Chiếc xe Ferrari màu đen chạy với tốc độ rất nhanh, dường như muốn xé toạc đi màn mưa dày đặc.
Tôn Vũ Kỳ ngồi trong xe như lời hắn căn dặn vừa nãy, cô lo lắng nhìn xung quanh con đường, ngoại trừ xe của cô ra thì rất ít xe qua lại hầu như là không thấy bóng dáng một chiếc xe nào. Con đường tối ôm, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt màu vàng nhạt phát ra từ những xây đèn đường, mưa ngày một lớn dần kèm theo những đợt gió to làm rung chuyển những tán cây ven đường. Bây giờ cô đang cảm thấy rất hối hận, hối hận vì đã không đi con đường vẫn hay đi trước đó, lại lái xe vào con đường mời mở này.
Vốn dĩ khi nãy cô còn định gọi cho Lâm Giai Giai, nhưng lại chợt nhớ ra cô bạn đã đi tận hưởng chuyến du lịch lãng mạn cùng với chồng. Suy đi nghĩ cô bấm một dãy số, nhưng gọi mãi cũng không thấy Chung Hàn Hiên nhắc máy. Phương án cuối cùng chỉ còn lại mỗi Tần Tường Hi mà thôi.
Nhìn thấy bụi cây bên đường có tiếng động, Tôn Vũ Kỳ đắn đo một lúc rồi nhanh chóng mở cửa xuống xe.
Tốc độ của Tần Tường Hi rất nhanh, ngay bây giờ hắn chỉ muốn mau đến chỗ cô thật nhanh, hắn đang rất lo lắng cho sự an toàn của cô.
Theo định vị mà Tôn Vũ Kỳ gửi đến, cuối cùng chiếc xe Ferrari màu đen đã đến nơi. Hắn không chờ đợi được nữa, lập tức đẩy vội cửa xe, mang theo ô đi thật nhanh đến chỗ chiếc xe ô tô màu trắng đang đỗ phía trước.
-"Tôn Vũ Kỳ! "
Cạch! Cạch! Cạch!
Không nhìn thấy cô ở trong xe, hắn giơ tay định mở thử cửa xe, không ngờ lại có thể mở ra một cách dễ dàng như thế.
Mặc kệ, tìm người trước đã!
Tần Tường Hi gấp rút tìm bên trong xe, rồi lại lo lắng nhìn xung quanh con đường vắng vẻ. Hắn cảm thấy trong lòng vô cùng bất an, lớn giọng gọi.
-"Tôn Vũ Kỳ!"
Trong đầu hắn đang nghĩ đến vô vàng giả thuyết, đa số đều là những trường hợp xấu.
Con Rùa này, sao lại không nghe lời vậy không biết. Khi nãy rõ ràng hắn đã bảo không được đi lung tung, ngồi yên trong xe chờ hắn. Vậy mà lại chẳng chịu vâng lời.
-"Tần tổng!"
Từ trong rừng cây, Tôn Vũ Kỳ với bộ dạng ướt đẫm, không giấu nỗi nụ cười thật tươi trên gương mặt, trên tay còn mang theo một chú cún nhỏ, bộ dạng chẳng khác gì cô, lem luốc, ướt sũng, thi thoảng còn run bần bật.
Tần Tường Hi nhanh chóng chạy đến che ô cho cô, không kiềm được cơn giận, lập tức mắng cho cô một trận.
-"Tôn Vũ Kỳ, đầu óc cô có vấn đề đúng không? Tôi bảo cô ngồi yên, cô lại đang làm gì vậy hả? Nơi này nguy hiểm nhường nào cô có biết không? Lỡ gặp phải bọn người xấu thì sao đây? Đúng là điếc không sợ súng mà!"
Tôn Vũ Kỳ cũng bị những bộ dạng giận dữ như sư tử này của hắn làm cho kinh hồn. Khi nãy cô rõ ràng có nghe lời hắn, nhưng nhìn thấy chú cún nhỏ bị bỏ lại trong rừng cây, cô lại không thể trơ mắt ra nhìn. Cô biết cô sai, những hắn cũng không cần phải làm quá mọi chuyện lên như vậy.
-"Tôi chỉ là muốn cứu con cún con mà thôi."
-"Còn cong mỏ lên cãi tôi sao?
Nghe vậy, Tôn Vũ Kỳ lặng lẽ cụp mắt, không dám nói thêm bất cứ câu nào nữa.
Hắn đưa ô cho Tôn Vũ Kỳ, bản thân cũng cởi luôn chiếc áo vest khoác lên người cô.
-"Mau vào trong xe đi, tôi đã gọi xe cứu hộ đến, ít phút nữa sẽ đến ngay thôi."
Tôn Vũ Kỳ nâng đôi mắt đầy dịu dàng nhìn hắn, Tần Tường Hi giống như lá bùa hộ mệnh của cô vậy, mỗi khi khó khăn đều có hắn bên cạnh. Cô đưa tay sờ lên chiếc áo vest còn mang hơi ấm của hắn, đôi môi nhỏ tái nhợt vì lạnh khẽ cười.
-"Gì vậy? Không đi sao?"
Ánh nhìn của Tôn Vũ Kỳ có chút kỳ lạ khiến hắn một phần là vì ngượng ngùng, phần còn lại chính là không quen với ánh mắt trìu mến như vậy, hắn lặng lẽ đảo mắt đi nơi khác.
-"Tần Tường Hi!"
Đây là lần đầu tiên hắn nghe được cái tên của mình phát ra từ miệng Tôn Vũ Kỳ một cách ấm áp đến như vậy. Đổi lại là trước kia, nếu không phải là gọi để trút giận thì cũng là nghiến răng nghiến lợi.
Tần Tường Hi nhìn cô, hắn còn chưa mở miệng hỏi chuyện gì thì ngay lập tức đã bị Tôn Vũ Kỳ áp cánh môi mỏng ấm nóng của mình lên môi hắn.
Hơi thở nồng nhiệt của cả hai cứ thế hòa nhập vào nhau, môi của cô rất thơm, rất mềm mại. Tần Tường Hi cũng không né tránh loại cảm xúc tuyệt vời của nụ hôn này, hắn nhắm hờ hai mắt đón nhận dự vị ngọt ngào, đến cả chiếc ô đang cầm trên tay cũng không cần nữa, tùy tiện vứt luôn xuống mặt đường. Hai tay hắn ôm chặt lấy chiếc eo thon thả của cô, cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn.
Một luồng ánh sáng trắng lập tức chiếu rọi lên hai thân ảnh đang bám lấy nhau dưới màn mưa dày đặc. Nụ hôn nồng nhiệt còn đang dang dở cũng lập tức dừng hẳn, đôi nam nữ theo phản xạ đưa tay che chắn chùm ánh sáng bất lịch sự kia.
-"Chúng tôi là đội cứu hộ mà anh Tần gọi đây ạ."
Tần Tường Hi liếc mắt nhìn sang Tôn Vũ Kỳ, cô ngượng ngùng tránh đi nơi khác.
Một lúc sau, chiếc xe bão táp của Tôn Vũ Kỳ cũng được nằm gọn gàng ở phía sau thùng xe tải, đội cứu hộ cũng lái xe đi khỏi.
Tần Tường Hi cùng cô ngồi vào trong xe của hắn, dường như việc khi nãy đã thật sự ảnh hưởng rất lớn đến bầu không khí trong xe.
-"À... Gì ấy nhỉ,... Đúng rồi, bật nhạc đi, nghe nhạc sẽ khiến đầu óc thư giãn hơn."
Tôn Vũ Kỳ lọ mọ tìm kiếm chỗ bấm nhạc, có thể thấy cô đang cực kỳ căng thẳng, căng thẳng đến mức ngón tay đang chọn nhạc cũng run lên từng đợt.
-"Tôi không có thói quen nghe nhạc khi lái xe."
-"Ồ, vậy tôi tắt ng.."
-"Nhưng nếu cô thích thì cứ việc để.
Tần Tường Hi lại nói thêm.
-"Tôi cũng không hay nghe nhạc khi lái xe lắm đâu."
Tôn Vũ Kỳ cố gắng nặng ra nụ cười, xong rồi nhanh chóng tắt đi đoạn nhạc lãng mạn này.
Không khí trong xe phút chốc lại trở về trạng thái ngột ngạt như lúc ban đầu, cả hai người không ai nói với ai câu gì. Người vẫn giữ nguyên uy thế lạnh lùng, tập trung lái xe, kẻ còn lại đang bày ra sắc mặt đau khổ lặng lẽ xoay mặt ra cửa kính.
Ứ...ứ...u..
Hai người bất chợt hình nhau khi nghe được đoạn âm thanh lạ. Tôn Vũ Kỳ lập tức xoay người ra phía sau ghế bế lấy chú cún nhỏ khi nãy cô nhặt về, ôm nó vào trong lòng.
-"Cún con, đừng sợ! Em đã an toàn rồi."
Như nhớ ra điều gì, Tôn Vũ Kỳ trưng đôi mắt to tròn hỏi hắn.
-"Tần tổng, hay là..."
-"Không bao giờ."
Đoán được Tôn Vũ Kỳ lại nhờ vả, xin xỏ chuyện gì. Tần Tường Hi lập tức ngắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
-"Tôn Vũ Kỳ, cô bao nhiêu tuổi rồi hả? Không biết có trách nhiệm với thứ mình nhặt về thì thôi đi, còn muốn đùn đẩy cho người khác."
Biết bản thân đã thuyết phục không thành, cô bĩu môi không thèm năn nỉ hắn nữa.
-"Tôi chỉ là thấy anh chăm sóc Tây Tây rất tốt, nên tôi mới..."
-"Cho dù cô có dùng ánh mắt đau khổ năn nỉ tôi cũng không đồng ý. Cô tự chịu trách nhiệm với thứ cô mang về đi, đã đến lúc cô phải lớn rồi!"
-"Tôi lớn từ lâu lắm rồi."
Cô lên tiếng phản biện.
Không khí trong xe cũng trở nên lắng đọng. Khoảng một lúc sau, Tần Tường Hi mới lên tiếng hỏi.
-"Chẳng phải Chung Hàn Hiên đến đón cô về thành phố Giang sao? Sao chỉ còn lại một mình cô?"
Đây là chuyện mà hắn thắc mắc từ nãy đến giờ, không biết có nên hỏi hay không. Suy nghĩ một lúc, cuối cùng hắn cũng quyết định hỏi.
-"Ai nói với anh là anh ấy đến đón tôi?"
Tôn Vũ Kỳ nghe hắn hỏi xong, không ngăn nổi bất ngờ.
-"Chỉ là đón thôi."
Hắn cũng không tiện nói ra việc bản thân đã chạy đến tìm cô, rồi lại nhìn thấy cô và Chung Hàn Hiên vui vẻ bên nhau.
Lẽ ra cô sẽ trở về thành phố Giang đúng như dự định, nhưng bà Tôn đột nhiên không khỏe trong người nên cô không thể bỏ đi ngay vào lúc đó, chỉ đành ở lại thêm một hôm nữa. Chính bởi vì nghĩ rằng con đường mới mở sẽ giúp cô đến thành phố Giang nhanh hơn, ai ngờ giữa đường lại xảy ra chuyện xui xẻo như này.
-"Làm phiền đến anh, tôi thật sự xin lỗi!"
-"Cô gây phiền phức cho tôi cũng đâu chỉ một hai lần. Sau này nếu gặp chuyện khó khăn, người cô nên gọi đầu tiên là tôi đấy!"
Tần Tường Hi khó chịu nhắc nhở.
Nếu hôm nay hắn còn giận dỗi chuyện hôm đó mà không nghe máy, không biết được Tôn Vũ Kỳ sẽ phải ra sao. Với đầu óc đãng trí của cô, hắn lại càng lo lắng hơn.
Tôn Vũ Kỳ mỉm cười, khẽ gật đầu.
-"Tôi biết rồi, sau này sẽ gọi cho anh đầu tiên."
Chung Hàn Hiên sau khi giải quyết xong công việc cũng lập tức kiểm tra điện thoại. Nhìn thấy gần hơn năm cuộc gọi nhỡ từ Tôn Vũ Kỳ, anh ta lo lắng gọi lại cho cô.
-"Vũ Kỳ, em sao vậy? Vừa nãy anh bận việc không biết em gọi anh."
Chung Hàn Hiên lo lắng, gấp rút hỏi.
-"À không có gì, khi nãy đúng là xảy ra chút chuyện... Nhưng mà em cũng giải quyết xong rồi, anh yên tâm đi nhé!"
Nghe được đầu dây bên kia âm giọng có chút vui vẻ, Chung Hàn Hiên cũng thở phào nhẹ nhõm. Còn tưởng cô xảy ra chuyện, làm anh ta lo sốt vó.
-"Không sao thì tốt rồi, xin lỗi! Anh không giúp được gì cho em."
Nhận ra trong lời nói của Chung Hàn Hiên chứa đầy tự trách, Tôn Vũ Kỳ nhanh chóng an ủi.
-"Em không sao mà, chuyện không nghiêm trọng lắm. Cũng may có Tần tổng, anh ấy giúp em gọi xe cứu hộ đến."
Sắc mặt Chung Hàn Hiên trở nên sa sầm.
-"Tường Hi sao? Cậu ấy..."
-"Sao thế?"
Tôn Vũ Kỳ tò mò hỏi.
Chung Hàn Hiên rất nhanh đã lên tiếng giải thích.
-"À không có gì, nếu đã không sao rồi thì em nên đi nghỉ ngơi đi, lấy lại tinh thần."
-"Vâng."
Cô khẽ đáp.
Nghe xong cuộc gọi, Chung Hàn Hiên trở nên trầm tư suy nghĩ. Có lẽ, đã đến lúc bản thân mình làm một chút gì đó cho Tần Tường Hi, bởi lẽ những năm qua, hắn đã giúp cho mình rất nhiều.
Ngồi trong CLB, Lệ Tịch Vân buồn bực uống không biết bao nhiêu là rượu, hết chai này lại đến chai khác làm Phó Hiểu ngồi bên cạnh cũng thấy sốt ruột.
-"Tịch Vân, em đừng uống nữa mà! Thứ này đâu tốt cho sức khỏe, lại chẳng ngon lành gì."
Lệ Tịch Vân liếc mắt nhìn sang cậu ta, hai mắt như cảnh cáo giật lấy chai rượu trong tay Phó Hiểu.
-"Liên quan gì đến anh, Phó Hiểu chết tiệt. Có phải anh cố tình gọi cho Tần Tường Hi không? Anh cố tình làm vậy để ngăn cản chúng tôi đúng không?"
Đúng là oan ức này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội. Sao Lệ Tịch Vân có thể nghĩ cậu ta là loại người vậy chứ? Mặc dù rất thích Lệ Tịch Vân, nhưng những loại chuyện phá rối như vậy Phó Hiểu tuyệt đối không làm.
-"Bà cô ơi, em nghĩ Tần Tường Hi là loại người dễ sai dễ bảo vậy hả? Em nghĩ anh có cái gan làm vậy không? Hơn nữa, cho dù anh có thích em thật nhưng anh tuyệt đối không làm. Tịch Vân, sao em lúc nào cũng nghĩ xấu cho anh vậy?"
Lệ Tịch Vân lườm cậu ta một cái, lại oan ức bật khóc.
-"Vậy anh nói xem, Tần Tường Hi sao lại vậy chứ? Anh ấy không yêu tôi nữa đúng không?"
Phó Hiểu nhanh chóng an ủi.
-"Không đúng đâu, ngay từ đầu cậu ấy vốn dĩ cũng đâu có thích em. Người thích em là anh đây này!"
A!
Lệ Tịch Vân tiện tay cầm lấy túi xách đánh cho tên không biết xấu hổ này một trận.
-"Đánh cho anh chết, còn dám ăn nói lung tung tôi sẽ xé rách miệng anh, nghe rõ chưa!"