Kỷ Dao Quang đối với một chữ trong giấy ly hôn đều có ý kiến.
Thể xác cùng tinh thần Thường Du đều mệt mỏi hiển nhiên không có tâm tình ứng phó Kỷ Dao Quang, nàng kéo mặt xuống, lông mày xinh đẹp tụ lại thành một đoàn. Đây là nàng cùng Triệu luật sư bàn bạc, nhà cửa cùng xe của hai người hết thảy đều cho Kỷ Dao Quang, cô còn không hài lòng chuyện gì? Vươn tay đè áp giữa mày, nàng tận lực duy trì thanh âm bình tĩnh của chính mình, hỏi: "Em có ý kiến chỗ nào?"
Thường Du nghĩ cô đối với việc phân chia tài sản có điều bất mãn, Ký Dao Quang nhìn thoáng qua liền hiểu được ý tứ của Thường Du. Rốt cuộc lúc trước yêu nàng hận không thể đem nàng hòa làm một với mình, có đôi khi chỉ một ánh mắt nho nhỏ hoặc một động tác nhỏ liền biết được cảm xúc của đối phương. Chẳng qua, bản thân đã bao lâu không còn kiên nhẫn, tinh tế nghiền ngẫm tâm tư Thường Du? Cây bút trong tay vì cô xuất thần mà nháy mắt xẹt qua một đường dài màu đen trên giấy. Hít một hơi sâu, cô quay đầu nhìn sắc mặt nam nhân kia bình tĩnh nói: "Anh đi ra ngoài." Thanh âm lạnh lẽo mang theo chút kiêu ngạo.
"Kỷ Dao Quang." Thường Du hơi nhíu mày.
Kỷ Dao Quang giống như không nghe thấy tiếng Thường Du, ngực cô phập phồng kịch liệt. Nhìn nam nhân trước sau khoanh tay đứng thẳng, trong lòng cáu giận càng sâu, cô cất cao giọng, lặp lại lần nữa: "Luật sư Triệu, mời anh ra ngoài." Có chút chói tai, thậm chí còn cất giấu lửa giận không thể ngăn chặn như điềm báo về một trận cuồng loạn ầm ĩ. Thường Du kéo kéo khóe miệng, hơi hạ hai hàng lông mày, xem ra lần ly hôn này không giống như Kỷ Dao Quang tối qua nói quyết tuyệt không chút lưu luyến nào. Trong lòng thở dài một hơi, khóe mắt nàng nhìn thấy những mảnh vụn của giấy trong thùng rác, trầm mặc một lát, nàng rốt cuộc nói: "Luật sư Triệu, phiền toái ngài, ngài về trước đi, có thời gian lại liên hệ."
Có thời gian lại liên hệ? Tai Kỷ Dao Quang run lên, cô nhìn nam nhân kia sau khi Thường Du nói mới rời đi. Chẳng lẽ lời cô không có lực uy hiếp? Tốt xấu gì cũng là chủ nhân của nửa ngôi nhà này. Khi cô còn đang tức giận bất bình, Thường Du đã đi đến đối diện, ngồi xuống sô pha, lộ ra một nụ cười lạnh lùng, mỉa mai nói: "Nói đi, em còn muốn thế nào?"
Em không ly hôn. Những lời này còn chưa nói ra, Kỷ Dao Quang liền nhìn thấy Thường Du tiếp điện thoại. Nghe được hai chữ "Triệu Thanh", tâm cô như bị đâm vài cái. Lý do vô cùng muốn ly hôn với Thường Du, chính là do Triệu Thanh này. Nàng cùng Thường Du hợp tác một bộ điện ảnh "Ách Nữ", nàng diễn vai nữ bác sĩ trợ giúp nữ chủ đi ra khỏi bóng ma tâm lý, cũng không biết đám quần chúng mắt mù ăn dưa kia thấy thế nào mà tình bắn ra bốn phía! Chẳng lẽ bọn họ không biết Thường Du là người đã có gia đình sao? Còn Triệu Thanh kia, trong lòng không có một chút hổ thẹn, một hai phải bám lấy người khác? Tin tức che trời lấp đất ép Kỷ Dao Quang cơ hồ thở không nổi. Trong trí nhớ, cô cùng Thường Du cãi nhau vài trận, cuối cùng ở thời điểm đóng máy "Ách Nữ" mà bùng nổ, khi đó cô nhìn thấy Triệu Thanh treo trên người Thường Du, hai người gắt gao dán vào nhau. Dọc đường đi, Kỷ Dao Quang cực kỳ ẩn nhẫn, thời điểm đến nhà thì hoàn toàn bạo phát. Thường Du không nói một lời mà cô đem hết tất cả điều đó xem như cam chịu, khó thở nói ly hôn. Thường Du đồng ý, sau đó các nàng không bên nhau. Hiện tại mặc kệ có phải mộng hay không tóm lại đã trở về ngày phạm phải sai lầm to lớn này, Kỷ Dao Quang không nghĩ sẽ giống như trước kia từ có vợ thành không có.
Triệu Thanh là nữ nhân không biết xấu hổ nhưng Thường Du thì không phải. Sau khi cô cùng Thường Du ly hôn, Thường Du cũng không cùng Triệu Thanh qua lại. Sự thật chứng minh là do cô vọng tưởng, cô đem suy đoán của chính mình xem là sự thật, do đó liền đem hôn nhân đang trên đà sụp đổ mà đẩy xuống bờ vực.
Nghe người ta nói một đống lời nhàm chán, Thường Du mày nhăn càng lúc càng sâu, khóe mắt liếc nhìn người làm bộ làm tịch nghe lén, nàng nhẫn nại ứng phó Triệu Thanh vài câu, cuối cùng vì thần kinh căng chặt do Triệu Thanh nói càng lúc càng nhiều mà cúp. Nàng không thích Triệu Thanh, "Ách Nữ" kết thúc, tự nhiên quan hệ hợp tác của các nàng cũng kết thúc. Giới giải trí có rất ít người thật lòng, chỉ cần quen biết là đủ rồi.
Khi Thường Dy kết thúc cuộc gọi, Kỷ Dao Quang liền thu hồi tầm mắt, duy trì tư thế ngồi ngay ngắn, tựa như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn chờ lão sư dạy bảo.
"Em còn yêu cầu gì, cứ nói ra." Thường Du không quên đề tài lúc nãy, nàng nhìn Kỷ Dao Quag, cảm thấy người trước có chút không giống. Chỉ là con bé này từ trước đến nay mưa nắng thất thường, nàng không có tâm tình đi đoán suy nghĩ của cô. Nàng mệt mỏi không phải việc ngày một ngày hai, nàng không phải Kỷ Dao Quang, luôn đem hai chữ ly hôn này treo trên miệng, thời điểm khi nói ra, nhất định đã suy nghĩ cặn kẽ.
"Em không muốn ly hôn." Kỷ Dao Quang nói, kỳ thật cô không nhìn cũng biết biểu tình lúc này của Thường Du, đem tiếng thở dài bất đắc dĩ nuốt vào bụng, cô tiếp tục nói, "Thường Du, chúng ta bình tĩnh lại đã."
Kỷ Dao Quang mưa nắng thất thường Thường Du đã biết rõ, lần này nàng cũng lười đối diện với người vô nghĩa, ánh mắt nhìn hiệp nghị ly hôn hồi lâu, nàng lãnh đạm đáp: "Chị nghĩ kỹ rồi, em không phải nói muốn ly hôn sao? Ở đây chỉ cần ký tên em vào, đối với chúng ta đều tốt."
Tốt cái... Một cái thô tục suýt nữa thốt ra khỏi miệng, Kỷ Dao Quang nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Thường Du, cô thử dao động quyết tâm của nàng: "Nếu chúng ta ly hôn, ba mẹ em bên kia thì sao? Còn có giới truyền thông?" Phải biết rằng các nàng kết hôn còn chưa đến một năm. Hôn nhân đồng tính tại Hoa Quốc tuy rằng hợp pháp nhưng vẫn còn không ít người mang thành kiến, nhớ trước đây tin tức các nàng kết hôn đã nháo đến ồn ào huyên náo, các antifan thậm chí còn đặt cược, mỗi ngày trông mong các nàng tách ra rồi dùng đó chứng minh tình yêu đồng tính là không có tương lai.
Nghe được Kỷ Dao Quang đem Kỷ gia nhị lão, Thường Du trên mặt lộ ra vẻ chần chờ, thân nhân nhà cô đối với mình rất tốt, Thường Du lạnh lùng nhìn Kỷ Dao Quang, nhàn nhạt nói: "Ly hôn là chuyện của hai chúng ta, ba mẹ bên kia chị sẽ đến nói. Còn những người bên ngoài, không cần giải thích với họ."
Dầu muối không ăn, Kỷ Dao Quang có chút đau đầu thái độ của Thường Du, các nàng ở bên nhau cứ như vậy kết thúc sao? Cô thật sự không cam lòng đây là chuyện tiếc nuối nhất của cô, nếu đã có cơ hội, vì sao lại bỏ qua lần nữa? Cúi đầu suy nghĩ một lát, cô đột nhiên duỗi tay đem đơn ly hôn vò thành một cục ném vào thùng rác, chơi xấu nói: "Dù sao em cũng sẽ không cùng chị ly hôn!"
Điều này sẽ làm Thường Du càng chán ghét mình, chỉ là trừ cái này ra cô còn có thể dùng biện pháp gì? Nói cô mặt dày mày dạn cũng được, lì lợm la liếm cũng tốt, chỉ cần giữ được người trước mặt, làm gì cô cũng nguyện ý.
Thường Du không nói gì, đơn ly hôn đã ở trong thùng rác nàng chắc chắn sẽ không nhặt lại, thái độ Kỷ Dao Quang trước mắt rõ ràng không ổn. Một khi đã như vậy, nàng cũng không muốn tiếp tục nói nữa. Cuối cùng nhìn thoáng qua người đang giả bộ đáng thương ngồi trên sô pha kia, trong lòng cảm thấy buồn cười. Nàng đem đồ dùng đi về phòng ngủ chính, chỉ để lại một tiếng đóng cửa lớn.
Tốt xấu gì vẫn ở trong nhà, không vì tức giận mà rời đi, ý nghĩa hết thảy có thể thay đổi, không phải sao? Kỷ Dao Quang thu hồi biểu tình trên mặt, chỉ để lại dáng vẻ thập phần buồn bã. Cảnh tượng ba năm tới như một thước phim điện ảnh đảo ngược, mỗi ngày không có Thường Du, cô một mình cuộn người trong phòng tối. Có phải ông trời cảm nhận được chấp niệm sâu bên trong nội tâm cô, mới tạo cơ hội cho cô trở về ba năm trước cứu vãn lại sai lầm? Hiện tại hết thảy đều giống như giấc mộng, cô không muốn tỉnh lại.
Điện thoại sớm đã để chế động im lặng, màn hình chợt lóe, không biết có bao nhiêu tin nhắn, bao nhiêu cuộc điện thoại nhưng Kỷ Dao Quang lại không có tâm tình ứng phó. Cô nằm trên sô pha, hồi tưởng lại bản thân cùng Thường Du từ lúc quen biết đến mỗi lúc cãi nhau ầm ĩ. Trừ lần cô khăng khăng muốn tiến vào giới giải trí Thường Du mắng cô một trận, lúc sau cơ hồ đều do cô kiếm chuyện, vài ngày sau Thường Du lại nhận thua. Những chuyện này không giống như dùng bút chì viết lên giấy trắng sau đó dùng tẩy tẩy đi không còn xót chút nào, chúng nó vẫn lưu lại dấu vết, cuối cùng sẽ thành một vết sẹo sâu, tựa như các bác sĩ hay nói khi không thể điều trị. "Cô cũng thật bổn!" Kỷ Dao Quang vỗ mặt mình, cảm giác đau từ trán truyền đến, liền nhìn thấy cái trán sưng to đỏ lên trong màn hình, cô mới nhớ tới chính mình lúc trước thật tàn nhẫn. "Thường Du, em đau." Cô ôm cánh tay, đầu hướng về phía cửa phòng, ánh mặt lộ vài phần tuyệt vọng, cô biết Thường Du hiện tại tuyệt đối sẽ không giống trước kia ôn nhu an ủi nàng.
Kỷ Dao Qua không muốn ngủ cũng không dám ngủ nhưng mí mắt vẫn cứ gục xuống. Đêm khuya thanh vắng, cô tắt đèn phòng khách, đem bản thân chìm trong bóng tối. Tiếng tí tách vang lên, bên tai phá lệ rõ ràng. Thường Du ngủ rồi sao? Trong đầu hiện lên ý niệm này, Kỷ Dao Quang rốt cuộc đứng lên giãn tứ chi cứng đờ của mình, lúc này mới rón rén đi về phòng ngủ.
Đèn tắt, cửa không đóng.
Cô nương theo ánh sáng bên ngoài phác họa bộ dáng mơ hồ kia, cô trước kia đã từng trong lòng ngực này mà ngủ, chỉ là hiện tại giống như hai người xa lạ lạnh nhạt. Cô vươn tay muốn chạm mặt Thường Du, bang một tiếng nhỏ, đèn ngủ lúc này sáng lên, cô nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của Thường Du cùng hai mắt phẫn nộ.