ
em còn muốn nhìn cái gì à?”
Nếu ai nói Mạc Du Hải là tên mặt đơ lạnh lùng,
cô nhất định sẽ đánh chết kẻ đó, ở trước mặt cô, Mạc
Du Hải chẳng khác nào cao thủ tình trường.
Giọng nói của cô mang theo sự run rẩy và một tia
cầu xin tha thứ: “Có chuyện gì thì cứ từ từ nói, có thể
cho tôi đứng dậy trước đã không?”
“Không thể.”
Anh đương nhiên là muốn chứng minh năng lực
của mình một chút.
Hạ Nhược Vũ có một loại cảm giác tự lấy đá nện
vào chân mình.