Hạ Minh Viễn nhíu mày: “Ba đã hỏi
bác sĩ, vết thương của con dù rất nghiêm
trọng, có vẻ đã lành nhưng thịt non dưới da
vẫn chưa mọc hoàn toàn, vẫn cần phải
chăm sóc gắt gao.”
“Ba, ba nghe ai nói vậy?” Cuối cùng
Hạ Nhược Vũ mở đôi mắt mơ hồ nhìn chằm
chằm Mạc Du Hải, ý bảo người nói hẳn là
Mạc Du Hải.
“Chủ nhiệm Kiều, tôi nghe nói anh ta
cũng là bạn của anh.” Giọng điệu của Hạ
Minh Viễn có chút kỳ lạ.
Chỉ là Hạ Nhược Vũ vẫn đang đắm
chìm trong suy nghĩ của chính mình, cũng
không có nghe thấy, chủ nhiệm Kiều?
Không phải ba cô nói đến Kiều Duy Nam
chứ. Cả hai người bọn họ lớn lên cùng mặc
một chiếc quần. Sự khác biệt giữa những gì
Kiều Duy Nam nói và những gì Mạc Du Hải nói.
“Ba, con không cần…”
Hạ Đông Hải đã ra quyết định: “Xin
bác sĩ Mạc nói rõ điều này.”
“Chú Hạ, chú đừng khách sáo.”
Những lời khuyên điềm đạm và tử tế của
Mạc Du Hải vẫn rất hữu ích đối với Hạ Đông
Hải. Bỏ qua một số lời bất bình thì ở thành
phố Đà Nẵng này không thể tìm được
thanh niên thứ hai nào tốt như Mạc Du Hải.
Không chỉ có vẻ ngoài xuất chúng, tính
cách điềm đạm, lịch sự, đối với người lớn
tuổi lễ phép lại còn không có phong thái
kiêu ngạo như những chàng trai nhà giàu
khác.
Nếu Hạ Nhược Vũ biết ba cô nghĩ như
vậy, có lẽ sẽ tức đến ói máu, một người có
nhân cách như Mạc Du Hải liệu có tôn
trọng người trên của mình không? Cô e
rằng ba cô đã nghĩ sai lầm.
Cô xem cuộc nói chuyện giữa hai
người đàn ông không thèm để mắt đến ai
khác và gần như không thèm để ý đến cả
đứa con gái nhỏ của mình, trong lòng cô
đột nhiên có cảm giác bất an, theo thời
gian, vị trí của cô trong lòng ba mẹ sẽ bị
thay thế bởi Mạc Du Hải.
Ba, mẹ xin hãy tập trung vào cô con
gái độc nhất của mình!
Hạ Nhược Vũ gầm thét và điên cuồng
trong lòng, vị trí của người đàn ông này
không hề thay đổi, trong ánh mắt quan tâm
của ba mẹ cô, anh ta nói lời từ biệt.
Tiễn bọn họ đi, Hạ Nhược Vũ đi tới bên
người Mạc Du Hải: “Anh phải nhớ kỹ cho
em, lần sau không được phép đến nhà em
nữa.
“Em không cần nói với anh câu này,
em có thể nói trực tiếp với ba em, anh liền
sẵn lòng.”
Mạc Du Hải nhìn Hạ Nhược Vũ đang tỏ
thái độ lầm lì, còn đang chú ý xem ba mẹ
cô có nhìn thấy không, đã thế còn dùng vẻ
mặt hung ác dọa anh ta: “Em không quan
tâm, chỉ là anh không được phép tới.”
“Bằng không, nếu em chuyền đến đây
ở, anh sẽ không phải đến nhà em, em nghĩ
thế nào.” Đề phù hợp với giọng điệu của Hạ
Nhược Vũ, Mạc Du Hải cố ý hạ giọng.
Giọng nói trầm thấp và quyến rũ của
người đàn ông chạm vào màng nhĩ cô, vô
tình đan cài vào tận đáy lòng cô. Trái tim
nhỏ đập “binh binh”, rồi vẻ mặt cô đầy
hoảng sợ đối mắt với ánh mắt sâu thẳm
phản chiếu lên vẻ hoảng sợ của cô, cô
không thể chịu được nữa. Cô hít sâu một
hơi và lùi lại hai bước.
Giọng nói hỏi thăm bên kia vang lên:
“Nhược Vũ, con lên xe đi, đừng làm trì hoãn
công việc của anh Mạc nữa.”
“Con biết rồi, con biết rồi.” Hạ Nhược
Vũ đáp lại, không dám nhìn vào đôi mắt
Mạc Du Hải nữa, vội vàng rời đi nhưng
trước đó không quên để lại một câu tàn
nhẫn: “Anh chờ đó cho em.”
Giọng điệu như muốn nói một đứa trẻ
đừng chạy trốn sau giờ học.
Mạc Du Hải trả lời: “Được.”
Trong cơn hoảng loạn, cô suýt vấp
phải chân trái của mình, nhưng may mắn
thay, cô không bị ngã và vội vã chạy lên xe
mà không thèm quan tâm đến phản ứng
của Mạc Du Hải.
Thật trẻ con!
Làm thế nào mà Mạc Du Hải ngày
càng trở nên khó cưỡng hơn, lại càng khó
bỏ qua.
Kiều Duy Nam từ bên cạnh bước ra,
huých vào khuỷu tay của Mạc Du Hải, anh
ta cười đắc thắng: “Mọi việc thế nào rồi?
Có phải tôi làm rất tốt không.”
“Có phải tay của cậu dài quá rồi
không?” Mạc Du Hải liếc anh ta một cái.
Tốc độ thay đổi sắc mặt này còn
nhanh hơn lật sách, sao vừa rồi khi nhìn
thấy Nhược Vũ, anh ta dịu dàng và nhẫn
nại, nhưng vừa đối mặt với anh ta, liền lập
tức như biến thành một người khác, Kiều
Duy Nam đau lòng nói: “Chúng ta vẫn chưa
phải là anh em tốt của nhau.”
“Không phải.” Mạc Du Hải buông
xuống hai chữ, trực tiếp lướt qua anh ta đến
bệnh viện.
Kiều Duy Nam bị lời nói tàn nhẫn của
anh ta làm cho sốc, anh ta sững sờ một
giây, sau đó nhấc gót chân lên không bỏ
cuộc nói: “Du Hải, trước đây cậu không
phải như vậy. Tôi bắt đầu nhớ đến những
ngày cậu với Lục Khánh Huyền ở bên
nhau.”
Ít nhất lúc đó Du Hải còn tốt với anh ta,
giờ có Nhược Vũ, anh ta hoàn toàn biến
thành một con thú khác, thậm chí bạn tốt
của anh ta cũng có thể bị bỏ rơi không
thương tiếc.
Khó chịu nhất là mỗi khi có việc gì, anh
ta liền bị kéo xuống bùn một mình.
Cách miều tả hơi lạ…
“Thực xin lỗi, vì đã không quan tâm
đến cậu.” Mạc Du Hải dừng lại sau đó
không thèm nhìn anh ta nói vọng lại.
Kiều Duy Nam chỉ còn lại một mình,
anh ta thực sự không có ý đó, nhưng không
thể không hét vào sau lưng bạn mình: “Tôi
là trai thẳng, tôi là trai thằng thực sự, tôi
không thích đàn ông.”
Người qua đường lần lượt dừng lại,
nhìn người vừa nhảy vừa la hét mà trong
lòng thầm thở dài, bệnh nhân trong bệnh
viện tâm thần lại chạy ra ngoài đã thế còn
mặc áo bác sĩ.
Nhưng anh ta thực sự trông rất giống
gay, làn da anh ta thực sự vô cùng đẹp.
Kiều Duy Nam nhìn thấy sự đồng cảm,
thương hại và khinh thường của đám đông
đang chỉ trỏ xung quanh mình, người đàn
ông càng cảm thấy cúc huyệt siết chặt, vẻ
mặt bình tĩnh hét lên: “Nhìn cái gì mà nhìn?
Chưa thấy hai vợ chồng cãi nhau bao giờ
sao? Hừ hừ.”
Vừa nói anh ta vừa giơ một ngón tay
như hoa lan vào bọn họ, học phụ nữ nâng
eo lắc lư bước vào.
Không phải anh ta nói anh ta không
phải là gay sao? Vậy mà sau đó anh ta lại
thể hiện phong thái gay của mình cho
những người khác xem. Có ai đã từng thấy
người gay nào như thế này không?
Kiều Duy Nam không nhận ra rằng anh
ta ngày càng làm cho sự hiểu nhầm đi xa
hơn.
Những người khác không khỏi ớn lạnh,
bệnh rắn ở đâu ra.
Sau lời nhắc nhở của Kiều Duy Nam,
Mạc Du Hải như nhớ ra điều gì đó, lấy điện
thoại ra bấm số của một người.
Bên kia, Lục Khánh Huyền, người đang
làm việc với khuôn mặt cau có mấy ngày
nay, nghe thấy tiếng chuông điện thoại di
động liền vươn tay móc vào túi lấy điện
thoại ra xem, nhìn cái tên hiện lên màn hình
điện thoại, nở một nụ cười gượng gạo.
Người đàn ông hơn tám trăm năm rồi
không gọi cô, nhưng trong vài ngày qua,
anh lại gọi liên tục.
Nếu như trước đây, cô ta hẳn là rất vui
mừng, nhưng hiện tại lại có cảm giác sợ,
nhịn không được trả lời, liền bấm kết nối,
giọng nói trở nên ôn nhu dịu dàng: “Du Hải,
anh tìm em có việc gì không?”
“Sức khỏe của em thế nào.”
Giọng nói người đàn ông vẫn lạnh lùng
như vậy.
Lục Khánh Huyền giữ chặt điện thoại
nói: “Đã tốt hơn nhiều rồi.”
Việc kiểm tra sẽ rất nhanh phải đến
thôi, nhưng cô ta vẫn chưa nghĩ ra cách xử
lý, nên đành phải yêu cầu Lưu Bình cấp
giấy chứng nhận trước rồi tạm thời xử lý.
Nhưng đã nhiều ngày trôi qua, nếu cô
ta viện cớ gì, thì thần kinh nhạy bén của
Mạc Du Hải chắc chắn sẽ nghỉ ngờ.
“Thôi, để ngày mai anh đưa em đi
kiểm tra lại nhé.“ Lục Khánh Huyền nói
ngắn gọn rồi chuẩn bị tắt máy.
“Du Hải đợi một chút.” Lục Khánh
Huyền nói trước khi cúp máy.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, anh
ta nhẹ giọng nói: “Tốt lắm.”