Ngụy thị ngẫm nghĩ một lúc, đáp: "Trưa đó..."
"Ngươi nói dối, trưa hôm đó Thúy Hoàn ở mãi trong Bành gia trang, không hề rời khỏi đó một chút nào."
Trưa hôm đó Tống Vân Nhi nhất mực cù nhầy cù nhưa bên cạnh Thủy Uyển Kỳ để tìm hiểu xem Thủy Uyển Kỳ có dùng nghiên mực đập vào đầu Bành Tứ hay không. Thúy Hoàn là thiếp thân nha hoàn của Thủy Uyển Kỳ, tất nhiên phải ở bên cạnh không rời nửa bước. Vì thế, Dương Thu Trì dứt khoát bảo Ngụy thị đang nói dối.
Ngụy thị hoảng loạn chữa lời: "Tôi nhớ nhầm rồi, là... là buổi tối."
"Vào lúc nào buổi tối?"
"Đại khái... đại khái vào khoảng canh một."
Lần này thì Tống Vân Nhi đã nhịn không được: "Nói bậy! Vào canh một hôm đó, Thúy Hoàn còn ở tại Bành gia trang, không hề li khai! Ta tận mắt trông thấy." Tống Vân Nhi tối đó đã đến thám thính phòng ngủ của Thủy Uyển Kỳ, nhìn thấy Thủy Uyển Kỳ cào một cái “cửu âm bạch cốt trảo” vào mặt Thúy Hoàn.
Ngụy thị càng hoảng loạn hơn, ấp úng mãi không biết nói thế nào.
Dương Thu Trì xem mặt mà bắt hình dong, đoán biết được trong này nhất định là có ẩn tình, hơn nữa ẩn tình này hắn cũng đã đoán ra đại khái, nhưng biểu hiện thì không tỏ vẻ gì, cũng không vội đuổi cùng truy tận, mà chuyển sang một thoại đề khác, hỏi: "Ngươi nghe lén được cái gì?"
Ngụy thị ngầm thở phào, thưa: "Tôi nghe họ nói ngày hôm sau sẽ đưa Bành thiếu gia ra ngoài chơi rồi bắt cóc đem đi."
Dương Thu Trì hỏi: "Bọn họ bắt cóc Bành thiếu gia để làm gì? Cần tiền chuộc à?"
"Không phải, bọn họ... bọn họ muốn..." Ngụy thị nói đến đây, hơi nhướn mắt liếc nhìn Dương Thu Trì, hỏi: "Đại lão gia, chuyện này có quan hệ thực sự trọng đại, tôi nói ra, ngài có thể tha tính mệnh cho con trai tôi không?"
Đối với vấn đề này, Dương Thu Trì đã suy nghĩ kỹ rồi.Thủy Cổ Tử sử dụng đá đánh Bành Tứ, nếu theo luật hình sự thời hiện đại thì đó là hành vi cố ý đánh người gây thương tích rồi dẫn đến tử vong. Nhưng nguyên nhân tử vong lài xuất phát từ một số nguyên nhân khác nữa, cho nên Thủy Cổ Tử chỉ gánh một phần lớn trách nhiệm chứ không phải toàn bộ. Hơn nữa, chuyện đánh người này là có nguyên nhân chính đáng, chứ không phải xuất phát từ động cơ quá đê hèn bỉ ổi. Với Thủy Cổ Tử là cậu bé vị thành niên chưa đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự như người lớn, thì tội này có tình tiết cứu xét, có thể giảm nhẹ hình thức xử phạt, phán tù mấy năm coi như là phạt đủ nặng rồi. Nếu ở thời cổ đại, tội cưỡng gian buộc phải bị xử giảo, thì thời hiện đại xử tội này nhẹ hơn nhiều. Trong các tình huống bình thường, tội hãm hiếm chỉ bị phạt tù từ ba năm tới mười năm mà thôi, chỉ có tội luân gian (hãm hiếp tập thể đối với 1 người), hoặc cưỡng gian gây ra chấn thương nặng dẫn tới cái chết cho nạn nhân, hay là xâm hại tình dục trẻ em... thì mới bị xử nặng, ví dụ đi tù trên 10 năm, chung thân hoặc tử hình. Do đó, án chiếu theo pháp luật hình sự thời hiện đại, từ những tội danh đã phạm mà xét, thì Thủy Cổ Tử không bị phán tử hình. Ngoài ra, nó thuộc vào thành phần vị thành niên, khi xét tội thường được giảm nhẹ một bậc. Vì thế, Dương Thu Trì dưới ảnh hưởng của đường lối giáo dục hình pháp thời hiện đại không cho là Thủy Cổ Tử đáng bị tử hình, và sẽ không xử tử nó cho dù Ngụy thị có lập được công hay là không. Nhưng qua chuyện này, Ngụy thị nhất định đã nghe lén được một bí mật trọng đại gì đó. Và có thể thị đã vì lo cho con là Thủy Cổ Tử bị phán tử hình, cho nên thị buộc phải đem bí mật này ra để đánh đổi. Tuy nhiên, tại sao thị lại sự dụng bí mật này để đánh đổi? Trước đó vì sao thị phải giấu?
Dương Thu Trì gật đầu: "Bổn quan vừa rồi đã đảm bảo là chỉ cần ngươi cung cấp những manh mối có thể tìm được tiểu thiếu gia của Bành gia, thì ta sẽ lưu lại mạng của con trai ngươi."
"Tốt." Ngụy thị hạ quyết tâm, cúi đầu nói nhanh một câu....
Nghe xong câu này, toàn thân Dương Thu Trì chấn động, đưa mắt nhìn Tống Vân Nhi, cả hai đều chấn động và kinh hãi. Dương Thu Trì trầm ngâm một lúc, từ tốn hỏi: "Vậy ngươi có biết Long lão hán và Thúy Hoàn đưa Bành tiểu thiếu gia đi nhốt ở đâu không?"
"Chỉ nhốt ở trong Lê Xuân viên!"
"Ở Lê Xuân viên? Chỗ nào?"
"Cụ thể chỗ nào thì tôi không biết, tôi chỉ nghe hai người họ nói bắt cóc xong đem giấu trong Lê Xuân viên."
Dương Thu Trì xoay chuyển đầu óc, thoáng chốc đã hiểu vì sao chúng lại đem con tin giấu ở Lê Xuân viên. Chỗ nguy hiểm nhất thường là chỗ an toàn nhất. Thúy Hoàn đột nhiên biến mất, nếu như rời khỏi Ân Dương trấn, thì nhất định có người chú ý đến, cho nên ả cũng có thể đã ẩn trốn trong Lê Xuân viên cùng với Bành thiếu gia. Lê Xuân viên rộng lớn phi thường, là kỹ viện to nhất của Ân Dương trấn, Long lão hán là người gác cửa ở đây, muốn ẩn giấu hai người quả là chuyện rất dễ dàng. Đương nhiên, để đề phòng Bành thiếu gia này kêu khóc, bọn chúng nhất định là dùng thuốc đại loại như tô ma tán gì đó cho nó uống để hôn mê đi. Nếu như đã biết được mục tiêu, như vậy thì dễ làm rồi.Dương Thu Trì cho gọi Nam Cung Hùng vào, vào phòng trong thì thầm dặn dò một hồi, Nam Cung Hùng vội vã đi ngay. Dương Thu Trì trở ra phòng ngoài, ngồi xuống ghế. Ngụy thị dập đầu thưa: "Tôi đã đem đại âm mưu nghe lén được nói ra rồi, cầu đại lão gia y như lời hứa tha cho con trai của tôi."
Dương Thu Trì đang suy nghĩ cách đối phó vói đại âm mưu Ngụy thị vừa khai lúc nãy, chợt nghe thị nói vậy, thuận miệng đáp bừa: "Vậy phải coi biểu hiện của ngươi cái đã."
Ngụy thị đỏ mặt, lau máu trên trán, len lén nhìn Dương Thu Trì. Dương Thu Trì hơi kỳ quái tự hỏi vì sao Ngụy thị lại đỏ mặt, nhưng chớp mắt nghĩ lại, phát hiện câu nói của mình vừa rồi hơi khó hiểu, dường như đã chụp được chỗ hiểm của người ta, muốn nhân cớ đó mà giở trò bậy bạ với Ngụy thị. Hắn ho khan, giải thích: "Ý ta nói ra phải coi xem ngươi có giải thích rõ ngươi nghe lén vào thời gian nào và nghe được đại âm mưu này ở chỗ nào."
Ngụy thị vốn cho chuyện vừa rồi đã giấu nhẹm được, không ngờ tới sách lược thẩm vấn hỏi đi hỏi lại của Dương Thu Trì, lập tức lạnh hết nửa người, ấp úng đáp: "Tôi... tôi..."
"Xem ra trí nhớ của ngươi không tốt," Dương Thu Trì cười lạnh nói: "Hay là ta nói cho ngươi biết vậy, ngươi vào canh năm đêm đó đã len lén tới Lê Xuân Viên, nghe trộm được cuộc nói chuyện giữa Long lão đầu và Thúy Hoàn. Đúng không?"
Nghe Dương Thu Trì hỏi thế, mặt Ngụy thị cắt không còn giọt máu, kinh khủng nhìn hắn. Loại ánh mắt này Dương Thu trì đã nhìn thấy nhiều lắm rồi, đó là cái nhìn của tội phạm bị vạch trần tội lỗi, lộ xuất ra bộ mặt thực sự.
Dương Thu Trì nói tiếp: "Ngươi nhất định là rất lấy làm kỳ tại sao ta biết phải không? Nhân vì tra đã tra rõ là Thúy Hoàn vào canh năm mới đến Lê Xuân viên, nếu như ngươi nghe lén được lời nói chuyện của ả và Long lão đầu, tự nhiên phải đến vào khoảng thời gian đó."
Ngụy thị thấy lời nói dối của mình bị vạch trần, lí nhí thưa: "Dạ... dạ canh năm, là dân phụ nhớ sai rồi."
"Ngươi đến Lê Xuân viên vào canh năm để làm gì?"
"Tôi... tôi...." Ngụy thị hiển nhiên đối với vấn đề này chưa hề nghĩ ra là nên nói dối thế nào, nên ấp úng mãi không nói được gì.
"Về vấn đề này nếu như ngươi cũng chưa nghĩ ra, thì hãy hồi đáp câu hỏi này của bổn quan trước: Ngươi cụ thể là ở chỗ nào trong Lê Xuân viên nghe được cuộc nói chuyện của họ?"
Ngụy thị càng hoảng loạn hơn, thân hình bắt đầu run run, cắn môi không đáp. Dương Thu Trì lạnh lùng hỏi: "Sao rồi? Vấn đề này cũng quên rồi sao? Vậy ta nhắc cho ngươi nhớ, vào canh năm đêm đó, ngươi ở trong phòng của Xuân hồng cô nương nghe lén được lời đàm thoại của họ, phải không?"
Toàn thân của Ngụy thị mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất. Dương Thu Trì tiếp: "Xuân Hồng cô nương bị người ta giết vào canh năm, lúc Thúy Hoàn tới thì Xuân Hồng đã chết rồi, do đó Thúy Hoàn mới đạp phải máu của Xuân Hồng chảy ra trên sàn nhà. Và vào lúc đó ngươi cũng có mặt ở trong phòng, nên mới có cơ hội nghe lén được bọn họ nói gì sau khi phát hiện Xuân Hồng chết. Ta nói có đúng không?"
Ngụy thị cắn chặt môi, dường như chỉ có làm như thế thì mới ngăn được bản thân tự cung khai hết mọi chuyện. Dương Thu Trì cũng không đuổi cùng đánh tận, chuyển sang một chuyện khác: "Ta vừa rồi thẩm vấn con trai Thủy Cổ Tử của ngươi, phát hiện Xuân Hồng cô nương và con trai ngươi là một đôi thanh mai trúc mã, con trai ngươi muốn ngươi nhờ mai mối đi cầu hôn cô ta, thì nhà cô ta phát sinh biến cố, cha của cô ta bị buộc phải bán cô ta vào thanh lâu. Con trai ngươi cứ nhớ nhung cô ta mãi, nhưng ngươi không hi vọng con trai mình đi lấy gái lầu xanh về làm vợ, còn con trai ngươi thì đem hết mọi tâm tư tập trung vào Xuân Hồng cô nương, thậm chí bất chấp mọi thứ len lén chạy đến Ân Dương trấn này, làm gia nô cho Bành gia trang để kiếm tiền chuộc thân cho cô ta."
Tống Vân Nhi không biết Dương Thu Trì vì sao lại hỏi có một nửa rồi đột nhiên chuyển sang nói chuyện này, nhìn hắn tỏ vẻ thắc mắc. Dương Thu Trì tiếp: "Con trai ngươi là toàn bộ hi vọng của ngươi. Ngươi phải bằng mọi cách để ngăn cản mối tình của con trai ngươi và Xuân Hồng cô nương. Nhưng con trai ngươi mới vừa chớm yêu, có dùng năm roi mười ngựa đánh kéo cũng không chịu quay đầu. Ngươi nhất định là đã nghĩ và thực hiện rất nhiều biện pháp chia cắt rồi, nhưng không hề thành công. Vì vậy ngươi mới hạ quyết tâm, chỉ có giết chết Xuân Hồng mới có thể cắt đứt ý niệm đó trong đầu con trai ngươi."
"A!" Tống Vân Nhi hô lên cả kinh: "Xuân Hồng là bị thị giết sao?"
Ngụy thị vẫn cắn chặt môi, không nói không rằng.Dương Thu Trì gật đầu, nói tiếp với Ngụy thị: "Ta không biết cái ý nghĩ đó của ngươi sản sinh từ khi nào. Ta nghe con trai ngươi nói ngươi đến Lê Xuân viên lãnh y phục về giặt để kiếm sống, lúc đó ta cảm thấy hơi kỳ quái, vì ngươi không đồng ý cho con trai cưới kỹ nữ, cho dù nàng đó là thanh mai trúc mã của con trai ngươi đi nữa, và có thể thấy ngươi ghê tởm kỹ nữ vô cùng, nên cho dù ngươi có đói chết, cũng không thể đến Lê Xuân Viên nhận quần áo đi giặt. Thực tế, hành động của ngươi phản lại lẽ thường, và chỉ có một giải thích cho hành động đó: Ngươi đến Lê Xuân Viên vì mục đích khác."
Tống Vân Nhi cũng bắt đầu hiểu: "Xuân Hồng là hoa khôi hàng đầu của Lê Xuân Viên. Thị muốn giết Xuân Hồng rất khó có cơ hội. Do đó thị mới đến Lê Xuân viên nhận y phục giặt, tìm cơ hội ra tay."
"Đúng vậy," Dương Thu Trì gật gật đầu, nhìn xoáy vào Ngụy thị đang run cầm cập: "Ngày đó con trai ngươi đến Lê Xuân viên tìm ngươi, rồi tận dụng cơ hội lén lên phòng nói chuyện với Xuân Hồng cô nương. Sự si mê của con trai cuối cùng đã khiến ngươi quyết định hạ thủ. Còn ngươi làm cách nào để tránh được sự truy tầm của thủ hạ của ta, ẩn tàng trong Lê Xuân Viên, để rồi cuối cùng hạ thủ giết chết Xuân Hồng cô nương, ta vẫn còn chưa rõ."
Ngụy thị vẫn cắn chặt môi, nhìn xuống đất, không nói lời nào. Dương Thu Trì thở dài: "Ngươi làm vậy cũng vì bất đắc dĩ mà thôi, nhân vì con trai ngươi là hy vọng duy nhất của ngươi. Đối với sự yêu thương của mẹ đối với con là như thế nào, ta bây giờ đã dần hiểu được.
Nói đến đây, Dương Thu Trì nhớ tới Liễu Nhược Băng, Tần Chỉ Tuệ cùng Tống Tình. Bọn họ đều đã mang thai với hắn. Người ta có câu có nuôi con mới biết công ơn cha mẹ. Khi thế hệ kế tiếp hắn chuẩn bị chào đời, hắn mới bắt đầu dần hiểu sự yêu thương của cha mẹ đối với con cái là như thế nào, mới hiểu được trước đây mẹ cha hắn lo lắng cho hắn ra sao. Ngụy thị từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía Dương Thu Trì, thân hình đầy đặn hơi run, mắt ứa nhòa lệ nóng. Dương Thu Trì nói: "Tuy ngươi không nói, nhưng ta có thể khẳng định ngươi chính là người giết chết Xuân Hồng cô nương. Ta vốn không biết, nhưng sau khi gặp ngươi, ta dần dần đoán được."
Ngụy thị nghi hoặc nhìn Dương Thu Trì, không biết hắn đang nói gì.
Dương Thu Trì nói: "Từ việc ngươi nghe lén được cuộc nói chuyện giữa Thúy Hoàn và Long lão đầu, đoán biết ngươi là hung thủ. Hơn nữa ngươi thù ghét Xuân Hồng cộng với việc bảo vệ con trai bất chấp tất cả như vậy, ngươi hoàn toàn có động cơ và thời gian gây án. Trong tình huống Xuân Hồng cô nương hôn mê khi ấy, ngươi có đủ điều kiện để giết người."
Ngụy thị vẫn cắn môi chẳng nói chẳng rằng.
Mắt Dương Thu Trì từ từ lộ ra vẻ kính phục, một sự kính phục với tình mẹ thương con: "Kỳ thật, nếu như ngươi không vì cứu con, bất chấp tất cả đem bí mật nghe lén đó nói cho ta biết, thì ta không thể nào ngờ ngươi giết chết Xuân Hồng, là hung thủ chân chính. Chỉ vì ngươi có thể nghe lén được bí mật ấy, đem chuyện đó kể ra mới bạo lộ chân tướng giết người mà ngươi ẩn tàng thật sâu. Cũng có thế nói nó ứng với câu 'lưới trời lồng lộng mà một sợi lông cũng không thoát', và cũng có thể đây là báo ứng nhân quả."
Tống Vân Nhi hơi kỳ quái: "Ca, cái này có quan hệ gì tới báo ứng nhân quả chứ?"
"Ngụy thị giết Xuân Hồng cô nương, không hề lưu lại tại chút manh mối gì ở hiện trường gây án, và đã khiến cho ta mới lúc đầu đã phá án theo phương hướng sai lầm. Nhưng con trai Thủy Cổ Tử của thị nhân vì gian dâm Xuân Hồng cô nương mà phạm phải tử tội, bị ta bắt được, từ đó bức bách thị không thể không nghĩ cách lập đại công chuộc tội cho con trai. Do đó thị phải đem đại âm mưu nghe lén được ở hiện trường hung sát nói cho ta biết, và thế là bạo lộ chân tướng. Đây chẳng phải là sự báo ứng cho việc sát hại Xuân Hồng cô nương hay sao?"
"Cái con tiện nhân Xuân Hồng đó chết cũng còn chưa hết tội!" Ngụy thị cuối cùng cũng ngẩng đầu rít lên, "Nếu như để tôi tuyển chọn lại lần nữa, tôi nhất định vẫn sẽ giết ả!" Trong sự kích động tâm tình, Ngụy thị thở phì phò, mặt đỏ gay.
Dương Thu Trì bảo: "Rốt cuộc là có chuyện gì, ngươi từ từ nói."
Ngụy thị ưỡn ngực: "Không có gì để mà nói hết. Không sai, cái con điếm Xuân Hồng ai nó cũng lấy làm chồng được đó chính là tôi do tôi giết. Tôi bây giờ đền mạng cho nó là được chứ gì. Chỉ cần đại lão gia giữ lời hứa, tha cho con trai tôi, dân phụ kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa đáp đền ân điển của đại lão gia." Nói xong, thị dập đầu binh binh, khiến cho vết thương mới vừa ngưng chảy máu ở trán lại toát ra, máu ứa rơi đỏ cả đất.
Tống Vân Nhi bất nhẫn, bước tới đỡ thị dậy: "Đại nương, đừng như vậy, bà kể lại mọi chuyện cho rõ ràng đi, có thể sẽ có tình tiết có thể giảm nhẹ, ca ca ta... không, đại lão gia có thể sẽ suy xét giảm nhẹ tội lỗi."
Ngụy thị lắc đầu, buồn bã nói: "Đại lão gia đã đáp ứng tha cho con trai tôi, tôi không có gì đáng tiếc nữa. Tôi thường mạng cho Xuân Hồng là được." Thị đứng dậy, lao đầu vào cột.
Dương Thu Trì quát vội: "Ngăn thị lại!"
Tống Vân Nhi tay nhanh lẹ mắt, chớp một cái đã chụp lấy vai của thị: "Không được làm như vậy!"
Ngụy thị khóc lóc cố sức thánh thoát, nhưng làm sao có thể thoát khỏi bàn tay tuy nhỏ nhắn mà cứng như gọng kềm của Tống Vân Nhi được.Chân Ngụy thị nhũn ra, quỳ sụp xuống đất, dập đầu lạy Dương Thu Trì và Tống Vân Nhi: "Đại lão gia, thái thái, nếu như các vị thương xót cho tôi, thì hãy để tôi đập đầu vào cột mà chết ở đây đi. Tôi không muốn ra pháp trường, con trai tôi sẽ vì thế mà không còn mặt mũi nào làm người nữa." Nói xong, thị lại cố sức thoát khỏi sự khống chế của Tống Vân Nhi.
Tống Vân Nhi điểm vào huyệt Kiên tỉnh trên vai, Ngụy thị tức thời cảm thấy toàn thân tê dại, động đậy không được. Tống Vân Nhi lúc này mới quát khẽ: "Con người ngươi sao vậy, có muốn chết cũng không được chọn chết vào lúc này." Dương Thu Trì biết hiện giờ Ngụy thị một lòng muốn chết, nhưng tình huống lúc nãy thị khai chưa được rõ ràng, không thể để thị chết như vậy được. Hơn nữa, tin tức mà thị cung cấp cần phải xác định kỹ, và nó sẽ rắc rối phức tạp vô cùng, nói không chừng có thể lấy công mà bù trừ bớt tội, miễn cho hai mẹ con khỏi chết.
Dương Thu Trì nói: "Đúng vậy, Ngụy thị, nếu ngươi chết rồi, con trai ngươi ở tù, ai sẽ chiếu cố nó đây? Sau này nó còn phải cưới vợ sinh con, còn rất nhiều điều phải trải qua trong đời, ngươi nhẫn tâm bỏ nó ở lại một mình trên đời này hay sao?"
Ngụy thị ngẩn người, tiếp theo đó nằm sụp xuống, khóc lóc với giọng vô cùng bi thương. Dương Thu Trì bảo: "Nói thật cho ngươi biết, chuyện ngươi nghe lén vừa rồi vô cùng trọng yếu, ta hiện giờ đã phái người đi tra chứng cứ rồi, nếu như lời ngươi khai là thật, bổn quan có thể xem xét tha cho mẹ con ngươi khỏi chết."
Ngụy thị ngẩng đầu, nước mắt đầm đìa nhìn Dương Thu Trì, căn bản không tin đó là sự thật, nhân vì thị không biết là tin tức lúc nãy cung cấp cho Dương Thu Trì trọng yếu như thế nào, và đủ để đổi mạng của hai mẹ con thị hay không. Tống Vân Nhi đương nhiên biết tin tức đó có ý nghĩa đối với Dương Thu Trì thế nào, cũng nói chen vào: "Nghe rõ chưa? Đại lão gia nói được là làm được. Ngươi nếu thương con thì hãy nghĩ cho thật kỹ, thành thật hồi đáp câu hỏi của đại lão gia đi."
Ngụy thị dường như đã túm được cái phao cứu mệnh cuối cùng, nước mắt dầm dề gật đầu: "Đại lão gia, xin ngài cứ hỏi."
"Ngươi đem chuyện ngươi giết chết Xuân Hồng cô nương kể qua một lượt ta nghe."
Ngụy thị gạt nước mắt, thưa: "Kỳ thật tôi không thật lòng muốn giết Xuân Hồng. Đêm đó trước khi vào phòng nó, tôi không định bụng sẽ giết nó."
"Ngươi nói cũng có đạo lý," Dương Thu Trì ngẫm nghĩ, "Nếu như ngươi có dự mưu giết cô ta trước, ngươi phải chuẩn bị dao hay hung khí gì đó, chứ không thể lâm thời sử dụng cái kéo ở phòng Xuân Hồng làm hung khí. Nhưng ngươi không thể phủ nhận là ngươi hận cô ta thấu xương."
Chuyện đến nước này rồi thì Ngụy thị không có gì để giấu diếm nữa: "Tôi rất hận nó. Nó đến thanh lâu bán mình là chuyện của nó, tôi không thèm quản, thế mà nó còn câu dẫn con trai tôi, tôi không thể không quản."
Dương Thu Trì bảo: "Là con trai ngươi thích Xuân Hồng, không thể nào đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu người khác như vậy."
Trong lòng hắn nghĩ, rõ ràng là Thủy Cổ Tử tình nguyện bám theo Xuân Hồng, Xuân Hồng không có lỗi lầm gì quá đáng, nhưng Ngụy thị cứ cho là Xuân Hồng đang quyến rũ con trai của thị, đem mọi tội lỗi đổ chụp lên đầu người ta. Bỡi vậy mới có câu đối với người mẹ con trai luôn luôn đúng, mọi lỗi lầm dù cho có thì là do người khác, còn con trai của mình thì mình bảo hộ là cái lẽ đương nhiên. Ngụy thị thấy Dương Thu Trì không tin lời, vội phân bua: "Không phải vậy, đại lão gia, Xuân Hồng lúc còn ở trong thôn đã mời hoa gọi bướm, chứ không quy cũ theo đòi nữ công gia chánh ngoan ngoãn ở nhà đâu. Nó chỗ nào cũng lộ mặt, thấy nam nhân là cười, mới có mười ba mười bốn tuổi đầu mà mặc đồ hở ngực hở lưng, trời sinh ra đã là gái điếm...!"
Dương Thu Trì nhíu mày, xem ra thành kiến của Ngụy thị đối với Xuân Hồng rất nặng. Hắn không muốn nghe mắng bừa, ngắt lời thị: "Được rồi, người chết coi như đã hết, Xuân Hồng đã chết rồi, những chuyện trước đây không cần đề cập nữa, nói quá trình giết người của ngươi đi."
Ngụy thị nghe được vẻ không hài lòng trong lời nói của Dương Thu Trì, vội dạ một tiếng, tiếp tục kể: "Tôi sở dĩ đến Lê Xuân viên nhận giặt y phục kiếm sống, đích xác là muốn tìm cơ hội nói rõ chuyện với Xuân Hồng, để nó không được dụ dỗ con trai tôi nữa. Nhưng tôi mãi không tìm được cơ hội nói chuyện với nó. Hôm đó tôi đến Lê Xuân viên nhận đồ, con trai đến tìm, tôi thấy Xuân Hồng đứng ngay cửa khuê phòng ở tầng trên đá lông nheo đưa tình với con trai tôi."
Dương Thu Trì hơi tức cười, thầm nghĩ, Xuân Hồng đã cùng Bành lão thất định thân, sang năm là người của Bành gia rồi. Con trai của ngươi nghèo rớt mồng tơi, thế mà cứ lo này lo nọ đối phó người ta. Chỉ sợ Xuân Hồng tránh con trai ngươi còn không kịp, sợ Bành lão thất phát hiện thì hỏng chuyện, chứ có lý nào lại chiêu dụ con trai ngươi? Hắn cười hỏi: "Xuân Hồng đá mắt đưa tình với con trai ngươi à? Ngươi không nhìn lầm chứ?"
"Sao lại lầm chứ! Lúc đó tôi và con trai đứng ở cửa lớn của vườn, nó nhìn thấy chúng tôi, cái hàng lông mi đó, ánh mắt đó, dáng vẻ hồ ly tinh đó... chẳng phải là đang liếc mắt đưa tình với con trai tôi sao..."
Dương Thu Trì càng tức cười hơn. Khuê phòng của Xuân Hồng cách cửa vườn ít nhất năm chục mét, cự li xa như vậy mà có thể nhìn được ánh mắt của người ta, rõ ràng là thị có thành kiến quá nặng với Xuân Hồng, để rồi cứ đem thứ sợ hãi trong thâm tâm của thị ra tưởng đó là thật! Hắn xua tay: "Được rồi được rồi.... đá lông nheo thì đá lông nheo, ngươi nói tiếp đi."
"Tôi giận đến run người, chuyển thân kéo con trai tôi đi, nhưng con trai tôi đã nhân lúc tôi không chú ý lẻn đi đâu mất rồi. Tôi tìm một hồi không thấy, đoán là nó đã lẻn vào phòng của Xuân Hồng, liền chờ ở dưới lầu. Quả nhiên, một lúc sau, Xuân Hồng vừa nói chuyện vừa từ trong phòng bước ra. Tôi nghe lời nó thì biết, con trai tôi nhất định là ở trong phòng. Tiếp đó tú bà cho bọn móng rùa quét dọn sửa sang, nói là có tri châu đại lão gia và Bành lão gia các ngài đến. Tôi biết con trai trốn trong phòng Xuân Hồng, không yên tâm, nên đến nấp trong phòng của Long lão hán chờ."
Dương Thu Trì kỳ quái: "Long lão hán? Long lão hán gác cửa của Lê Xuân Viên hả? Ngươi quen thân với lão ta à?"
Mặt Ngụy thị hơi ửng hồng: "Long lão hán nhất mực muốn tôi cải giá lấy ông ta, mối làm ở Lê Xuân viên là ông ta giúp tôi nhận đấy."
Dương Thu Trì bấy giờ đã rõ, Nam Cung Hùng cùng bọn hộ vệ chỉ đảm nhiệm cảnh giới, đuổi những người nhàn tạp đi, thủ kín các thông đạo, cấm chỉ những người không phận sự đến gần, chứ không tìm kiếm kỹ càng trong vườn. Hơn nữa, phòng của Long lão hán ở gần cổng của Lê Xuân viên, cách rất ca phạm vi hoạt động của hắn, nên bọn Nam Cung Hùng chỉ đơn giản xem xét coi có người nào nổi bật cần đề phòng hay không, không hề phát hiện ra Ngụy thị đang trốn trong phòng của Long lão hán. Dương Thu Trì hỏi: "Long lão hán có biết ngươi trốn trong phòng không?"
"Ông ta không biết, tôi trốn trong gian tạp hóa trong phòng của ông ta."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó đại lão gia ngài tức giận đùng đùng bỏ đi, Bành lão gia và Bành thất gia cũng đuổi theo. Tú bà và các cô nương cùng tiễn ra tận cổng, sau đó Bành thất gia quay lại, tiến vào phòng của Xuân Hồng, tôi rất lo là y sẽ phát hiện con trai tôi còn ở đó rồi hại nó, cho nên rất khẩn trương, may là y không phát hiện được. Cuối cùng thì Bành thất gia cũng đi, trong vườn an tĩnh hẳn lại. Chờ cho trời đêm thanh vắng hết rồi, tôi len lén đến ngoài phòng Xuân Hồng nhìn vào trong, liền nhìn thấy Xuân Hồng quyến rũ con trai tôi lên giường... hành sự với ả..."
Dương Thu Trì nhịn không được nói: "Xuân Hồng cô nương lúc đó đã bị đổ tô ma tán, toàn thân mềm nhũn, hôn mê trầm trầm, sao có thể câu dẫn con trai ngươi?" Thấy Ngụy thị định phân bua, hắn xua tay bảo: "Được rồi, ngươi nói dụ dỗ thì cứ cho là dụ dỗ đi, ngươi nói tiếp coi ngươi làm sao lại giết người?"