Một lúc sau, thực sự là không còn
cách nào.
Cô nhăn nhó nhô đầu ra khỏi chăn:
“Mạc Du Hải, anh mau nói đi”
Ánh mắt anh dường như muốn nói
“không phải là không muốn biết à, sao
giờ còn hỏi”, nhưng phòng ngừa người
nào đó lại xù lông nên đành nhẹ nhàng
nói: “Người chết rồi.”
“Sao lại thế! Là anh tra tấn à? Sao
anh có thể làm như thế, anh biết rõ
tôi…
Cô chưa nói xong, Mạc Du Hải đã
ngắt lời: “Tử sĩ”
Hai chữ ngắn gọn dọa Hạ Nhược
Vũ toát mồ hôi lạnh, cô cho là “tử sĩ”
chỉ có trên TV, không ngờ còn xuất hiện
trong đời thực, cô tuyệt không nghi ngờ
tính chân thực trong lời nói của Mạc
Du Hải.
“Vì, vì sao lại có tử sĩ, rốt cuộc tôi
đắc tội với ai?”
Đây mới là nguyên nhân khiến cô
khủng hoảng, không biết kẻ địch là ai
mới đáng sợ nhất, nếu như biết người
đó là ai thì còn có đối sách, trong lòng
cũng sẽ có chuẩn bị.
Bản năng con người là sợ những
thứ mình không biết, cô cũng không
ngoại lệ.
Nhìn ra sự sợ hãi của cô, ánh mắt
anh trở nên mềm nhũn, liền đi tới ôm
cô và chăn đặt ngồi trên chân mình:
“Người chết cũng có thể mở miệng.”
“Làm sao mà mở miệng” Hạ
Nhược Vũ bị câu nói hấp dẫn, vốn
không chú ý tới mình bị anh ôm trong
ngực.
Ánh mắt của Mạc Du Hải hiện lên ý
cười, nhưng cũng nhanh chóng biến
mất, thản nhiên nói: “Trên người có
một chiếc điện thoại di động đã được
mã hóa”
“Người như bọn họ nhất định sẽ
không dễ dàng bị phát hiện như vậy”
Hạ Nhược Vũ cũng hiểu, bỗng nhiên
phát hiện dưới mông như ngồi lên một
vật cứng, cô không thoải mái vặn vẹo
một chút.
“Mạc Du Hải, anh làm gì mà đặt
chìa khóa ở chỗ đó”
Bỗng nhiên chiếc “chìa khóa” này
nhúc nhích, có có xu thế lớn dần.
Hạ Nhược Vũ giật mình rụt cổ lại.
Cái tên khốn kiếp này thế mà lại!
“Sao không nói chuyện?” Giọng nói
âm trầm vang lên bên tai cô.
“Bây giờ tôi là bệnh nhân.’ Hạ
Nhược Vũ cẩn thận nói.
Mạc Du Hải từ chối cho ý kiến, hừ
lạnh một tiếng, cuối cùng vẫn thả cô lại
trên giường, vốn định trêu đùa cô, kết
quả lại lại biến thành hại mình.
“Đúng rồi, tại sao khi đó anh lại
giúp nhà chúng tôi?” Đây vẫn là chuyện
mà cô không hiểu, ban đầu cô chỉ
thuận miệng hỏi một chút, nhưng
không khí chung quanh lại đột nhiên
lạnh xuống.
Cô nhìn qua, sắc mặt anh đã thay
đổi, chỉ kịp thấy được một bóng đen
trong mắt anh. “Anh cần một người vợ,
em cần giúp đỡ, chúng ta hợp tác hai bên cùng
có lợi không phải sao?” Giọng điệu của
anh nhạt dần.
Hạ Nhược Vũ không hiểu vì sao
mỗi lần nói những lời này, Mạc Du Hải
đều trở nên lạnh lùng vô tình như vậy,
giống như muốn đâm xuyên trái tim
của cô, dập tắt đốm lửa nhỏ trong lòng cô.
“Đi, anh đi đi! Ngày mai tôi tìm luật
sư, một giây tôi cũng không chịu được
tính tình quái gở của anh nữa”
Mạc Du Hải đứng dậy khỏi giường,
sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt nặng nề
nhìn cô một cái, không nói gì rồi rời đi.
Cánh cửa vừa đóng lại, tiếp theo là
tiếng vật nặng đập vào tấm cửa.
Hai người ngồi trong phòng khách
đều trở nên căng thẳng, không khí lạnh
lẽo này là sao vậy.
Không phải bọn họ ở trong phòng
không biết xấu hổ không biết thẹn mà
gióng trống yêu đường sao?
Sao nói cãi nhau là cãi nhau rồi,
thật đáng sợ. Hai mắt Trân Hạ
Thu Phương nhắm chặt, miệng nhếch lên, hai tay
đan vào nhau ở trước ngực, giống như
một người chết, ngay cả hơi thở cũng
gần như biến mất.
Trong lòng âm thầm niệm, không
thấy tôi, không thấy tôi.
Tỉnh Giang cũng không khá hơn là
bao, nhưng anh đã quen với việc không
bộc lộ cảm xúc, ngay cả khi lo lắng
cũng không để lộ ra ngoài.
Mạc Du Hải không nói gì, nhấc
chân rời đi, Tinh Giang do dự liếc nhìn
người phụ nữ giả chết trên sô pha,
không khỏi nhếch miệng, cô đúng là đồ
ngốc.
Sau đó dường như nhớ ra điều gì,
đường cong trên khóe miệng khựng lại,
bị anh ta ép xuống, biến trở về thành vẻ
mặt không cảm xúc, sau đó đi theo
Mạc Du Hải rời đi.
Hai người vừa đi, Trần Hạ Thu
Phương mới dám thở phào một hơi, vỗ
ngực mình nói: “Má ơi, lại ầm ï cái gì
nữa đây, thêm mấy lần nữa chắc mình
bị bệnh tim luôn quá.”
Nhớ tới sắc mặt vừa rồi của Mạc
Du Hải, cô nóng lòng không yên, tới gõ
cửa phòng: “Nhược Vũ, cậu không sao
chứ?”
“Tôi không sao, cậu cũng đi ngủ
sớm đi, sáng mai còn phải đi làm” Hạ
Nhược Vũ đè nén lại, nói.
Trần Hạ Thu Phương nghe giọng
cô dường như không có gì bất thường
nên cũng không hỏi lại, bản thân chạy
về phòng đi ngủ.
Trong phòng, Hạ Nhược Vũ ôm gối
đầu, lưng dựa vào tường, hai chân thu
lại, cả người chôn vào gối, dùng sức
ôm chặt mình, cứ như có vậy mới có
thể đè nén cảm xúc chực phun trào.
Cô nghĩ mãi không hiểu, vì sao cứ
mỗi lần, chỉ cần chuyện liên quan đến
anh, Mạc Du Hải sẽ như đổi thành một
con người khác.
Chẳng lẽ bên trong có nội tình gì?
Cô giờ mới phát hiện, mình không
hiểu rõ anh, quá khứ của anh, bạn bè
của anh, gia đình, bạn bè của anh, mọi
thứ xung quanh anh.
Cô chưa hề được bước chân vào,
mãi mãi chỉ đứng ngoài, bất chợt có
khe hở nào đó, đều nhanh chóng bị
anh chắn lại.
Khiến tim cô như bị đập thành từng
mảnh nhỏ.
Trong phòng tối đen, đưa tay
không thấy được năm ngón càng khiến
cảm quan của con người nhạy bén
hơn, cô thật sự không kiên trì được
nữa.
Mạc Du Hải, rốt cuộc anh giấu em
cái gì!
Em nhất định sẽ phát hiện ra!
Hạ Nhược Vũ không biết mình ngủ
thế nào, lúc tỉnh lại thì mặt trời đã lên
đỉnh, gối ôm trong ngực vẫn không thả
ra, cả người đau nhức, mệt mỏi.
“Đau quá…”
Nhất định là do cô duy trì một tư
thế cả đêm nên cơ thể đều cứng đờ.
Nhìn thời gian thì đã là mười một
giờ trưa, cô đứng dậy, chân bị tê suýt
chút nữa thì khuyu xuống.
Cũng may một tay với lấy thành
giường nên không ngã sấp, cô khập
khiễng đẩy cửa ra ngoài.
Nhìn thấy bạn mình đang đắp mặt
nạ, đứng phía xa ngâm nga.
“mu
“Thu Phương, sao cậu không gọi
tôi?”
“Hôm nay là thứ bảy mà?”
Thứ bảy ai mà chẳng nghỉ ngơi?
Hạ Nhược Vũ bị Mạc Du Hải làm
cho choáng váng, quên mất hôm nay là
cuối tuần, lập tức uể oải đi xuống: “Tôi
quên, hôm qua ngủ không ngon.”
“Bữa sáng trên bàn, sandwich mà
cậu thích đấy:
Trần Hạ Thu Phương không nói là
do có người phái người đưa tới, còn
giữ ấm nữa, chậc chậc, đúng là có lòng.
“Cảm ơn” Hạ Nhược Vũ rất thích
bữa sáng Thu Phương làm, nhưng
thích nhất vẫn là sandwich.
“Không cần khách khí, đều là người
một nhà mà” Trần Hạ Thu Phương từ
chột dạ đến ngại ngùng, bây giờ đã
không còn cảm giác rồi.
Dù sao cô cũng chỉ là một quân bài
yểm trợ.
Hạ Nhược Vũ vừa ăn sandwich
vừa nói: “Thu Phương, cậu nói xem
chúng ta có nên chuyển nhà không?”
“Chuyển nhà? Vì sao, đang yên
đang lành sao phải chuyển?” Trần Hạ
Thu Phương ngạc nhiên hỏi, thấy ánh
mắt cô lộ ra vẻ kỳ quái thì nhỏ giọng
nói: ‘Không phải đang ở tốt sao, sao lại
phải đi?”