Kể từ khi Lương Ôn Tú rời đi, Nhan Du Minh không có nơi nào để đi. Nói cách khác, sự việc của Lương Ôn Tú đã gây cho anh một cú sốc lớn. Anh không muốn số phận và kết cục của mình giống như vậy.
Nhan Du Minh đứng trước cửa phòng của Quý Đông Lai, không dám gõ cửa, anh muốn nói với hắn điều gì đó, nhưng lại không biết phải nói thế nào.
"Em đã đi đâu vậy?" Cánh cửa mở ra, Quý Đông Lai kéo anh vào phòng như thể hắn biết anh đang đứng ở cửa.
Người đàn ông áp thiếu niên lên cửa gỗ, thở hỗn hển hỏi anh: "Tôi hỏi em, em đi tìm cái tên họ Lương kia làm gì?"
"Làm sao anh biết?"
"Người ta nói, nơi này nhỏ như vậy, chuyện này đã sớm truyền ra, anh ta thích đàn ông...".
"Vậy thì sao."
"Anh ta có làm gì em không...".
Thiếu niên tiếp tục im lặng, người đàn ông tiến lại gần mặt anh, thiếu niên lùi về sau, Quý Đông Lai vươn tay níu lấy cổ áo của anh, dùng môi nhẹ nhàng cọ lên mặt, cằm, môi anh, hơi thở ấm áp phả vào mặt thiếu niên. Anh có phần đỏ mặt vì động tình, không biết nên tiến hay lùi.
"Anh ta có động vào em không, nói cho tôi biết...". Người đàn ông quay mặt lại, dùng đầu lưỡi liếm lên chiếc cổ trắng ngần của thiếu niên, hai tay nắm chặt lấy mái tóc mềm mại của thiếu niên, đem lưỡi ở sau vành tai anh ra sức liếm láp.
"Không, em không có cùng anh ta..." Thiếu niên quay lại run rẩy nói với người đàn ông.
Ngay cạnh cửa, người đàn ông dùng tay lột quần của thiếu niên, cởi quần lót của anh ra, chiếc quần đùi màu trắng sữa của thiếu niên kéo đến mắt cá chân, quần dài ném qua một bên, thân trên của anh cũng để trần. Người đàn ông ngồi xổm xuống, dùng môi hôn lên rốn rồi từ từ đưa tay xuống vuốt ve mông cùng đùi của thiếu niên, thiếu niên chỉ nhắm mắt lại, hai tay rũ xuống, tiếp nhận hết thảy.
"Tôi muốn nếm thử mùi vị nơi này của em." Người đàn ông dùng tay ẩm ướt xoa nắn mông thiếu niên, lời nói của hắn càng làm bầu không khí xấu hổ hẳn đi.
Nhưng người đàn ông chỉ nói ngoài miệng, chứ hắn không làm gì cả, hắn dùng ngón tay lau môi dưới, sau đó cắn lên môi Nhan Du Minh.
Hắn không trút lên thiếu niên trong vòng tay mình, mà lại một mình vào phòng tắm phát tiết.
Người đàn ông để trần nằm trên giường, thiếu niên gối đầu lên vai phải của hắn. Người đàn ông đang cầm một cuốn sách trong tay, hắn nói: "Đọc đi, ban đêm đèn không tốt, tôi không thấy rõ chữ."
Thiếu niên đọc: "Tôi già rồi. Một ngày nọ, một người đàn ông đến gặp tôi ở hành lang nơi công cộng. Anh ấy chủ động giới thiệu bản thân, nói với tôi: Tôi biết bạn, luôn nhớ đến bạn. Khi bạn còn trẻ, mọi người đều nói bạn đẹp, bây giờ, tôi ở đây để nói với bạn, với tôi, tôi nghĩ bạn bây giờ đẹp hơn khi bạn còn trẻ, khi bạn là một thiếu nữ, khuôn mặt của bạn sẽ thay đổi theo thời gian. So với lúc đó, tôi vẫn yêu khuôn mặt bây giờ của bạn hơn. "①
Thiếu niên đọc đến đây, ngẩng đầu nhìn người đàn ông, hắn đưa tay ra vuốt cằm thiếu niên.
Thiếu niên hỏi hắn: "Mấy ngày nay em không ở đây, Hạ Ngghiên có nói gì không?"
Người đàn ông trả lời: "Có tôi ở đây, cô ấy không nghĩ đến em."
Hắn nói xong đưa mắt nhìn thiếu niên, thấy có chút mất hứng, một tay nhéo nhéo má thiếu niên, cười nói: "Sao, không vui?"
"Tôi cho em đọc sách..."
Thiếu niên thấy hắn nói như thế liền bịt tai lại.
Hắn để sách xuống, cúi đầu, áp sát mặt vào má trái thiếu niên, hỏi: "Làm sao? Tức giận? Vậy em muốn tôi làm gì?"
"Cô ấy thực sự không nhắc đến tôi?" Anh hỏi.
Người đàn ông trả lời: "Có, cô ấy có nhắc đến em."
Thiếu niên nói: "Anh không được gạt tôi."
"Haha." Người đàn ông bật cười, thấy hắn cười, anh quay mặt lại muốn hỏi hắn đang cười cái gì vậy? Kết quả vừa quay mặt qua, người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, nụ hôn nhẹ nhàng ngọt ngào như mật.
"Tôi đã đọc cuốn sách này rồi."
"Ồ, vậy em thấy thế nào?"
"Cuối cùng thì họ vẫn không ở bên nhau."
"À, tôi không hỏi em cái này, tôi hỏi em cảm thấy cảm thấy cảnh trong sách thế nào?"
"Anh hỏi cảnh gì?"
"Em cứ nói đi?"
"Chẳng ra sao cả."
"Đúng vậy a, chẳng khá hơn tôi là bao."
Thiếu niên tròn mắt nhìn khi nghe người đàn ông nói câu này. Người đàn ông nhìn thấy anh như thế liền bước tới ôm lấy anh, áp vào người anh, dùng ngón tay cào vào nách anh, cù lét anh.
"Có thấy tôi lợi hại không?" Quý Đông Lai hỏi Nhan Du Minh với giọng trẻ con.
Thiếu niên chỉ thấy ngứa mà cười ha ha.
Quý Đông Lai chưa bao giờ thấy thiếu niên cười vui vẻ đến thế, hắn ôm anh, nghĩ: Giá mà em cứ vui vẻ như thế này thì tốt rồi.
Hắn không biết sống sao nếu không có anh, hắn nghĩ chắc là khó khăn lắm, không phải anh thì không thể là ai khác.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Nhan Du Minh dậy từ sáng sớm, chuẩn bị trốn về phòng trước khi mọi người phát hiện.
Quý Đông Lai cũng tỉnh giấc, hắn nhìn thấy thiếu niên vắt quần lót của mình trên vai, cười nói: "Bỏ cái đó xuống đi."
"Hả?" Nhan Du Minh nghĩ rằng hắn vẫn đang làm trò đùa quá đáng tối hôm qua, vậy nên anh quay lại, nói với người đàn ông, "Đừng ồn ào."
"Bẩn lắm, tối hôm qua dính hết rồi, mặc đồ của tôi đi." Hắn mở tủ đầu giường, tìm trong đó một chiếc quần đùi màu xanh nước biển rồi ném cho thiếu niên.
Hắn nói: " Cái này tôi mua size nhỏ, em mặc chắc sẽ vừa."
Nhan Du Minh nhìn quần đùi của mình hơi bẩn, đành lấy quần đùi của Quý Đông Lai mặc vào, vừa ra khỏi cửa, tình cờ gặp Hạ Nghiên đang lên lầu tìm Quý Đông Lai.
"Sao mới sáng sớm cậu đã tìm Quý Đông Lai?" Hạ Nghiên hỏi.
"Tôi... có chút việc... rất gấp... cho nên mới đến tìm anh ấy." Nhan Du Minh cảm thấy kỹ năng nói dối của mình đã có chút tiến bộ, mặc dù trong mắt người thường, căn bản không có chút tiến bộ nào.
Tuy nhiên, Hạ Nghiên là một cô gái không có nhiều tâm cơ, hay có thể nói là nghĩ thế nào, cũng không nghĩ Nhan Du Minh có dính líu đến Quý Đông Lai.
"Tại sao cậu cứ kéo kéo quần của mình vậy?" Hạ Nghiên nhận ra có điều kỳ lạ.
Nhan Du Minh đang mặc chiếc quần đùi của Quý Đông Lai bên trong, không tự chủ được sợ bị Hạ Nghiên nhìn thấy, thật ra thì ngay cả khi anh cởi quần ra, Hạ Nghiên cũng sẽ không nhận ra chiếc quần đùi đó là của Quý Đông Lai, bởi vì cô ấy không biết size quần của Quý Đông Lai. Anh diễn kịch một cách vụng về, thật sự không thích hợp với việc nói dối.
"Quần có chút rộng." Anh viện cớ.
"Trở về phòng lấy thắt lưng đi, xách quần trước mặt con gái là như thế nào?"
"Ừm, tôi sẽ trở về, buộc lưng quần lại ngay." Nhan Du Minh sau khi nói xong tính quay về.
Đúng lúc này Hạ Nghiên đang tính gõ cửa, Nhan Du Minh mới sực nhớ lúc nãy ra ngoài vẫn chưa đóng cửa, Hạ Nghiên đang muốn bước vào phòng thì Nhan Du Minh đã gọi cô lại.
"Đừng đi vào, anh ta chưa mặc quần áo."
"Cậu nói Quý Đông Lai chưa mặc quần áo? Vậy nãy cậu đi vào làm gì?" Cô như phát hiện ra điều gì đó, hỏi lại Nhan Du Minh.
"Tôi..." Anh nhất thời không tìm được cớ.
"Em đang làm gì trước cửa phòng tôi vậy?" May mắn thay, Quý Đông Lai đã ra ngoài với tư cách là người cứu hộ để giảm bớt nguy cơ.
Khi Hạ Nghiên nhìn thấy Quý Đông Lai, cô đã nắm lấy tay hắn nói chuyện.
Cô nói với Quý Đông Lai: "Em đến đây để gọi anh dậy. Hôm nay em có làm một chiếc bánh sandwich mới, lạnh rồi ăn sẽ không ngon."
"Ồ, ra vậy." Khi Quý Đông Lai nói câu này, hắn cúi đầu nhìn lưng quần của người thiếu niên.