Minh Thành Tổ còn đặc biệt hạ chỉ tưởng thưởng Thanh Khê công chúa Vân Lộ do đái lĩnh thân vệ thiết kỵ tạo nên tác dụng trọng yếu trong lần chiến đấu này, thành công bảo hộ Trấn viễn bá Dương Thu Trì. Chỉ có điều Vân Lộ là nữ, không thể làm quan, cho nên chỉ phong thưởng kim ngân tài bảo cho nàng, rồi phá cách nhậm mệnh ca ca của Vân Lộ là Vân Lăng làm bá hộ của cẩm y vệ Bá hộ sở tại Bảo Ninh phủ, hàm chánh lục phẩm, thụ quyền tổ chức mới lại lực lượng cẩm y vệ tại đây.
Dụng ý của Minh Thành Tổ trong sự an bài này rõ ràng là rất dễ thấy, một mặt là muốn thưởng cho công lao của Vân Lộ, mặt khác muốn biểu hiện với Miêu vương Vân Thiên Kình tư thái dùng người không nghi ngờ xuất thân gốc gác, tiến thêm một bước củng cố lòng trung của Vân Thiên Kình đối với triều đình, từ đó ổn định Miêu cương. Ngoài ra, Dương Thu Trì là ân nhân cứu mạng của Vân Lăn, để Vân Lăng nhậm chức trong vùng đất đảm nhiệm của Dương Thu Trì sẽ góp một phần không nhỏ vào việc tăng cường lực lượng của Dương Thu Trì để đối phó với dư đảng của Kiến Văn đế.
Còn về việc đội hộ vệ của Dương Thu Trì trong trận chiến lần này tổn thất không ít, Minh Thành Tổ và Kỷ Cương đều phát hiện lực lượng hộ vệ điều cấp cho Dương Thu Trì trước đây còn quá đơn bạc, cho nên đã phân biệt rút ra những cao thủ cực giỏi từ đại nội thị vệ và cẩm y vệ phái tới bổ sung vào hộ vệ đội của Dương Thu Trì.
Qua lần bổ sung này, hộ vệ đội của Dương Thu Trì đạt đến 200 người, hơn nữa toàn là lực lượng tinh anh trong đại nội thị vệ và cẩm y vệ. Trong đó nam hộ vệ 150 người, nữ hộ vệ 50 người, vẫn phân ra giao cho Nam Cung Hùng và Hạ Bình đái lĩnh phân biệt bảo hộ Dương Thu Trì và gia quyến tùy thân của hắn. Hạ Bình sau khi tinh tâm điều dưỡng, thân thể đã khôi phục rất nhanh.
Cùng lúc đó, để giải trừ để giải trừ nỗi lo cho hậu phương của Dương Thu Trì, Kỷ Cương đặc biệt điều thêm một trăm cẩm y vệ nam nữ đến bá tước phủ của Dương Thu Trì ở Vũ Xương, cộng thêm đội hộ vệ do Cẩm y vệ La Thiên Hộ ở Vũ Xương cùng Hồ Quảng bố chánh sứ phải đến, tiến thêm một bước gia tăng công tác bảo vệ an toàn đối với ba tước phủ.
Dương Thu Trì phá một loạt án liên quan đến thuyền bang có công, Lại bộ hạ công văn thăng làm đồng tri của Bảo Ninh phủ, thế vào chỗ của La đồng tri đã bị chém đầu. Đồng thời, Dương Thu Trì vẫn y cựu kiêm nhiệm chức tri châu của Ba châu, điều này có điểm tương tự như lúc trước ở Thanh Khê huyện, cho thấy Minh Thành Tổ và Kỷ Cương vẫncòn hoài nghi Ba châu chính là một trong các cứ điểm của Kiến Văn. Nhưng trong một loạt án dính tới thuyền bang này không hề phát hiện tung tích Kiến Văn dư đảng, khiến người ta có chút nghi hoặc.
Những ngày này Vân Lộ nhất mực cùng Dương Thu Trì ở Ba châu nội nha chiếu cố cho Tống Tình. Nàng ta biết, muốn thắng được tâm tư của Dương Thu Trì, chỉ cứu mạng hắn không vẫn còn chưa đủ, mà phải đối với người nhà của hắn tốt. Nàng tin rằng tim con người ta đều bằng thịt, bản thân sẽ có một ngày đả động Dương Thu Trì.
Vân Lộ từ kinh thành đến Ba châu này vốn là định thăm Dương Thu Trì xong rồi quay lại Trấn Viễn châu Thanh Khê huyện, nhưng dù sao cũng không nỡ rời xa, hơn nữa đoạn thời gian này Dương Thu Trì tổn binh chiết tướng, đại bộ phận hộ vệ đều thụ thương, Vân Lộ mượn cớ cho thân binh bảo hộ bọn họ, nên có lý do lưu lại.
Chờ khi các hộ vệ được phái tăng viện cho Dương Thu Trì đến, thì đã không cần thân binh của Vân Lộ bảo hộ nữa, nàng có vẻ buồn thiu, bản thân là một đại cô nương, còn đường đường là công chúa, lại không phải là người gì của Dương Thu Trì cả, có lý do gì ở lại lâu dài tại nhà người ta? Ngày dài tháng rộng, nhất định thiên hạ sẽ chê cười.
Nếu như không có lý do để lưu lại, thì cũng là lúc nên đi rồi. Chính vào lúc Vân Lộ thương tâm định từ biệt Dương Thu Trì phản hồi Thanh Khê huyện, thì có tin tức ca ca của nàng là Vân Lăng đã nhậm mệnh đến Bảo Ninh phủ làm cẩm y vệ bá hộ, điều này không khỏi khiến Vân Lộ vui mừng hết cỡ.
Nàng cao hứng không phải là ca ca nàng làm cẩm y vệ bá hộ, chủ yếu còn cao hứng vì bản thân đã có lý do lưu lại nơi này. Nàng ngụ ở chỗ ca ca của nàng, ai cũng không dám lên tiếng, hơn nữa lại có thể thỉnh thoảng gặp được Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì cũng phần nào đoán được vì sao Vân Lộ cao hứng, và nghe nói Vân Lăng được nhậm mệnh là bá hộ ở cẩm y vệ bá hộ sợ, hắn cũng rất mừng, vì có một người thân tín đảm nhận chức vị trọng yếu ấy, bản thân hắn không còn ưu tư lo lắng trống lưng nữa, và cũng có thêm một phần lực lượng.
Chỉ có điều, thương thế của Tống Tình làm Dương Thu Trì lòng nóng như lửa đốt, chẳng có nửa điểm vui vẻ nào.
Tống Tình trọng thương hôn mê nhiều ngày, khi thiếp đi khi tỉnh lại, ngay cả thuốc thang cũng rất khó nuốt vào. Dương Thu Trì bỏ món tiền lớn mời những danh y có tiếng nhất ở Bảo Ninh phủ, Thuận Khánh phủ, thậm chí Trùng Khánh phủ đến để chẩn trị cho Tống Tình, nhưng chẳng có chút tiến triển nào.
Dương Thu Trì nhất mực ngày đêm không ngơi nghỉ chiếu cố cho Tống Tình, thấy thương thế của nàng ngày càng tệ, tâm tình trầm trọng đến cực điểm.
Tuy Tống Tình có tính khá khó chịu, lúc thì thể hiện tính khí tiểu thu, lại thích ghen tuông mưa gió, nhưng dù sao Tống Tình cũng là người con gái mà Dương Thu Trì yêu đầu tiên sau khi xuyên việt đến Minh triều, khi nhớ đến dĩ vãng ngọt ngào của hai người, lòng hắn đao như cắt.
Hồng Lăng nhất mực cùng Dương Thu Trì chiếu cố Tống Tình, Tống Tình tuy có lần từng vì tật đố vẻ mỹ lệ của Hồng Lăng mà tự chủ trương gả nàng cho người khác, suýt chút nữa hại chết Hồng Lăng, nhưng Tống Tình là chủ, đối đãi với nha hoàn Hồng Lăng không tệ gì. Hồng Lăng theo Tống Tình thời gian lâu dần, tình cảm hai người ngày càng sâu, hiện giờ chứng kiiến Tống Tình không ổn, Hồng Lăng thường quỳ bên giường cầm tay Tống Tình khóc sướt mướt.
Hôm đó, một lang trung có danh nhất ở Trùng Khánh phủ được Dương Thu Trì dùng trọng kim thỉnh tới, sau khi bắt mạch cho Tống Tình, lắc đầu nói: "Tước gia, xem ra... xem ra phu nhân chỉ sợ không qua hết đêm nay, hay là chuẩn bị hậu sự cho sớm đi.... Lão hủ vô năng, không cứu nổi phu nhân." Nói xong liền thở dài một hơi.
Hồng Lăng vừa nghe, nằm phục xuống bên giường khóc rống lên. Tống Vân Nhi, Vân Lộ và Sương nhi Tuyết nhi cùng vây lại quanh giường, nghe nói thế cũng thút thít khóc.
Dương Thu Trì lòng vừa đau đớn vừa xót xa, từ từ ngồi xuống bên giường, cầm tay Tống Tình, nhìn gương mặt vốn tròn trịa của nàng giờ đã gầy guộc hẳn đi, mắt sâu hoắm, môi khô nức nẻ, đã thở khí ra thì nhiều mà hít khí vào thì ít rồi, không khỏi thẫn thờ rơi lệ.
Chính vào lúc này, Trương mụ gác cửa chạy ào vào báo: "Bẩm báo lão gia, dịch trạm gởi đến một phong thư do tứ bách lý gia cấp gửi đến. Nói là... nói là từ Thành Đô, do Liễu cô nương viết."
Thì ra, sau khi Dương Thu Trì trở lại Ba châu, phát hiện Tống Tình thụ nôi thương cực trọng. Hắn tốt nghiệp y khoa theo hệ pháp y, cũng đã học qua y học lâm sàng, nhưng chủ yếu là học tây y, trong khi đó ở Minh triều thì làm gì có thiết bị chuẩn đoán và tây dược điều trị chứ? Quả thật là có bộ mà cũng chẳng thể gột nên hồ, cho nên hắn chỉ còn biết thúc thủ vô sách. Trong khi học y khoa hắn cũng có biết qua trung y, nhưng đó chỉ là da lông bề ngoài, có thể nhận thức được những thảo dược thường dùng là đã không tệ rồi.
Những danh y mời đến không trị Tống Tình khỏi, Dương Thu Trì thập phần bối rối, đến lúc này hắn chợt nhớ đến Liễu Nhược Băng.
Liễu Nhược Băng là tuyệt thế cao thủ, cũng thập phần tinh thông y thuật, đặc biệt là đối với chẩn trị ngoại thương. Do đó, hắn lập tức viết thư cho Liễu Nhược Băng đang ở tại Thành Đô, nói rõ tình huống thụ thương của Tống Tình, đồng thời đính kèm theo chẩn đoán của các lang trung cùng các bài thuốc họ bốc, thông qua tứ bách lý gia cấp của cẩm y vệ gởi đến Liễu Nhược Băng.
Hiện giờ, trong lúc tối khẩn yếu thế này, Liễu Nhược Băng đã viết thư trả lời. Dương Thu Trì quả thật là mừng như điên, mở thư ra xem, chỉ có vài lời, nhưng đều là sự phân tích và phán đoán của chứng thương, còn phụ thêm một bài thuốc. Dương Thu Trì vội đưa bài thuốc và các phân tích này cho vị Hứa thần y mời từ Trùng Khánh xem.
Hứa thần y xem xong, ngẫm nghĩ một hồi, rồi vỗ đùi đánh đét, tán một câu: "Cao! Quả thật là cao! Lão hủ sao lại không nghĩ ra nhỉ? Bội phục... Bội phục...! Như vậy là phu nhân được cứu rồi!"
Vừa nghe lời này của Hứa thần y, Dương Thu Trì cùng mọi người đều mừng rỡ, nhưng cũng sợ Hứa thần y chỉ an ủi mà thôi.
Nhưng Hứa thần y mặt lộ đầy vẻ bội phục, lắc đầu nói: 'Ai....! Không ngờ trên đời này lại có thần y như vậy. Đem ra so sánh , cái chiêu bài thần y của lão hủ chỉ sợ không dám treo lên nữa rồi." Xong chuyển thân cho dược đồng mà ông ta mang theo y theo phương thuốc mà bốc rồi đem nấu, sau đó cho Tống Tình uống ngay.
Thuốc được bưng tới, Dương Thu Trì tự thân bón cho Tống Tình. Khi Tống Tình nhấp từng chút thuốc đậm đặc và ấm áp ấy vào bụng, sự hi vọng trong lòng Dương Thu Trì cùng mọi người từ từ nhen nhóm.
Bài thuốc của Liễu Nhược Băng quả nhiên rất hiệu dụng, trưa hôm đó sau khi uống thêm 1 chén thuốc nữa, tối đén, Tống Tình tuy còn hôn mê bất tỉnh, nhưng Hứa thần y bắt mạch xong vui vẻ gật đầu, nói: "Mạng của phu nhân quả thật đã được giật trở về rồi!
Nghe câu nói này, Dương Thu Trì mừng đến ứa lệ. Hồng Lăng càng nắm chặt tay Tống Tình mừng rỡ và khóc lớn hơn, còn Tống Vân Nhi và Vân Lộ thì vừa mừng vừa rơi lệ.
Sáng ngày kế, Tống Tình cuối cùng đã tỉnh, mơ màng nhìn thấy được Dương Thu Trì, môi khẽ hé, yếu ớt gọi: "Lão ... gia...."
Câu này khiến cho nước mắt Dương Thu Trì lập tức trào xuống, hắn lập tức áp mặt vào má nàng, vui mừng khóc như một đứa bé con.
Y chiếu theo phương thuốc của Liễu Nhược Băng, cộng thêm các phương thức điều dưỡng và tẩm bổ do Hứa thần y kê, thân thể của Tống Tình tiến triển nhanh chóng, có thể nói năng đứt quảng được rồi.
Ngày ấy, sau khi Hứa thần y bắt mạch cho Tống Tình, nói với Dương Thu Trì: "Cung hỉ tước gia, tính mệnh của phu nhân đã không còn đáng ngại nữa, chỉ là lần này thụ thương quá nạng, thân thể cực độ hư nhược, có thể phải từ từ tu bổ một đoạn thời gian khá dài."
Dương Thu Trì cười ha ha vuốt má Tống Tình, bảo: "Tình Tình, chờ nàng khỏi hẳn, ta sẽ dẫn nàng đi mua y phục mới, thích không?"
Tống Tình hiện giờ đã có chút tinh thần, chỉ là bệnh chưa khỏi hẳn mỏi mệt năm trên giường, áy náy chậm rãi đáp: 'Đều do lỗi của Tình Tình không tốt, không chịu... nghe lời... của lão gia, Tình tình... sau này... không dám... như vậynữa." Nói đến đây, mắt của nàng đỏ hồng lên.
Dương Thu Trì xót xa nựng má nàng: "Rất may là lần này Liễu tiền bối sư phụ của Vân nhi ra bài thuốc cứu được nàng, còn có Hứa thần y và các danh y điều dưỡng cho nàng, mới mạng cái mạng nhỏ của nàng từ quỷ môn quang trở về đấy."
Tống vân Nhi và Vân Lộ ở bên nghe thế đều lộ nụ cười.
Tống Tình cảm kích nhìn Tống Vân Nhi, khẽ nói: 'Chờ Tình Tình... khỏe lại... nhất định... sẽ đến... cảm tạ.... Liễu tiền bối."
Tống Vân Nhi cười nói: "Được rồi, búp bê bùn, sư phụ của muội không cần tỷ cảm tạ đầu. Tỷ cứ nghỉ dưỡng cho thân thể tốt lên, ca ca của muội còn chờ tỷ sinh một em bé bụ bẫm nữa kìa!"
Mọi người đều cười.
Hứa thần y cũng cười nói với Dương Thu Trì: "Lão hủ cũng định nói đến chuyện này, vốn mấy ngày trước không dám nói, vì tình huống của phu nhân nguy cấp, sợ càng khiến tước gia thương tâm. Hiện giờ thương thế của phu nhân đã ổn định, tính mạng không còn đáng ngại nữa, do đó có thể nói rồi."
Dương Thu Trì nghe ông ta nói ngầm như thế, lòng chợt động, nghĩ ngay đến một chuyện, vội vàng hỏi: "Thần y, ông nói có phải là..."
'Căn cứ vào chẩn đoán của lão hủ, tam phu nhân đã có mang hai tháng rồi!" Hứa thần y vuốt rầu cười ha ha nói.
"Thật không?" Dương Thu Trì vui mừng hỏi.
"Thật, lão hủ nếu như đoán cái này cũng không chuẩn, thì không còn hi vọng gì xưng thần y nữa, hắc hắc hắc."
"Quá tốt rồi!" Dương Thu Trì cười không khép miệng, nhìn về phía Tống Tình: "Tình Tình! Chúng ta có con rồi!"
Tống Tình ngơ ngẩn nhìn Dương Thu Trì, sau đó nhìn Hứa thần y, còn chưa kịp phản ứng từ tin tức này.
Hồng Lăng cầm tay nàng, vui mừng nói: 'Phu nhân! Phu nhân đã có mang tiểu thiếu gia rồi! Em nói mà, phu nhân phải đã sớm có nguyệt sự rồi, sao đến giờ vẫn chưa có, thì ra là đã hoài thai, thật là quá tốt rồi..."
"Thật... là thật sao?" Tống Tình mừng mừng tủi tủi, chỉ sợ đây chỉ là tin tức mang tính an ủi.
Hứa thần y gật gật đầu: "Lão hủ dám dùng tính mệnh bảo đảm. Hắc hắc hắc."
Tống Tình ngồi bật dậy, đưa tay ra cầm tay hắn, như muốn nói chuyện, nhưng tâm tình kích đảng khiến cho bật ho một trận dài.
Hồng Lăng vội vã vỗ nhẹ sau lưng nàng, đỡ nàng nằm dựa trở lại giường, khi nhìn lại thì Tống Tình đã ứa lệ đầy mặt: "Lão gia... thiếp... thiếp cho con của... của chúng ta rồi..." Nàng ta trọng thương hôn mê đã hơn tháng, do đó đối với chuyện này chẳng có cảm giác gì.
"Đúng vậy!" Dương Thu TRì vui mừng khôn xiết, cầm tay nàng, "Do đó nàng phải ráng giữ gìn thân thể, bảo hộ con của chúng ta."
"Dạ...! Tình Tình nhất định bảo hộ tốt con của chúng ta." Tống
Tình vui mừng khóc như người lệ.
Dương Thu Trì cao hứng nói: "Tình Tình, nếu như nàng đã có mang con của chúng ta, chờ thương thế của nàng ổn định, ta sẽ phái người đưa nàng về Vũ Xương, có mẹ và Tiểu Tuyết chiếu cố nàng, ta cũng an tâm rồi. Chịu không?"
Thuyền bang suýt chút nữa giết chết Dương Thu Trì và Tống Tình, hắn đối với chúng hận đến thấu xương, phát thệ nhất định san trừ toàn bộ thuyền bang. Do đấu tranh với thuyền bang và Kiến Văn dư đảng thái quá tàn khốc, lúc nào cũng có nguy hiểm đến tính mệnh, hiệngiờ Tống Tình đã có mang, Dương Thu Trì quyết định đưa nàng trở về.
Tống Tình nghe lời của Dương Thu Trì thế, tuy không muốn rời xa hắn, nhưng nàng thấy nếu như bản thân đã có con với hắn, hiện giờ mọi tâm tư đều đặt hết lên đứa con ở trong bụng, mọi chuyện khác đều là thứ yếu, nên bèn gật đầu đáp: 'Dạ, Tình Tình nghe lời lão gia."
Vân Lộ nói: "Hay là như vậy đi, chờ tam phu nhân thương thế ổn định, muội sẽ dẫn theo hộ vệ đưa tam phu nhân trở về, thuận tiện bái kiến thái phu nhân và phu nhân, sau đó thuận đường trở về Trấn Viễn châu thăm cha mẹ. Thu Trì ca, huynh thấy có được không?"
Dương Thu Trì nhìn Vân Lộ, thấy sắc mặt nàng đỏ hồng, tức thì minh bạch tâm ý của nàng. Nàng muốn lợi dụng cơ hội hộ tống Tống Tình trở về, muốn đi theo một đường "khúc tuyến cứu quốc", nỗ lực biểu hiện ở Vũ Xương, trước hết là công phá cửa của lão thái thái và Tiểu Tuyết, để hai người tiếp thụ nàng trước, sau đó để cho lão thái thái, Tiểu Tuyết bức hắn cưới nàng. Thật là khó cho dụng tâm cực khổ của nàng rồi!
Dương Thu Trì gật gật đầu, mỉm cười nói: "Vậy làm phiền Vân cô nương rồi."
"Cử thủ chi lao, không sao đâu." Vân Lộ nghe Dương Thu Trì đáp ứng, đóa hồng trên má càng đậm hơn.