“Đi thôi, đi tìm người nói chuyện.”
Tang Cầu nhanh chóng đi lên trước,
mở cửa xe cho Lục Hằng, giơ tay che chắn
phía trên, tránh đề Lục Hằng đụng phải.
Đợi Lục Hằng ngồi lên xe, Tang Cầu
lập tức chạy vòng qua trước đầu xe, ngồi
vào ghế lái.
“Lái xe.” Lục Hằng gõ gõ cửa kính.
Chiếc xe chậm rãi chạy trên đường
cao tốc.
Đêm nay đã định trước là một đêm
không bình yên.
Một người đàn ông đang ngủ yên
trong nhà, nửa đêm bị người ta lôi dậy,
trong nhà còn mẹ già gần 80 tuổi cùng với
Vợ và con gái.
Sau gáy bị một khẩu súng chỉa lên,
quỳ dưới đất, bàn tay che miệng run rầy, sợ
hãi hoảng loạn, ngay cả khóc cũng không
dám phát ra tiếng.
Mà người đàn ông được mời đến di tới
trước bàn ngồi xuống, còn có người rót cho
hắn một cốc nước.
Đối diện với người đàn ông vừa xa lạ
vừa đáng sợ trước mặt, ông ta không thể
không giữ vững tinh thần đối phó.
Hai người nói chuyện trong phòng
khách chưa đến nửa tiếng, người đàn ông
hài lòng gật đầu rời đi, còn ông ta mặt xám
như tro tàn, hình như linh hồn trong cơ thể
cũng bị người ta rút di.
Mà người nhà của ông ta vẫn đang quỳ
dưới đất, nhìn ông ta cầu cứu, mấy ngọn
súng kia hình như không chỉ nhắm vào đầu
bọn họ, mà còn chỉa thẳng vào tim ông ta.
Bóng đêm rồi cũng tan đi, mặt trời lại
dần hiện lên từ phía đông, ánh nắng sớm
mai ấm áp xuyên qua cửa thủy tinh chiếu
vào trong phòng, xua tan hết thảy mờ mịt.
Hạ Nhược Vũ lầm bầm một tiếng, xoay
người ôm cái gối ôm bằng thịt bên cạnh,
nhưng mà kích thước lớn quá, một tay
không thể ôm hết được: “Đáng ghét, cứng
quá đi.”
Vì tiếng lầm bầm vô thức của cô mà
ánh mắt u ám của người đàn ông trầm
xuống vài phần.
Hạ Nhược Vũ đang nằm mơ thấy một
con ngỗng quay, con ngỗng kia vừa to vừa
béo ngậy, chỉ có điều thịt hơi dai, nhưng mà
cô thật sự rất đói, chỉ muốn ăn sạch con
ngỗng trước mắt ngay lập tức.
Cô dùng sức vồ mạnh lấy, con ngỗng
kia lại to béo, cô ôm cũng không nổi, cô
gấp đến mức muốn khóc, đột nhiên con
ngỗng sống lại, sải đôi cánh dài tận hai mét
đuổi cô lặn lộn khắp nhà.
Cô hét lên xin tha: “Ngỗng ơi tao sai
rồi, tao sẽ không ăn mày nữa, tao không
biết mày đã thành tỉnh rồi.”
Nhưng con ngỗng kia không chịu
buông tha cho cô, lập tức lao tới, há to cái
miệng, hai hàng răng cưa đều tăm tắp
ngoạm vào cô.
Hạ Nhược Vũ đang ngủ mơ lại cảm
thấy hít thở không thông, lập tức tỉnh giấc,
mở choàng hai mắt liền nhìn thấy gương
mặt đẹp trai gần trong gang tấc, cách cô
chưa tới hai phân.
Mà tại sao cô cứ cảm thấy tức ngực
không thở nổi, đó là vì đôi tay mềm mại của
người đàn ông đang bịt chặt cái miệng nhỏ
nhắn của cô, bóp kín mũi của cô, chẳng
trách sao cô lại khó thở như vậy.
Cô tức giận đẩy mạnh một cái, Mạc Du
Hải lập tức lui sang một bên, khóe miệng
hơi nhếch lên, trong mắt giống như có một
tia sáng mờ đang thiêu đốt: “Tỉnh rồi à.”
“Còn không tỉnh dậy nữa thì tôi đã
chết luôn rồi.” Hạ Nhược Vũ há to mồm hít
thở bầu không khí trong lành, hai mắt vẫn
nhìn chằm chằm Mạc Du Hải, trong lòng
chửi thầm, thì ra con ngỗng béo mà cô
chuẩn bị ăn là tên khốn Mạc Du Hải này.
Sớm biết vậy đã cắn anh ta vài miếng
cho hả giận.
Mạc Du Hải liếc mắt liền nhìn thấu
chút tâm tư này của cô, âm thanh vừa ngủ
dậy mang theo chút lười biếng cùng dụ
hoặc khó tả: “Có cần anh cho em cắn hai
miếng xả giận không.”
“Anh tốt bụng như vậy sao?” Hạ
Nhược Vũ nghỉ hoặc nheo mắt nhìn anh.
Trên đời đương nhiên không có bữa ăn
nào miễn phí, Mạc Du Hải cười càng lúc
càng khoái chí, giơ tay chỉ lên hai cánh môi
của mình: “Ở đây được không?”
“.. Tránh ra.” Hạ Nhược Vũ bị ghẹo
đến nỗi tim đập loạn xạ nảy lên thình thịch,
đúng là lấy sắc hại người!
Đột nhiên giống như là nhớ đến
chuyện gì đó quan trọng, mặt mũi xám
ngoét chỉ vào anh: “Anh, anh, anh…”
“Anh làm sao.” Mạc Du Hải vẫn điểm
nhiên như không.
“Sao anh vẫn còn ở trong phòng của
em?” Tiêu rồi tiêu rồi, ba mẹ cô chắc chắn
đã biết gian tình giữa cô với Mạc Du Hải,
nhớ lại lúc trước chính mình bảo đảm sẽ
không qua lại dính dáng với Mạc Du Hải
nữa, thật sự không còn mặt mũi nào ra
ngoài gặp quý vị phụ huynh nữa.
Mặc dù quý vị phụ huynh chỉ có hai
người, nhưng mà cô cũng có loại kích động
xấu hồ muốn chết.
Đầu là do Mạc Du Hải hại, cũng không
biết đường mà gọi cô dậy.
Mạc Du Hải thấy bộ dạng đau khổ tủi
thân của cô, trong lòng bất giác mềm nhũn,
cũng không trêu chọc cô nữa: “Đừng lo,
bọn họ đi cả rồi, bảo anh ở lại kiểm tra vết
thương của em.”
“Thật sao?“ Hạ Nhược Vũ chớp chớp
đôi mắt mờ mịt hơi nước, nhếch miệng hỏi:
“Vậy anh đi ra từ phòng nào?”
Không biết sao nhìn thấy vẻ mặt này
của Hạ Nhược Vũ, trong lòng Mạc Du Hải
liền ngứa ngáy, hận không thể ôm cô vào
lòng mà giày vò một trận, nhưng anh cũng
biết tình khí của Hạ Nhược Vũ, nếu thật sự
làm như vậy, đoán chừng cô gái nhỏ này sẽ
không thèm để mắt đến anh mấy ngày liền.
“B rưỡi sáng tôi đã thức dậy trở về rồi,
em nói xem tôi đi ra từ phòng nào.”
Hạ Nhược Vũ nghe anh nói vậy cũng
cảm thấy có chút ngại ngùng, hôm qua là
cô lôi kéo muốn người ta ngủ với mình, kết
quả chưa bao lâu cô đã ngủ say, Mạc Du
Hải lại giống như một tên trộm trèo ban
công trở về.
Nghĩ đến cảnh tượng đó liền cảm thấy
rất thú vị.
“Đồ vô lương tâm.” Mạc Du Hải vừa
nhìn thấy bộ dạng tủm tỉm của cô, liền biết
ngay trong đầu cô chắc chắn lại đang
mường tượng ra cảnh hư hỏng gì đó, ngón
tay thon dài nhẹ nhàng véo lên chóp mũi
thẳng tắp của cô một cái.
Động tác thân mật ấm áp như vậy,
khiến Hạ Nhược Vũ mặt đỏ tía tai, không
chịu thua phản bác: “Em vô lương tâm chỗ
nào, hôm nay anh không phải đi làm sao?”
Một người đàn ông nghiêm nghị như
thép làm ra hành động như thế này, thật sự
là đẹp trai không có từ nào để miêu tả.
Cho nên bất luận là từ phương diện
nào, cũng đều vì bộ dáng người ta ưa nhìn,
thử mà hơi xấu một tí xem, cô còn cảm thấy
thẹn thùng sao?
Đoán chừng còn chưa đến gần cô, đã
bị cô đánh cho một trận tơi bời.
“Có chứ.” Mạc Du Hải nhẹ giọng đáp,
vươn tay bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô
chơi đùa.
Có đôi khi tinh thần Hạ Nhược Vũ rất
mẫn cảm, có khi tỉnh thần lại rất căng
thẳng, cô cũng tự nhận thấy Mạc Du Hải là
một người cuồng tay, nên cũng mặc anh
nghịch, tục ngữ nói rất đúng, “nợ nhiều quá
sẽ quên, rận nhiều quá hết ngứa”.
Ngay cả cô cũng không nhận ra, trong
lòng đã bắt đầu chậm rãi thích ứng với
hành động gần gũi của Mạc Du Hải.
“Vậy sao anh còn nằm đây chưa đi?”
“Không gấp.” Mạc Du Hải còn chưa sờ
đủ.
Mặc Hạ Nhược Vũ đen thui, cô nhớ lúc
trước Mạc Du Hải là một thanh niên nghiêm
túc 9 giờ đi 5 giờ về, lúc đi làm cho dù nắng
hay mưa cũng chưa bao giờ vắng mặt, mặc
dù thỉnh thoảng hay về sớm, nhưng từ bao
giờ lại trở nên sa ngã như vậy!
“Mạc Du Hải, có phải anh quên hôm
nay có việc gì rồi không?”
Ví dụ như cùng cô nàng ngây thơ vô
số tội kia đi xem xem cục cưng bảo bối có
vui vẻ khỏe mạnh không.
Mạc Du Hải đành phải buông tay cô ra:
“Ngoan ngoãn ở nhà đợi em.”
“Cái gì mà ở nhà đợi anh, đây là nhà
của em, không phải nhà của anh!” Hạ
Nhược Vũ bị giọng điệu tự nhiên như ruồi
của anh chọc cho nổi điên.
“Như nhau cả thôi, sau này nhà của
em cũng là của anh, nhà của anh cũng là
của em.” Chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Hạ Nhược Vũ vừa tức vừa cáu, nhìn
anh chằm chằm không nói ra lời, nói
chuyện chẳng có chừng mực gì cả, ai muốn
cùng anh ta dính chùm như vậy.
Đột nhên cảm thấy trên trán vừa mát
vừa mềm, đợi đến khi cô phản ứng lại,
người đàn ông đã đứng dậy rời khỏi giường.
“Anh đi đây.”
Một câu đơn giản như vậy, lại tự nhiên
thân thuộc giống như một người chồng
đang dặn dò vợ trước khi đi làm vậy.
Mặt Hạ Nhược Vũ đỏ bửng như sắp
chảy máu, sớm muộn gì cũng có một ngày
cô bị tắc mạch máu não!