Chiếc xe Ferrari màu trắng đã đỗ tại sân biệt thự Lệ gia, quản gia cũng lập tức đến tiếp đón.
Căn biệt thự này rất sang trọng, rất hợp với thân phận của Lệ gia ở Trung Quốc. Nhưng có lẽ, đó chỉ là chuyện của trước đây. Bởi vì Tần gia sau khi tiến hành xây dựng trung tâm thương mại, mở thêm hành loạt cửa hàng đá quý đã nhanh chóng trở thành tâm điểm ở Trung Quốc.
-"Tường Hi đến rồi à, mau ngồi xuống đó đi."
Lệ Minh Trí nhìn thấy con rể quý đến thăm, ông ta bật cười gấp vội tờ báo, chỉ tay bảo hắn ngồi xuống ghế.
Tần Tường Hi đặt một túi quà nhỏ, nhưng trị giá bên trong không thể xem nhẹ. Đây là chai rượu đắt đỏ nhất mà ở Đức hắn đã đấu giá được, món quà quý giá này lại được mang đến Lệ gia làm quà tặng.
-"Chú Lệ, thật ngại quá! Lẽ ra cháu nên đến gặp chú sớm hơn. Nhưng bởi vì công việc cháu vừa mới đảm nhận, không thể lơ là. Chú, không trách cháu chứ!"
Lệ Minh Trí bật cười, chu đáo rót cho hắn một ly trà, dịu giọng đáp.
-"Tuổi còn trẻ đã biết quan tâm đến công việc là tốt, đàn ông phải lấy sự nghiệp làm trọng. Không sao, không sao mà!"
Hai nhà Tần - Lệ từ lâu đã rất thân thiết. Hắn và thiên kim Lệ gia mối quan hệ cũng rất tốt. Khi còn ở Đức, Lệ Tịch Vân vẫn hay đến chơi cùng bà Tần, sau khi cô ấy kết thúc khóa học cũng trở về Trung Quốc. Hai người họ rất đã lâu chưa gặp mặt.
-"Bố cháu vẫn khỏe chứ?"
-"Vâng, vẫn khỏe ạ."
Hắn mỉm cười đáp.
-"Hay là cháu ở lại dùng bữa cơm với chú nhé! Cũng đã lâu rồi chú cháu ta không gặp nhau."
Lệ Minh Trí hồ hởi buông lời đề nghị.
-"Cháu xin lỗi, để khi khác được không ạ? Hôm nay cháu đến là để thăm chú, xong rồi còn phải đến văn phòng giải quyết một số chuyện."
Ông Lệ im lặng một lúc, rồi gật đầu đồng ý. Nếu hắn đã từ chối, tạm thời ông ta cũng không ép buộc.
-"Thôi được rồi, cứ lo cho xong việc của cháu đi. Khi khác đến dùng cơm đấy nhé!"
Tần Tường Hi vừa rời khỏi, từ trên tầng, một cô gái vóc dáng cân đối, mái tóc ngắn qua vai, gương mặt diễm lệ. Không nhìn thấy Tần Tường Hi, Lệ Tịch Vân tò mò hỏi.
-"Ba, anh Tường Hi đâu? Anh ấy về rồi sao?"
Lệ Tịch Vân là con gái duy nhất của Lệ Minh Trí, từ nhỏ đã mất mẹ. Vậy nên, Lệ Minh Trí đều dành hết tình yêu thương, nuông chiều cho con gái, ông cũng không muốn kết hôn cùng người phụ nữ khác, một mực chỉ lo cho con.
Lệ Tịch Vân ba năm về trước đã đến Đức. Lần đầu tiên gặp Tần Tường Hi đã nhất kiến chung tình, hằng ngày đều bám lấy hắn.
-"Đã về rồi, nói thế nào cũng không chịu ở lại dùng cơm."
Ông Lệ thở dài đáp.
Nhìn thấy con gái đứng dậy, bộ dạng gấp rút, Lệ Minh Trí hỏi.
-"Con định đi đâu?"
-"Còn đi đâu được nữa, đương nhiên là đi tìm con rể tương lai cho ba rồi."
Đứa con này nuông chiều từ nhỏ, đến lớn thì chỉ biết làm theo ý mình, ông cũng đã quá quen với tính cách ương bướng này.
Trở về căn hộ, tâm trạng của hắn cũng không mấy vui vẻ. Hôm nay là ngày nghỉ của Tôn Vũ Kỳ, thảo nào căn hộ của hắn lại yên tĩnh đến như vậy.
Dù sao hôm nay vẫn nên để bản thân nghỉ ngơi một chút, chiếc bụng rỗng này cũng cần lấp đầy. Thế là hắn lại lật đật lái xe ra ngoài.
Chung Hàn Hiên nghe được tiếng chuông cửa, lập tức chạy đến.
-"Gì vậy?"
Sự xuất hiện của người trước mặt, khiến anh ta có chút bất ngờ.
-"Trước hết là thăm nhà của giám đốc Chung, thứ hai là muốn xin nhờ bữa cơm gia đình. Thật ngại quá, cậu không mời tôi vào trong à?"
Chung Hàn Hiên lúc này mới phát giác, anh ta lặng lẽ nhắc người sang một bên chào đón vị khách bất ổn.
Nơi ở của Chung Hàn Hiên cũng rất rộng rãi, thoáng mát. Nhưng suy cho cùng, thì căn hộ của Tổng Giám đốc Tần Tường Hi vẫn là thứ đắt đỏ, cao cấp nhất.
Hắn đảo mắt quan sát một chút, xong rồi hài lòng ngồi xuống sofa.
-"Ngẫu hứng đến thăm nhà lại không có chút thành ý à?"
Chung Hàn Hiên từ phòng bếp mang ra hai cốc nước, một cốc giữ lại cho bản thân, còn cốc còn lại đưa cho hắn.
-"Thành ý? À, quên mất. Lúc nãy tôi đi hơi vội, hơn nữa mục đích ban đầu cũng không phải chỗ cậu."
Tần Tường Hi gương mặt không một chút áy náy, ngược lại vẫn ung dung trả lời.
-"Lời đề nghị hôm trước của tôi, cậu suy nghĩ đến đâu rồi."
Chung Hàn Hiên không chờ được đáp án từ hắn nữa, tiện thể dò hỏi.
Từ hôm gặp lại Tôn Vũ Kỳ ở căn hộ của hắn, Chung Hàn Hiên cũng đã đến tìm Tần Tường Hi ngỏ ý muốn để Tôn Vũ Kỳ vào tập đoàn với vai trò trợ lý. Tần Tường Hi cũng không vội trả lời, hắn cần thời gian xem xét lại vấn đề. Hôm nay Chung Hàn Hiên lại tiếp tục đề cập đến, hắn cũng lấy làm tò mò.
-"Tôi rất tò mò, rốt cuộc ngoài quan hệ đồng hương, cùng trường trung học ra thì giữa hai người còn quan hệ nào mà tôi không biết nữa vậy? Với mối quan hệ xa lắc xa lơ kia, thì Chung Hàn Hiên mà tôi biết sẽ không bao giờ lên tiếng giúp đỡ người khác."
-"Đơn giản là tôi không muốn cậu lãng phí nhân tài. Dù sao cũng là thủ khoa, làm ở Tần thị có gì không tốt? Lại giúp cậu rất nhiều."
Thấy ánh mắt của Tần Tường Hi vẫn chăm chỉ nhìn mình, Chung Hàn Hiên im lặng một lúc rồi lại nói thêm.
-"Tùy cậu, tôi đi chuẩn bị cơm."
Chung Hàn Hiên thở dài rồi xoay người rời đi. Nhưng vẫn không quên ném cho vị khách phiền phức kia một câu đe dọa.
-"Không có bữa ăn nào là miễn phí. Cậu mau xuống phụ tôi đi, đừng lười biếng ngồi đó!"
Dù sao cũng là người đến ăn nhờ bữa cơm, chút việc phụ bếp này cũng nên làm.
Lệ Tịch Vân hôm nay cố tình đến trung tâm thương mại để gặp hắn.
-"Tôi muốn gặp Tần tổng, anh ấy có ở đây không?"
Ngô Thiên Tuyết nhìn sơ lược người phụ nữ xinh đẹp, sang trọng trước mắt, bộ vest màu đỏ tươi trên người Lệ Tịch Vân kết hợp với làn da trắng trẻo vô cùng phù hợp. Xem ra, mắt nhìn người của Tần Tường Hi cực kỳ tốt, bạn gái lại xinh như thế này, chắc chắn là thiên kim nhà tài phiệt nào đó.
-"À, cô à. Cô có hẹn trước không ạ?"
Ngô Thiên Tuyết hỏi.
-"Với mối quan hệ giữa tôi và anh ấy không cần hẹn trước. Cô đưa tôi đến gặp là được rồi."
Ngô Thiên Tuyết còn không biết phải mở lời như thế nào Tần Tường Hi cũng đã đến.
-"Tần tổng, vị này cứ kiên quyết muốn gặp..."
-"Tôi biết rồi, cô về làm việc đi, cảm ơn."
Sau khi Ngô Thiên Tuyết rời đi, thì ngay lập tức Lệ Tịch Vân đã chạy ngay đến ôm lấy cánh tay hắn, nũng nịu trách móc.
-"Anh về rồi sao lại không đến tìm em?"
Dù sao ở đây cũng không thích hợp, Lệ Tịch Vân lại còn lôi lôi kéo kéo như này để người ngoài nhìn vào lại không hay. Hắn nhanh chóng đưa cô ta đến một nơi thích hợp để nói chuyện.
-"Em cũng biết anh không phải ăn không ngồi rồi, anh rất bận đấy!"
-"Bận gì chứ? Anh trả tiền cho bọn họ, đâu phải để bọn họ ở không. Hay là anh ra ngoài cùng em đi, em sẽ đưa anh đi những nơi thú vị ở Trung Quốc."
Tần Tường Hi thở dài bất lực, tiện tay gỡ bỏ cánh tay của Lệ Tịch Vân đang ôm chặt tay mình từ nãy đến giờ, đáp.
-"Thôi đi anh bận lắm, anh có tài xế riêng. Rảnh rỗi anh có thể bảo cô ta lái xe đưa mình đi là được, không cần em vất vả vì anh vậy đâu."
Lệ Tịch Vân vẫn không chịu từ bỏ, một lần nữa tóm lấy tay hắn.
-"Cô tài xế đó làm sao bằng em hả?"
Lời ngon tiếng ngọt ngay lúc này sử dụng chưa bao giờ là muộn. Tần Tường Hi mỉm cười, nhỏ giọng thuyết phục.
-"Hay để khi khác đi. Hôm nay anh thật sự rất bận, em cũng biết bố anh không dễ chịu gì rồi đó. Hay là em muốn sau này phải bên cạnh người tay trắng không một xu dính túi."
Đây là câu mà Lệ Tịch Vân muốn nghe, cô ta vất vả đeo bám hắn nhiều năm như thế chẳng phải là để được bên cạnh hắn sau này hay sao? Tần Tường Hi đã thật sự nói trúng mong muốn của cô gái này.
Thấy Lệ Tịch Vân không phản ứng gì, hắn lại nói thêm.
-"Ngoan, em về nhà trước đi, khi khác anh đến tìm em."
Thời gian thấm thoắt trôi nhanh, mới đây mà Tôn Vũ Kỳ đã làm việc ở căn hộ này được một khoảng thời gian tương đối dài. Với mức lương gấp ba lần bình thường thì cuộc sống của cô cũng đã dần cải thiện rõ rệt.
-"Cá ơi cá, bọn mày phải ăn thật no nhé! Cái tên họ Tần đó, sao có thể trong lúc tao đi vắng mà bỏ đói bọn mày kia chứ! Đúng là nhẫn tâm."
Tôn Vũ Kỳ vừa rải thức ăn vào bể, vừa thương xót đàn cá vàng nhỏ, miệng cũng không ngừng càu nhàu.
Cô chỉ xin hắn nghỉ phép 5 ngày để về Hồ Sơn thăm ba mẹ. Đến khi trở về thành phố Giang, cảnh tượng cỏ cây dần cạn kiệt sức sống, đến cá cũng bị bỏ đói, thức ăn cũng không còn một hạt nào.... Mọi thứ vẫn như hôm đó, chẳng thay đổi gì. Cô rất thắc mắc, Tần Tường Hi rốt cuộc 5 ngày qua đã ở đâu, làm gì, hắn có trở về nhà hay không?
-"Thay vì ở đây mắng tôi nhẫn tâm, thì cô nên mang những vị bằng hữu này của cô về nhà cô luôn đi."
Tần Tường Hi tay mang theo một chiếc vali. Bộ quần áo trên người cũng không giống mọi khi đến văn phòng, áo len cổ trụ màu trắng, kết hợp cùng chiếc quần đen, chân đi giày thể thao, chiếc áo khoác dài đến đầu gối được hắn tùy ý vắt ở bên tay còn lại, cặp kính đen to tướng che đi một nửa gương mặt điển trai... Bộ dạng này, dường như từ ở nơi xa nào đó về đến.
-"Anh... Anh về khi nào thế?"
-"Đúng lúc cô đang mắng tôi."
Hắn nhàn nhạt đáp một tiếng, rồi mang theo vali đi đến sofa.
Tôn Vũ Kỳ lập tức chạy đến rót cho hắn một ly nước mát.
-"Suốt mấy ngày qua anh không ở nhà sao?"
Tôn Vũ Kỳ không ngăn được tò mò, lên tiếng hỏi ngay.
-"Tại sao tôi lại phải nói cho cô nghe? Lắm lời thế không biết!"
Hắn liếc mắt nhìn cô một cái rồi nhanh chóng uống một ngụm nước giải khát.
-"Tôi quan tâm anh nên mới hỏi thôi. Còn bày ra vẻ khó chịu đó, không hỏi thì không hỏi, mặc kệ anh."
Đúng là hai con người một khi đã trở thành oan gia thì rất khó có những câu chuyện bằng phẳng, suôn sẻ. Tôn Vũ Kỳ nhanh chóng bỏ đi chỗ khác, không thèm nói chuyện với hắn nữa.
Xoảng!
Nghe được có tiếng thủy tinh vỡ từ trong phòng bếp. Tần Tường Hi nhanh chóng chạy vèo vào trong.
Nhìn thấy Tôn Vũ Kỳ đang loay hoay nhặt lại mảnh vỡ, ở mắc cá chân của cô còn đang chảy máu. Tần Tường Hi cơn giận bộc phát, lập tức mắng cho cô một trận.
-"Tôn Vũ Kỳ, bao giờ cô mới thôi gây chuyện hả? cô đúng là phiền phức, lúc nào cũng chậm chạp y như một con rùa!"
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn cáu gắt đến mức đáng sợ như thế. Tôn Vũ Kỳ nhỏ giọng đáp.
-"Tôi xin lỗi."
-"Xin lỗi, xin lỗi! Lúc nào cũng chỉ biết xin lỗi."
Cô biết là lỗi của mình, đó là tai nạn cô cũng đâu cố ý, tại sao hắn lại lớn tiếng mắng mỏ, còn nói những lời khó nghe như thế chứ!
-"Tần Tường Hi, đây cũng đâu phải do tôi cố ý, tôi cũng đã xin lỗi, anh còn muốn tôi phải làm sao đây."
-"Cút khỏi đây cho tôi!"
Hắn dứt khoát chỉ tay ra cửa, gằn giọng.
Từ khi trở về hắn cũng đã có vấn đề, giận cá chém thớt đây mà.
Tôn Vũ Kỳ nắm chặt hai tay, ánh mắt đầy giận dữ nhìn hắn.
-"Anh nghĩ tôi muốn ở đây làm việc cho loại người nắng mưa thất thường như anh lắm hả? Đi thì đi, tôi không thèm quay lại đây nữa đâu! Hớ!"
Tôn Vũ Kỳ khịt mũi khinh thường, xong cũng lật đật mang bỏ đi mất.
Xoảng!
Tần Tường Hi mang hết chỗ ly trên bàn ném từng chiếc một xuống sàn để giải tỏa cơn giận bức bối những ngày qua.
Gần một tuần nay hắn trở về Đức để gặp ông Tần bàn bạc một số việc. Trước khi trở về đây, hắn đã mang trong mình vô vàng ấm ức chẳng thể giải bày.
Khi nãy quả thật hắn đã cư xử không đúng với Tôn Vũ Kỳ. Hắn không nên đem hết sự bực dọc của mình chuyển sang hết cho cô.