Dương Thu Trì quan sát tình huống dưới đấ, phát hiện lồi lồi lõm lõm, chỗ nào cũng có dấu chân ngựa, đừng nói gì Tống Vân Nhi thẳng ruột ngựa, cho dù là hắn cũng khó căn cứ vào dấu chân ngựa để truy tung.
Sau khi đi về phía trước hơn một canh giờ, lại len vào một đường nhỏ theo hình ruột dê, chạy một lúc lại thấy bọt sóng tung tòe, con ngựa hồng đã chạy vào trong một dòng sông sâu tới eo.
Đến lúc này thì Dương Thu Trì hoàn toàn mất hết hy vọng. Dòng nước sẽ cuốn trôi mọi mùi vị, cho dù Tống Vân Nhi và mọi người có dùng đến tiểu hắc cẩu, đến được nơi này cũng không còn biện pháp gì truy tung nữa.
Con ngựa màu mứt táo ấy cứ đạp trên bọt nước mà chạy, từ từ nước ngập đến cổ ngựa, tay Dương Thu Trì đã ngập trong nước, và nước sông đầu tháng hai này vẫn còn giá lạnh như cắt, lại không ngừng có bọt nước văng bắn vào mặt, khiến hắn lạnh run.
Tốc độ từ từ chậm lại, Dương Thu Trì chịu dằn xóc tả tơi dưới bụng cuối cùng cũng dễ chịu được một chút. Hắn cố sức nhìn về phía hài của nữ tử, muốn từ nó mà phán đoán ra chút gì đó.
Nữ tử này mang một đôi hài màu đen đế mỏng, có thêu hoa màu vàng kim, thủ công rất tinh xảo. Chỉ từ đôi giày này mà xét, Dương Thu Trì chẳng nhìn ra cái gì, lại không dám nói chuyện cùng ả, chỉ còn biết tiếp tục buồn bả gục gặc đầu.
Sau khi qua sông, họ lại dọc theo đó chạy một đoạn ngắn lên thượng du chừng tàn một nén hương, sau đó lại đi theo một con đường nhỏ hình ruột dê uốn éo từ từ đi lên nữa.
Cỏ tranh và bụi rậm hai bên đường không ngừng cắt vào cánh tay Dương Thu Trì, lưu lại từ vết cứa nhỏ. Dương Thu Trì bị dằn xốc cả một đoạn dài, đầu lại bị dốc xuống, toàn thân đã sắp tan rã đến nơi, còn hơi sức đầu mà để ý đến mấy điểm tiểu thương này nữa.
Lại đi thêm nữa canh giờ nữa, Dương Thu Trì thật là chịu hết nổi rồi, thở hổn hễn nói: "Cô nương, ta mót quá!"
Nữ tử ấy không lên tiếng.
"Ê! Ta mót quá, chịu hết nỗi rồi!"
Vẫn không lý gì đến hắn.
"Ê! Ta muốn đại tiện! Sắp sửa ra đến nơi rồi đây!" Dương Thu Trì tức giận bắt đầu giở trò vô lại.
Con ngựa màu mứt táo cuối cùng cũng dừng lại, nữ tử ấy chụp lưng DƯơng Thu Trì quăng ra ngoài. Dương Thu Trì đằng vân giá vụ bay qua một bên, sau đó ngả phịch thật mạnh xuống đất. Tuy cỏ trên đất rất êm, nhưng bị xốc cả đường dài Dương Thu Trì đã choáng váng mặt mũi rồi, nên hắn nằm dài ra đất, rên la một hồi rồi mới bò dậy được.
Dương Thu Trì phát hiện tay chân mình đã có thể động, lấy làm kỳ quái lắm, chẳng rõ có phải là nữ tử này đã trong lúc quăng hắn ra, giải tỏa huyệt đạo cho hắn luôn không.
Nữ tử đó lạnh lùng nói: "Chỉ cấp cho ngươi thời gian uống cạn chung trà thôi!" Giọng nói như chuông ngân dễ nghe vô cùng, dù lạnh như sương.
Dương Thu Trì biết loại người trong võ lâm này nói là làm, và thật ra hắn chẳng mắc tiểu gì, chỉ muốn mượn cớ để hoạt động gân cốt một chút, chứ nếu cứ bị dằn xóc như thế nữa, chẳng bị giết chết thì cũng bị nôn mữa tới mật vàng mà chết.
Dương Thu Trì cố ý rên rĩ ái yêu, loạng choạng ngồi dậy, dùng góc mắc nhìn khắp chung quanh, coi xem cơ cơ hội đào tẩu nào không.
Sau lưng hắn truyền lại thanh âm của nữ tử đó: "Nếu ngươi muốn chạy thì cứ thử ta coi."
Dương Thu Trì biết, trước mắt loại cao thủ như thế này, bản thân quả thật như là một đứa trẻ sơ sinh vậy, chẳng có chút phản kháng nào. Dương Thu Trì tiếp đó xoay tay nắn chân, sờ đến khẩu súng ngắn ở trong bắp chân của mình, lòng hơi bớt lo. Súng còn chưa rớt, thì lòng còn có chỗ dựa.
Nhưng mà, Dương Thu Trì không chuẩn bị dùng súng, chí ít hiện giờ không dùng, vì nữ tử này vừa rồi đánh một chiêu đã đẩy lui cùng một lúc Tống Vân Nhi, Nam Cung Hùng và Hạ Bình liên thủ, cho thấy võ công cực kỳ cao, trong khi bản thân hắn hiện giờ tay chân tê nhức, hơn nữa muốn bắn thì cần mở khóa bảo hiểm, lên nòng, nhắm bắn. Mà đối phó với loại cao thủ này, một phát không trúng thì không còn cơ hội thứ hai nữa.
Hơn nữa, hai tiểu thiếp của hắn là Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình vẫn còn ở trong tay người ta, giết chết ả rồi chạy đi đâu tìm họ bây giờ. Do đó Dương Thu Trì quyết định, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, không thể dùng súng.
Dương Thu Trì ngồi trên cỏ nhìn nữ tử hỏi: "Là ngươi bắt cóc hai tiểu thiếp của ta, đúng không?"
Nữ tử kia không hề trả lời, gió núi thổi đến, mạng che mặt của ả khe khẽ phất phơ, có thể thấy cái cổ trắng ngần.
"Vì sao ngươi muốn bắt hai tiểu thiếp của ta đi? Ta đắc tội với ngươi sao?" Dương Thu Trì khi nghĩ đến vấn đề này, tức thời lửa giận bốc lên, "Ngươi đem tiểu thiếp của ta giấu đâu rồi?"
Vẫn không hồi đáp.
Dương Thu Trì càng tức khí hơn, "Ê! Ngươi điếc hay là câm? Ta hỏi sao ngươi không trả lời!"
Nữ tử vẫn không lên tiếng.
"Ta biết rồi, ngươi nhìn trúng ta, tức giận vì ta nạp thiếp, cho nên bắt bọn họ đi, để ta cưới ngươi, đúng không?" Dương Thu Trì có ý trào phúng và khoa trương cười nói, "Tuy Dương Thu Trì ta hơi hiếu sắc, nhưng đối với loại xấu ma chê quỷ hờn như ngươi, ta không thèm!"
Nữ tử dường như chẳng nghe lời Dương Thu Trì nói, giống như đối tượng mà Dương Thu Trì nói chẳng phải là ả, cho nên chẳng nói chẳng rằng.
Dương Thu Trì cười lớn tiếp: "Nếu ngươi không muốn gả cho ta, cướp tiểu thiếp của ta đi làm cái gì? Ngươi nếu không ma lem ma liếc, che mặt để làm cái quỷ gì?"
Nữ tử đó cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng rất lạnh lùng: "Thời gian cạn chung trà đã xong!" Tiếp theo đó, phi thần từ trên lưng hồng mã đáp xuống trước mặt Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì kêu lên một tiếng lớn, cuộn người lăn lôn glốc xuống chân núi, nhưng lại bị cái gì đó ngăn lại. Khi hắn định thần nhìn, thì ra là hai chân trong đôi giày thêu màu đen ấy... Sau đó, thân thể hắn bị nữ tử chộp lấy, kẹp vào nách.
Lần trước Dương Thu Trì kinh khủng không chú ý, lần này thanh tỉnh hơn nhiều, cảm giác nữ tử này có bờ eo mềm mịn, lại ngửi được mùi u hương nhè nhẹ, thứ mùi hương này rất quen, chẳng hiểu là đã ngửi ở đâu đó rồi?
Nữ tử kẹp Dương Thu Trì đi đến trước ngựa hồng, định bỏ hắn lên trên yên ngựa.
Dương Thu Trì lớn tiếng hô: "Ngươi là sư phụ của Vân nhi?"
Nữ tử đó dừng ngay động tác, từ từ đặt Dương Thu Trì xuống bãi cỏ, lạnh lùng hỏi: "Sao ngươi biết được?"
"Hai người dùng nước hoa, à không, hương liệu giống nhau, lại dùng đoản kiếm giống nhau! Vừa rồi Vân nhi thuận theo dây thừng phóng xuống lầu, nói là 'Chờ đã, hắn là ca ca của ta! Đừng bắt hắn!', mà không phải nói 'Dừng lại, bỏ hắn ra!' cho thấy Vân nhi đã nhận ra được ngươi!"
Nữ tử không nói lời nào, mặt che kín bằng vuông lụa, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy lạnh lùng nhìn Dương Thu Trì.
"Ta nói không sai chứ?" DƯơng Thu Trì đắc ý nói, nếu như đã biết người này là sư phụ của Vân nhi, thì bắt Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình đi nhất định có mục đích khác. mục đích này không khó đoán, chẳng ngoài ý là để hắn đối tốt một chút với Vân nhi, nạp nàng làm tiểu thiếp. Đáp ứng ả ta là xong, dù gì Tống Vân Nhi cũng không tệ, tuy có điểm giống con trai, nhưng làm tiểu thiếp cho hắn thì chẳng khiến hắn thiệt thòi gì.
Dương Thu Trì biết bản thân không nguy hiểm nữa, lòng đại định, tâm tình cũng nhẹ nhàng hơn. Hắn rất hiếu kỳ nhìn nữ tử đánh giá tới lui, cố ý khoa trương nghiêng đầu nghiêng mặt nhìn gương mặt bị che của nàng ta, rồi lắc lắc đầu.
Nữ tử lạnh lùng hỏi: "Ngươi lắc đầu làm cái gì?"
"Vân nhi lừa ta, muội ấy nói sư phụ của muội ấy chỉ mới hơn ba chục tuổi đầu, nhưng ta hiện giờ thấy ngươi đây giỏi lắm là hai chục tuổi - hừ! Ả Vân nhi này dám lừa ca ca! Quay về nhất định phải dạy dỗ ả tới nơi tới chốn mới được!"
Dương Thu Trì thầm nghĩ, nữ tử ba chục tuổi sợ nhất là bị người khác nói già. Nữ tử này tuy võ công cao, nhưng điểm này nhất định là cùng một dạng với nữ nhân khác, không thể thoát tục, và khi nghe bản thân khen nàng ta nhất định sẽ cao hứng. Và khi đẩy đưa đưa đẩy cho quan hệ than tình rồi, đến lúc đó nghĩ biện pháp cứu hai tiểu thiếp của mình về nhất định chẳng phải là vấn đề gì khó.
Nhưng khi hắn đắc ý dương dương nhìn qua nữ tử, lúc này mới phát hiện bản thân đã nghĩ sai rồi. Đôi mắt đen láy của nữ tử vẫn lạnh lùng đến nỗi khiến người ta lạnh lòng, chẳng có chút vui cười gì cả.
Nụ cừơi trên mặt Dương Thu Trì cứng lại, nhưng hắn không cam tâm thất bại, tiếp tục vuốt mông ngựa: "Cô bắt tiểu thiếp của ta đi, còn lưu lại giấy xưng lão thân với ta, có bà già nào mới hai chục tuổi trên thế gian này à?"
Nữ tử đáp: "Bớt nói lời thừa đi! Đi!" Thanh âm nghe ra còn lạnh lùng hơn trước nhiều.
Dương Thu Trì ề à hỏi: 'Đi đâu?"
"Đến nơi thì tự ngươi sẽ biết!"
"Nhưng ta chưa đi giải xong mà!"
Nữ tử hừ lạnh một tiếng, phẫy phẫy tay.
Dương Thu Trì nhanh chóng như một làn khói chạy nấp vào sau một tảng đá lớn đi vệ sinh. Nếu như đã biết nàng ấy là sư phụ của Tống Vân Nhi, và là người bắt tiểu thiếp của hắn đi, thì hắn nhất định mượn cơ hội này đòi lại tiểu thiếp của mình, đến lúc này đừng nói là chạy trống, cho hắn đi hắn cũng không thèm đi.
Sau khi đi giải xong, Dương Thu Trì chạy trở lại, nói: "Đi thôi." Nghĩ đến cả đường dài dằn xóc, hắn tiếp luôn: "Sư phụ, đừng có bỏ tôi vắt ngang lưng ngựa nữa được không? Lắc lư làm bụng tôi đau lắm, toàn thân sắp tan ra đến nơi rồi."
Nữ tử đáp: "Ta không phải là sư phụ của ngươi, đừng có xưng hô loạn!"
"Ngươi là sư phụ của Vân nhi, Vân nhi là muội muội của ta, ta theo muội muội gọi một tiếng sư phụ cũng nên mà."
Nữ tử hừ lạnh: "Không được! Hiện giờ chỉ có thể gọi ta bằng tiền bối!"
"Vậy chừng nào thì có thể gọi bằng sư phụ?" Dương Thu Trì chợt động tâm, chẳng lẽ ả này muốn thu hắn làm đồ đệ? Như vậy không được a, hơn hai chục tuổi mới học võ, đừng nói gì cực khổ, nhọc chết luôn chứ không biết chừng. Lòng nghĩ vậy, miệng liền nói ra luôn: 'Nói chuyện thì cần rõ ràng, ta không thể làm đồ đệ của cô đâu nha!"
"Đừng có mơ!" Nữ tử hừ lạnh, "Nói ít lời thừa thôi, lên ngựa!"
Nữ tử này tì khí rất cổ quái, bản thân cần phải cẩn thận. Dương Thu Trì không dám hỏi nhiều, bước lên bàn đạp trèo lên ngựa, ngồi lên yên, xong chuyển đầu kỳ quái hỏi nữ tử: "Tiền bối, tôi lên ngựa rồi, người ngồi ở đâu?"
Nữ tử điểm một chân lên đất, phi thân lên ngựa, ngồi sau lưng Dương Thu Trì, chụp lấy eo hắn nhấc lên đặt lên phía trước, để cho hắn ngồi ở khoảng giữa cổ ngựa và yên. Sau đó, nàng ta nhích người ngồi vào trong yên ngựa.
Dương Thu Trì hơi cảm thấy thẹn, thì ra người ta không hề có ý cho mình ngồi lên yên, định lí nhí lên tiếng nhưng kịp dằn lại được. Nữ tử đó thúc chân vào bụng ngựa, con ngựa hồng chạy dọc theo sơn lộ lên núi.
Dương Thu Trì không có chỗ đặt chân, tay không biết vịn nơi nào, ngựa vừa động là suýt bị ngã xuống. Nữ tử ấy chụp giữ vai hắn, bấy giờ mới ổn định được. Dương Thu Trì nhanh chóng dùng hai chân kẹp chặt cổ ngựa, hai tay giữ chặt mấy chùm lông gáy của nó.
Có nữ tử đó giữ vai, Dương Thu Trì ngồi trên cổ ngựa bình ổn hơn nhiều.
Tuy con đường nhỏ cong queo nhấp nhô, nhưng ngựa hồng chạy rất nhanh, Dương Thu Trì cứ lo sợ lỡ khi chân nó chợt bước vào khoảng không, cả người và ngựa lộn cổ xuống núi. Tuy nhiên, ngựa chạy rất nhanh những vô cùng ổn định.