Không phải giả, đó là thật. Đó là kết quả máu chảy đầm đìa cho sự lựa chọn sai lầm của cô. Những lời muốn nói dừng ở cổ không cách nào cất thành lời, Kỷ Dao Quang ngước mắt nhìn hình ảnh của mình qua đôi mắt Thường Du. Không còn lạnh lẽo như trước đây, lúc này ôn nhu như một dòng nước ấm. Trong mắt nàng, mình có phải là toàn bộ thế giới không? Hoặc là vào giờ phút này có phải đại diện cho tất cả? Kỷ Dao Quang có chút hoảng thần, cô vươn tay nhẹ chạm vào đôi mắt nàng, cảm nhận lông mi như bàn chải nhỏ đảo quanh bàn tay.
"Chẳng lẽ, trong lòng em, chị là người dễ di tình biệt luyến như vậy sao?" Trước mắt tối đi, Thường Du nhẹ nhàng nắm lấy tay Kỷ Dao Quang, cũng không ngăn động tác của cô. Khóe môi thở dài, từ thân đến tâm, nơi nào của nàng không có lỗi với người trước mắt này? Yêu cũng vì cô, hận cũng vì cô, tình cảm đời này chỉ sợ đều trên người cô. Lúc trước vì không thể hiểu được mà hoài nghi cùng khắc khẩu từng chút phá nát tim nàng, hiện tại mọi thứ sẽ tái diễn sao? Mệt mỏi cùng đau lòng đong lại, nàng có chút sợ hãi nhưng vẫn không thể vượt qua.
"Không phải." Kỷ Dao Quang nhanh chóng phủ nhận, "Em chỉ cảm thấy lúc trước mình thật tệ. Nhưng hiện tại em sẽ không vì một giấc mộng mà hoài nghi chị hay cãi nhau với chị, chị đã nói, có chuyện gì tốt nhất phải nói ra."
"Đúng vậy." Thường Du cười nhẹ, trong bóng tối các giác quan khác đặc biệt nhanh nhạy, Kỷ Dao Quang dựa gần làm lòng nàng có chút tê dại như bị lông vũ nhẹ nhàng vuốt qua. "Hiện tại trong lòng em đang nghĩ gì? Em muốn nói điều gì với chị? Vì người phụ nữ xa lạ kia, em muốn giận dỗi sao?"
Đổi vị trí tự hỏi có thể hiểu được nỗi lòng của Thường Du, có chút đau khổ định sẵn chỉ có bản thân tự mình nuốt xuống, dịch người về trước, gần như đè lên người Thường Du. Kỷ Dao Quang buông tay, đối diện với đôi mắt bình tĩnh của Thường Du, bĩu môi nói: "Em không thích cô ta, cô ta nhất định có chuyện với bà chủ đối diện, em cảm thấy nhất định là cô ta xấu mới có thể hại đối diện không thể làm ăn. Nói tóm lại, cô ta không phải người tốt, chị không được tiếp cận cô ta." Giọng Kỷ Dao Quang như làm nũng, những chữ cuối mang theo vài phần độc đoán cùng kiêu căng.
"Chị không thích cô ta, cũng sẽ không tiếp cận cô ta." Lòng Thường Du mềm nhũn, nàng cười, "Nhưng nói thế nào cũng là bạn của Dư Thanh, em không nên suy đoán lung tung chuyện của cô ta và bà chủ đối diện, cũng đừng mặc định, cho rằng người đó thế nào, ấn tượng của em mang theo cảm xúc chủ quan sẽ luôn phiến diện."
"Đã biết." Kỷ Dao Quang kéo dài âm cuối.
Thường Du gật đầu, nói: "Hiện tại chị cảm thấy có một việc rất cần thiết phải làm."
Kỷ Dao Quang ngẩn ngơ, hỏi: "Cái gì?"
Thường Du bình tĩnh đáp: "Về nhà một chuyến." Còn nửa tháng nữa là đến Tết Âm Lịch, những chuyện trước mắt tạm thời kết thúc, không bằng nhân lúc này buông hết, ném hết những chuyện sau đó mà lên đường. Có lẽ còn đến Z đại một chuyến, chỉ mong có thể xóa đi bất an ẩn sâu trong lòng Kỷ Dao Quang.
Khi còn là sinh viên, nàng không băn khoăn điều gì, việc học cùng công tác của nàng đều dựa vào kế hoạch mà làm, nếu như không gặp được Kỷ Dao Quang. Dù đắm chìm vào nghệ thuật, nhưng nàng vẫn có hứng thú với văn học, văn viện cùng nghệ viện của Z đại cạnh nhau, một vài nhân vật ưu tú nàng vẫn biết tên, trước khi gặp nhau, nàng đã sớm nghe tên Kỷ Dao Quang. Giáo sư văn viện luôn khen người này không ngừng, mà cô thường xuyên đi lại nhạc viện, càng tăng thêm sắc thái truyền kỳ. Nhưng ai có thể dự đoán được quỹ đạo của tương lai?
- -------------------------------
Z đại ở thành phố S, các nàng đều là người địa phương, tốt nghiệp xong cũng không có cảm giác băn khoăn xa cách nghìn trùng. So với thành phố thương nghiệp đang lên như thành phố H, thành phố S tích lũy sự tinh tế của mấy nghìn năm, đi đến đâu đều sẽ mang dấu tích cổ. Sau khi thoát thân khỏi sân bay chen chúc, mọi người chỉ lo đi lại, rất ít chú ý đến người xung quanh. Đi đến quảng trường Kỷ Dao Quang tháo kính râm, mở hai tay làm động tác ôm thành phố.
"Đi thôi." Thường Du cẩn thận hơn cô, chú ý xung quanh, giúp cô mang kính râm xong, dắt tay cô để cô không phải nổi điên trước công chúng. Tài xế xe taxi mở radio, nhạc nhẹ nhàng chậm rãi mang đến cảm giác tràn đầy tình quê hương, hai người đi vào sân vuông, trên tường là những cành nho khô leo, trên thân chồi non đang ló đầu lên, từ mùa đông cô đơn có thể thấy được chút hơi thở mùa xuân.
Không ngoài dự đoán của hai người, nhị lão vẫn không biết du lịch nơi nào, mà Kỷ Khai Dương vẫn còn ở lại thành phố H giải quyết vài việc, sân to như vậy chỉ có quản gia cầm kéo tỉa cành. Khi thấy Kỷ Dao Quang, ông ngẩng người, sau đó đẩy kính, lộ ra biểu cảm vui mừng, muốn cho tiểu công chúa một cái ôm ấm áp, chẳng qua nhìn thân mình thì đánh mất suy nghĩ này. "Đại tiểu thư, hai người đã trở về rồi? Lão gia thái thái đều rất nhớ hai người."
"Bác Đào, bác đừng kể chuyện cười." Kỷ Dao Quang tiến đến ôm ông, cười nói, "Ba mẹ con thế nào con còn không biết? Bọn họ ước gì tất cả mọi người đều biến mất trước mặt họ, không cần quấy rầy thế giới yên tĩnh của hai người. Bác cũng đừng cho người làm bận việc, tụi con một chút sẽ ra ngoài."
Thành phố S không chỉ là cố hương của mình Kỷ Dao Quang, về nhà với cô mà nói là chuyện vui nhưng đối với Thường Du là một chuyện vô cùng tàn nhẫn. Lúc trước sau khi bên Thường Du một thời gian, cô mới biết được khoảng thời gian thống khổ kia. Trong mắt mọi người Thường Du vô cùng hào nhoáng nhưng đâu ai biết nàng một mình chịu đựng biết bao thống khổ cùng cô đơn? Lái xe đến trước mộ viên, khoảng thời gian này, người về quê ngày càng nhiều, các nàng gần như không tìm được chỗ đậu xe. Vốn trời đang sáng đột nhiên đổ mưa nhỏ, khi vừa bước vào mộ viên, trên mặt Thường Du không còn ý cười, chỉ còn lại đau buồn cùng trang nghiêm.
Trước năm 18 tuổi, Thường Du vẫn luôn hạnh phúc, có song thân khai sáng, có vinh dự mà một đám người cầu mà không được, nàng là kiêu nữ trong mắt vạn chúng. Chẳng qua hết thảy mọi thứ kết thúc trong tiếng ma sát của bánh xe, tiếng vang thật lớn cùng ánh lửa cháy lên đã chấm dứt cuộc sống hạnh phúc của nàng. Gần đến kỳ thi đại học, nàng chạy như điên từ trường học đến bệnh viện, chỉ có thể ôm lấy ông nội kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mà khóc. Trong vật chất nàng chưa bao giờ thiếu gì, chẳng qua tinh thần nàng luôn bơ vơ không nơi nương tựa, nó vẫn luôn tra tấn nàng. Trắc trở vẫn không kết thúc, năm 20 tuổi, nàng tiễn đi người thân cuối cùng của mình, chỉ còn lại những họ hàng xa gần như không liên lạc. Giải quyết mọi chuyện trong hư tình giả ý, nàng lạnh nhạt nghênh đón những lời nói của bọn họ. Họ nói diễn viên chỉ là con hát, nói thế gia thư hương sao lại có một người không biết xấu hổ như vậy, họ nói hết thảy là trời phạt......từ trong trí nhớ thoát ra, Thường Du không phân biệt được trên mặt mình là mưa hay nước mắt. Quay đầu nhìn người kia trong mắt tràn ngập ưu thương, nàng cố kéo khóe miệng, tươi cười nhợt nhạt.
"Ba mẹ, ông nội, con sẽ chăm sóc Thường Du thật tốt." Dâng một bó hoa tươi, Kỷ Dao Quang chắp tay trước ngực, giọng nói thành kính cùng chân thành tha thiết. Số lần cô đến mộ viên này không nhiều lắm, sau khi có công tác càng ít đến thành phố S, chẳng qua mỗi lần đến, cô đều trịnh trọng hứa hẹn. Hoảng hốt nhớ lại, cô cùng Thường Du tiễn ông nội đi, khi đó các nàng đã bên nhau. Thường Du rất ít thể hiện cảm xúc của mình, tối đó ôm cô im lặng rơi lệ. "Chị chỉ còn lại mình em." Thường Du nói như vậy. Thường Du hoàn toàn đem thể xác cùng tinh thần giao vào tay cô, nhưng cô đối với nàng thế nào? Đối đãi cẩn thận như trân bảo được bao lâu? Trong lòng Kỷ Dao Quang vừa nghĩ, đột nhiên duỗi tay gắt gao ôm lấy Thường Du vào lòng, lúc này, tất cả lời ngon tiếng ngọt đều không bằng một cái ôm ấm áp.
"Em xin lỗi." Câu xin lỗi này là nói với Thường Du, cũng nói với các trưởng bối. Lúc trước mình thật đúng là khốn khiếp, dứt khoát kiên quyết ly hôn, cuối cùng đem mọi thống khổ của mình quy tội cho Thường Du.
Tay Thường Du đặt trên eo Kỷ Dao Quang, lực càng lúc càng lớn, tựa như muốn đem cô hòa vào bên trong mình. Gương mặt tái nhợt, hai mắt đẫm lệ, nở ra nụ cười yếu ớt động lòng người. Rời khỏi mộ viên, nàng mang Kỷ Dao Quang về nhà, tiếng kẽo kẹt vang lên, đẩy cửa vào nghênh đón là hơi thở đầy tro bụi. Nàng không nhớ rõ đã bao lâu chưa trở về đây, dù đóng phim ở thành phố S, nàng cũng ở Kỷ gia. Nhẹ nhàng lau đi tro bụi bám trên khung ảnh, ngón tay lướt qua gương mặt dần mơ hồ trong đầu, Thường Du buông khung ảnh xuống, thấp giọng nói: "Chúng ta về thôi."
"Không mang theo sao?" Kỷ Dao Quang chỉ vào khung ảnh, nàng chỉ từ ảnh chụp nhìn thấy gương mặt của ba mẹ Thường Du.
Thường Du hít sâu một hơi, lắc đầu nói: "Không cần, ghi tạc trong lòng." Nói về thành phố S là để xóa đi những bất an trong lòng Kỷ Dao Quang, nhưng cuối cùng nàng vẫn chìm trong chính cảm xúc của mình. Thành phố S có hạnh phúc cũng có thống khổ, mỗi một điều cứa vào đều máu chảy đầm đìa. Nàng không phải người vô tình, cũng không lạnh nhạt cùng vân đạm phong khinh như bên ngoài. Nàng biết điểm mấu chốt không vui của mình ở đâu nhưng đây là chuyện nàng muốn đối mặt khi trở về thành phố S.
Kỷ Dao Quang đứng bất động, sau đó bỗng quỳ một gối xuống đất, bắt lấy tay Thường Du, hôn nhẹ lên mu bàn tay nàng. Dùng tư thái khi cầu hôn, nhưng nội tâm khác với lúc trước. Con ngươi xinh đẹp phản chiếu gương mặt Thường Du, cô nhẹ giọng nói: "Chị là thế giới, là trân bảo độc nhất mà em trân trọng cả đời."