Dưới ngọn nến lung linh, ánh sáng dập dờn yếu ớt nhưng đủ để phản chiếu hình ảnh của hai người một nam, một nữa đang ngồi trên sofa.
Cả hai cứ thế im lặng, tập trung nhìn vào ngọn nến, mỗi người đều mang trong lòng một bầu tâm sự chẳng thể giải tỏa.
Để khuấy động bầu không khí yên lặng này, Tôn Vũ Kỳ lại bắt đầu mở miệng trước.
-"Tôi mắc chứng sợ không gian tối từ khi tôi lên 5 tuổi. Khi đó, ba mẹ tôi đều rất bận. Tôi chơi cùng đám bạn xấu, bọn họ dành lấy búp bê ném vào trong căn nhà kho tối om ở trường học, tôi vì chạy vào lấy búp bê nên cũng bị nhốt lại... Tôi một mình ở đó rất lâu, rất lâu. Nhìn thấy trước mắt là một không gian tối om, một màu đen vây quanh, còn có cả tiếng côn trùng bay xào xạc, tiếng chuột kêu... Cho dù có kêu gào, khóc lóc đến khan cả cổ họng nhưng chẳng ai nghe thấy. Tôi phải chờ đợi rất lâu, cuối cùng ba mẹ tôi cũng đã đến. Kể từ đó, mỗi lần bị mất điện tôi thật sự rất sợ... Nên khi nãy tôi mới không biết xấu hổ mà bám vào anh. Tôi thật sự xin lỗi!"
Lúc này, Tần Tường Hi bất chợt nghiêng đầu nhìn về phía cô. Hóa ra cô gái mạnh mẽ, quật cường, hoạt bát, lanh lợi như Tôn Vũ Kỳ lại trải qua tuổi thơ như thế, cô cũng có nỗi sợ hãi, ám ảnh của riêng cô.
-"Hóa ra là vậy, tôi còn cho rằng ngoài trừ nỗi sợ không thể kiếm tiền ra thì Tôn Vũ Kỳ lại chẳng sợ trời, cũng chẳng sợ đất."
Cô giơ tay thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi hâm dọa.
-"Muốn chết hả?"
-"Không muốn!"
Tần Tường Hi thành thật lắc đầu.
Tôn Vũ Kỳ nhanh chóng như một quả bóng bị xì hơi, mặt mũi bí xị, thở dài chán nản.
-"Mục tiêu hai năm tới đây của tôi chính là kiếm được tiền, sau đó mua một căn nhà... Nếu có thể lớn hơn 307 của anh thì cực kỳ tuyệt vời, để anh khỏi lên mặt cho biết!"
-"Vậy thì cô nên cố gắng phấn đấu đi, mỗi ngày đừng chọc tôi phải giận lên, mắc công lại lỡ tay trừ lương của cô là được. Chúc cô may mắn! "
Tần Tường Hi lên tiếng trêu chọc.
Bây giờ hắn nhận ra một điều, trêu chọc con rùa nóng tính Tôn Vũ Kỳ giảm stress cực kỳ hiệu quả.
-"Tần Tường Hi, anh có biết thế nào là động viên an ủi phụ nữ không vậy hả?"
-"Vậy cô có biết phải dịu dàng với người trả tiền lương cho mình hay không?"
Đúng là chọc nhầm miệng Tần Tường Hi thì không có kết quả tốt. Cô phải ra về, ở lại đây chắc chắn hắn lại hỏi đến cách phân biệt và đối xử khác nhau giữa hắn và Chung Hàn Hiên. Cô thật sự quá đau đầu.
-"Tôi về đây, sau này anh có bệnh chết tôi cũng không quan tâm. Tôn Vũ Kỳ tôi, hôm nay đúng là phật sống mới chạy đến giúp anh. Hớ!"
-"Này, tôi đưa cô về!"
Hắn lớn tiếng gọi cô.
-"Không cần."
Vài ngày sau đó sức khỏe của Tần Tường Hi cũng đã bình phục. Hôm nay hắn đã trở lại với công việc. Không đúng, cho dù nghỉ ở nhà hắn cũng rất chăm chỉ giải quyết luôn ở nhà, hoàn toàn không có khái niệm nghỉ ngơi.
-"Tần tổng, chào buổi sáng!"
-"Chào buổi sáng."
Tần Tường Hi nở nụ cười đáp lại những lời chào tốt đẹp này của mọi người.
Mỗi buổi sáng, nguồn động lực to lớn của hắn chính là lướt qua từng nhân viên một, nở một nụ cười, đáp lại những lời chào hỏi thân thiết. Mọi người đối với vị Tổng Giám đốc trẻ tuổi này rất quý mến, bởi vì không chỉ mang diện mạo tuấn tú, lại còn rất thân thiện với mọi ngươi. Phụ nữ ở đây, mỗi ngày rửa mắt bằng nét đẹp phong trần này của hắn cũng đủ tiếp thêm năng lượng cho một ngày làm việc.
Hôm nay không thấy Tôn Vũ Kỳ đến gây phiền phức, hắn mới đảo ánh mắt sang nơi làm việc của cô thì chẳng thấy bóng dáng. Chẳng lẻ lại giận chuyện hôm qua? Thôi vậy, hôm nay hắn cũng cần không gian yên tĩnh.
Trong lúc đang định dạo quanh trung tâm thương mại một lượt, xem xem lượng khách hàng hôm nay như thế nào thì xa xa, đập vào mắt chính là hình ảnh Tôn Vũ Kỳ đang ngồi cùng với Chung Hàn Hiên, cả hai dường như đang nói đến câu chuyện nào đó rất hợp ý, điệu bộ rất vui vẻ.
Tần Tường Hi yên lặng đứng quan sát một lúc, rồi xoay người bước đi.
Tan làm trở về nhà, Tôn Vũ Kỳ lại bận rộn lục tung tủ quần áo. Bởi vì tối nay, cô có hẹn cùng Chung Hàn Hiên ăn cơm tối.
Cô ướm thử chiếc váy này đến váy khác, chẳng tìm được một bộ phù hợp. Bản thân chán nản đi đến ngồi cạnh Lâm Giai Giai.
-"Bao giờ cậu mới thôi theo đuổi phong cách học sinh trung học này hả? Cậu nên nhớ, cậu đã tốt nghiệp đại học, đã trải đời rồi đấy! Nhìn xem, cái phong cách này của cậu mang đi dùng cơm với người đó chắc chắn sẽ nghĩ cậu là một cô nhóc chưa lớn cũng chẳng biết yêu đương. Chưa hết, qua đêm đó thì cậu chính thức... out!"
Tôn Vũ Kỳ thở dài.
Từ xưa đến nay, Tôn Vũ Kỳ đều chuộng theo phong cách ăn mặc thanh lịch. Giống như Lâm Giai Giai, chính là học sinh trung học. Cũng may, đi làm lại có đồng phục riêng. Bằng không, chắc chắn cô sẽ bê luôn phong cách áo sơ mi, cùng chân váy kẻ sọc, đôi giày boot cổ cao... Để đi làm.
-"Đi thôi."
Lâm Giai Giai kéo tay cô, hôm nay nhất định phải biến Tôn Vũ Kỳ thành một cô gái quyến rũ chết người.
-"Đi đâu, sắp đến giờ rồi."
-"Nếu cậu vác những bộ quần áo này đi cùng anh ta, thì cậu còn bị thảm hơn. Mau đi thôi!"
Phong cách này của cô cũng đâu tệ chứ? Vẫn rất đơn thuần và đáng yêu kia mà.
Đến một cửa hàng quần áo sang trọng, Lâm Giai Giai tùy tiện vớ một lượt gần hơn mười bộ váy chất nó vào tay cô.
-"Cậu thử từng bộ cho mình xem. Yên tâm, những thứ này là hàng tuyển, mặc vào thì đám đàn ông chỉ có điên đảo."
Đúng thật, những bộ quần áo mà Lâm Giai Giai chọn, không xẻ ngực thật sâu thì cũng là xẻ lên đến tận đùi.
Chiếc váy màu đỏ, cúp ngực, ôm sát cơ thể...
Rồi lại đến chiếc váy đen sang trọng, bởi vì Tôn Vũ Kỳ có nước da trắng nên khi kết hợp cùng chiếc váy này cực kỳ nổi bật, phần eo cắt xẻ khoe trọn cơ bụng, chân váy đuôi cá lộ ra đôi chân thon thả trắng trẻo.
-"Chọn bộ này đi, rất hợp với dáng cậu."
Tôn Vũ Kỳ ngắm mình trong gương, hai má ửng hồng. Trước giờ cô rất hiếm khi mặc hở hang đến mức này, cô lập tức từ chối.
-"Không được đâu, chẳng qua chỉ là ăn bữa cơm thôi mà."
Mặc dù Lâm Giai Giai và hai cô nhân viên bán hàng thấy rất tiếc, nhưng cũng thuận theo ý cô, giúp cô chọn một bộ khác.
Chiếc váy mà Tôn Vũ Kỳ chọn, là một chiếc váy màu trắng đơn giản, chân váy ngắn đến gối, vừa hay có thể khoe được đôi chân thong thả trắng trẻo kia của cô.
-"Cứ chọn bộ này đi, mắt thẩm mỹ của cậu cũng không tệ."
Nhìn Tôn Vũ Kỳ chu đáo chải chuốt qua gương, gương mặt đầy hào hứng, Lâm Giai Giai tò mò hỏi.
-"Rốt cuộc anh ta là người như nào nhỉ? Thật ngưỡng mộ cậu lại có thể chờ anh ta suốt mấy năm dài đằng đẵng ấy."
Tôn Vũ Kỳ chỉnh sơ lại tóc, vui vẻ trả lời.
-"Đương nhiên là một người đàn ông cực kỳ tốt, dịu dàng còn chu đáo... Anh ấy chính là giấc mộng thanh xuân của mình năm đó, bảo đảm khi cậu nhìn thấy, chắc chắn cũng sẽ tự hào vì có người bạn biết chọn như mình."
Lâm Giai Giai lắc đầu thở dài, tình trạng mờ mắt vì yêu này của Tôn Vũ Kỳ, cô bạn còn lạ gì nữa, chẳng phải giống với bản thân mình năm đó quá hay sao.
-"Chúc cậu thành công theo đuổi được mối tình đầu nhé!"
Thời gian không còn sớm, Tôn Vũ Kỳ sau khi chuẩn bị xong mọi thứ cũng ba chân bốn cẳng lật đật chạy đi.
Nhìn thấy cô với một phong cách mới, Chung Hàn Hiên cũng có chút bất ngờ, chiếc váy trắng này thật sự khoác lên người cô rất hợp.
-"Em mau vào trong đi."
Tôn Vũ Kỳ ngượng ngùng mỉm cười, rồi theo chân Chung Hàn Hiên đi vào trong.
-"Là anh chuẩn bị hết tất cả sao?"
Thức ăn đã được Chung Hàn Hiên chu đáo chuẩn bị sẵn trên bàn khiến Tôn Vũ Kỳ không thể không khen ngợi. Chung Hàn Hiên chính là mẫu đàn ông lý tưởng mà chị em phụ nữ trong đó có Tôn Vũ Kỳ đang tìm kiếm. Ngoại hình bảnh bao, cao ráo, có học vấn cao, công việc lại ổn định, dịu dàng, ôn nhu, và hơn nữa lại còn xuống được phòng bếp.... Quá hoàn hảo!
Khoan đã! Tần Tường Hi? Tần Tường Hi sao lại xuất hiện ở đây?
Điều làm cô không ngờ đến chính là sự có mặt của hắn. Cô còn cho rằng đây là bữa cơm lãng mạn mà Chung Hàn Hiên chuẩn bị chỉ có cô và anh ta. Kết quả, cô là kẻ đã nghĩ quá nhiều.
Tần Tường Hi từ phòng bếp đi đến, người còn mang tập dề, trên tay còn mang theo đĩa cá sốt chua ngọt. Trong bộ dạng bây giờ thì cô hoàn toàn chắc chắn, chỗ đồ ăn trên bàn là người nào làm.
Hắn cũng rất ngạc nhiên trước sự xinh đẹp dịu dàng này của cô, lại nghĩ đến bản thân chưa bao giờ được Tôn Vũ Kỳ xem trọng giống như Chung Hàn Hiên, hắn lên tiếng trêu chọc.
-"Công chúa điện hạ đến rồi sao? Người chờ thần một chút, còn một bát canh rong biển trong bếp thần mang ra ngay đây."
Hôm nay là sinh nhật của Chung Hàn Hiên, đã là ngày quan trọng thì làm sao để anh ta xuống bếp. Vậy nên, mọi thứ trên bàn đều do một tay Tần Tường Hi dưới sự chỉ đạo gián tiếp của Chung Hàn Hiên mà hoàn thành.
Nhận được điện thoại, Chung Hàn Hiên cũng lập tức tránh đi nơi khác để nghe máy, có vẻ như cuộc gọi thoại từ phía người nhà để chúc mừng sinh nhật đây mà.
Bây giờ trong nhà chỉ còn lại cô và Tần Tường Hi, cả hai lại bắt đầu một màn chiến tranh không hồi kết khi vô tình cùng muốn lấy chung một thứ.
-"Cái này là của tôi. Anh lấy cái khác đi."
-"Rõ ràng cái kia gần cô hơn, sao lại không lấy. Này, con rùa! Cô muốn gây chuyện đúng không?"
Tôn Vũ Kỳ đành nhường hắn một bước, bỏ tay ra khỏi đĩa táo trên bàn.
-"Sao bao nhiêu ngày tôi quan sát, thì tôi chắc chắn một điều. Tôn Vũ Kỳ, cô thích Chung Hàn Hiên có đúng vậy không?"
Câu hỏi này của hắn đúng là quá bất ngờ. Khi không lại hỏi thẳng thắn một cách trắng trợn như thế, ai lại không lúng túng.
-"Tôi thích ai thì liên quan gì đến anh?"
Tần Tường Hi cũng bị câu nói này làm cho nghẹn cứng. Người phụ nữ này thật sự không nên chọc vào.
Một lát sau, Chung Hàn Hiên cũng đã quay trở lại.
-"Anh Hàn Hiên, em không biết hôm nay là sinh nhật anh nên em không kịp chuẩn bị gì..."
-"Không sao, đối với anh sự xuất hiện của em cũng chính là món quá rồi. Những thứ khác chỉ là vật ngoài thân, không quan trọng."
Để xua đi sự áy náy của cô, Chung Hàn Hiên mỉm cười đáp.
Cô đang vô cùng tự trách bản thân mình, rốt cuộc thích Chung Hàn Hiên cái kiểu gì vậy? Ngay cả đến ngày sinh nhật của anh ta cô cũng không nhớ, quá nực cười. Chuyện này để Lâm Giai Giai nghe được chắc chắn sẽ cười nhạo cô một trận xấu mặt.
Tuy anh ta đã nói thế, nhưng cô cũng không thể nào yên tâm. Vậy nên, đã trực tiếp đề nghị hát một bài hát mừng sinh nhật tặng cho Chung Hàn Hiên.
-"Hay là em hát tặng anh nhé!"
-"Đương nhiên là được, em hát đi."
Với lời đề nghị êm tai này của Tôn Vũ Kỳ, Chung Hàn Hiên cũng nhanh chóng gật đầu hưởng ứng. Còn về phía Tần Tường Hi, hắn lập tức phản đối.
-"Không được, không được đâu mà!"
Hắn liếc mắt nhìn về Chung Hàn Hiên, ra hiệu cầu cứu.
Thấy biểu hiện này của hắn, cô bất mãn lên tiếng.
-"Tần tổng à, anh đúng là kỳ lạ. Anh như vậy là sao hả? Anh đang xem thường tôi đúng không?"
-"Tôi không phải..."
-"Được rồi, vậy thì cậu cũng nên im lặng nghe đi."
Chung Hàn Hiên đáp.
Sở dĩ hắn như thế chính là hắn thừa biết bản lĩnh của Tôn Vũ Kỳ như thế nào. Hôm trước hắn cũng đã từng nghe qua một lần, chính là hôm cô nhậu say bí tỉ chạy đến nhà hắn mắng hắn ầm ĩ, còn phục vụ cả văn nghệ. Nhưng hắn cũng đã làm hết trách nhiệm của mình rồi, hai người trước mắt vẫn không đồng tình thì hắn cũng đành im lặng chấp nhận.
Khi tiếng hát của Tôn Vũ Kỳ được cất lên, người thì mãi mê chìm đắm, kẻ thì chỉ biết lặng lẽ uống từng ly rượu để có thể tạm quên đi cơn đau đầu ngay lúc này.
Giọng của cô rất hay, nhưng chỉ nên dùng để trò chuyện, tán ngẫu, hoặc thậm chí là cãi nhau. Nhưng có lẽ, cô không thích hợp với ca hát, giọng hát của cô tỉ lệ nghịch với nhan sắc, tiếng hát của Tôn Vũ Kỳ... Thật sự quá khó nghe!
Sau khi kết thúc bài hát của Tôn Vũ Kỳ, cả ba người cũng bắt đầu nhập tiệc.
-"Hàn Hiên, chúc cậu có thật nhiều sức khỏe, kiếm thật nhiều tiền, nếu như có ý định yêu đương thì phải xem kỹ một chút..."
Nói rồi, ánh mắt đầy ẩn ý của Tần Tường Hi nhanh chóng đảo đến phía cô.
-"Tốt nhất là nên chọn người hiền lành, thục đức,... Đừng chọn người đến ngày sinh nhật của cậu cũng không nhớ!"
-"Cảm ơn cậu."
Chung Hàn Hiên mỉm cười, nâng ly rượu cạn cùng hắn.
Buổi tiệc cũng nhanh chóng tàn, ngoại trừ tiếng hát nghêu ngao của Tôn Vũ Kỳ ra thì chẳng còn nghe được gì khác.
Chung Hàn Hiên nhắc ghế, định sẽ đưa Tôn Vũ Kỳ về nhà bởi vì cô hôm nay uống rất nhiều. Nhưng Tần Tường Hi đã lên tiếng.
-"Hay là để tôi đi. Tôi tiện đường có thể đưa con rùa này về."
Chung Hàn Hiên khi nãy cùng Tôn Vũ Kỳ uống rất nhiều, tửu lượng lại không tốt, lái xe giờ nay cũng rất không an toàn.
Chung Hàn Hiên nhìn cô một lúc, rồi gật đầu đồng ý.
-"Cũng được, vậy.... Vũ Kỳ, phiền cậu rồi. cậu lái xe chú ý an toàn đấy."
Xuống bãi đỗ xe, Tôn Vũ Kỳ lại giở chứng không muốn ngồi vào trong, cô cứ thế mà một mạch bỏ đi. Hắn cũng không thể mặc kệ, lật đật chạy theo sau.
Đôi giày cao gót này đẹp thì rất đẹp, nhưng lại gây ra không ít phiền toái. Cô dừng lại, cởi vội nó sang một bên, rồi ngồi xuống chiếc ghế bên đường.
Rất nhanh, Tần Tường Hi cũng đã đuổi kịp.
-"Mau về thôi, trời sắp mưa rồi."
Tôn Vũ Kỳ say sưa nhìn hắn, vẻ đẹp của hắn thật sự quá hút mắt, nhất là khi luyên thuyên tập trung nói về vấn đề nào đó lại càng cực kỳ quyến rũ.
-"Sao vậy? Nhìn tôi như vậy làm gì?"
-"Tần tổng à sao anh cứ thích chống đối với tôi vậy hả?"
Tần Tường Hi bật cười, lắc đầu bất lực. Người ta nói, phụ nữ lúc uống say thật sự rất đáng yêu.
Đúng! Tôn Vũ Kỳ của bây giờ thật sự là như thế. Đôi gò má ửng hồng, cùng với đôi mắt tròn vành vạnh, đôi môi đỏ mọng thi thoảng trách móc hắn. Tất cả đều khiến hắn dao động.
Tôn Vũ Kỳ không kiềm được cảm xúc cứ thế mà áp đôi môi mình lên môi hắn. Nụ hôn đến quá đột ngột khiến Tần Tường Hi cũng bị giật mình. So với lần say rượu trước cô cắn vào môi hắn để trả thù thì lần này chính xác là nụ hôn nồng nàn mà cô dành cho hắn.
Tần Tường Hi tâm tư có chút bấn loạn, vội vã gỡ bỏ bàn tay mềm mại ấm áp của Tôn Vũ Kỳ ra khỏi mặt mình, tìm một lý do xua đi bầu không khí này.
-"Trời sắp mưa rồi, qua bên cửa hàng tiện lợi bên đường đi."
Nói rồi, hắn nắm lấy tay cô sang bên kia đường.
Tôn Vũ Kỳ rộng rãi mua hơn gần mười lon bia cho vào túi nilong, cả hai cứ thế mà cùng nhau uống rượu dưới trời mưa dày đặc.
Uống được một vài lon, cô lại giở chứng muốn về nhà. Và thế là hắn đành phải mua một chiếc ô, chu đáo dùng áo quấn quanh hông cho cô, bởi vì phần váy quá ngắn, rồi tiện tay xách luôn đôi giày cao gót lên tay.
Dưới màn mưa lất phất, hai người cứ thế đội cả trời mưa, hắn cõng cô trên lưng, dáng dấp cao lớn cùng đôi chân dài bắt đầu rảo bước. Tôn Vũ Kỳ gối đầu lên tấm lưng ấm áp rộng lớn còn thơm thoang thoảng hương bạch đàn, một mùi hương luôn luôn khiến người ta dễ chịu, mang theo ô trên tay che cho cả hai.
Hôm qua uống chỉ vài chút rượu, sáng ra đầu óc cô lại đau như búa bổ. Cô vén chăn bước xuống giường, vừa mở cửa phòng ngủ lại ngửi được hương thơm truyền đến từ phòng bếp.
Trong nhà xuất hiện nàng tiên ốc sao?
Cô nhanh chóng đi đến, còn tưởng là ai. Hóa ra lại là Lâm Giai Giai, cô bạn này tuy xuất thân trong gia đình giàu có, nhưng bản tính lại chẳng kiêu ngạo, nấu nướng cũng rất giỏi. Những món mà cô nấu ở căn hộ cho Tần Tường Hi, cũng là học lỏm được từ chỗ Lâm Giai Giai.
-"Sao cậu lại ở đây?"
Cô kéo ghế ngồi xuống, nhìn bữa sáng trên bàn qua một lượt. Hỏi.
-"Chồng mình đi công tác, mình không muốn ở một mình nên qua ở cùng cậu. À đúng rồi, hôm qua Tổng Giám đốc của cậu đưa cậu về trong trạng thái say quất cần câu."
Nghe đến đây, Tôn Vũ Kỳ có chút kinh ngạc.
-"Hả? Anh ta đưa mình về? Không phải mình tự về sao?"
Lâm Giai Giai không vội trả lời, cô bạn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, ôn tồn kể lại.
-"Không biết, mình còn đang chờ cửa thì đột nhiên anh ta cõng cậu trên lưng rồi giao lại cho mình."
Thấy cô im lặng hồi tưởng lại chuyện hôm qua, Lâm Giai Giai lại nói thêm.
-"Mình nói nhé, vị tổng giám đốc của cậu vô cùng đẹp trai đấy! Anh ta cũng tốt với cậu thế còn gì, không biết cái tên cậu thích có bằng một nửa anh ta hay không nữa."
-"Đương nhiên là hơn hẳn anh ta."
Tôn Vũ Kỳ không chần chừ, đáp.