Tóc Kỷ Dao Quang còn ướt đang nhỏ giọt xuống chăn đệm, rất nhanh đã thấm ướt chăn đệm. Trong phòng chỉ có một chiếc giường vậy có nghĩa nàng cùng Thường Du sẽ chung chăn gối sao? Kỷ Dao Quang dùng tay vuốt tóc dài, trong lòng như bùng nổ, rõ ràng cô cùng Thường Du đã từng có nhiều khoảnh khắc thân mật. Cô chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Thường Du, do dự một chút ra khỏi chăn, khoác áo ngoài vào tìm máy sấy. Kỷ Dao Quang không thích sấy tóc, dù cho có chuẩn bị ngủ thì cô vẫn tình nguyện để gối ướt mà tiến vào mộng đẹp. Nhưng Thường Du lại luôn đem cô mang ra khỏi giường, nói nếu vào giấc như vậy sẽ rất dễ đau đầu.
Tiếng máy sấy vang khắp phòng, Kỷ Dao Quang trộm nhìn Thường Du, thấy tầm mắt nàng đang giằng co trên kịch bản, cô đương nhiên không biết tâm tư Thường Du đã sớm bay đến phương nào rồi. Hơi hơi híp mắt, ngón tay xuyên qua tóc dài, nhớ lại lúc Thường Du giúp cô sấy tóc, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, cảm giác này lan rộng khắp người. Rõ ràng người đang ở trước mặt nhưng hiện tại các nàng cách xa còn hơn cả người xa lạ. Kỷ Dao Quang không dám chủ động lên tiếng, cô sợ mình vừa lên tiếng Thường Du sẽ thay đổi chủ ý. Dưới gương mặt lạnh nhạt kia dù cho tâm mềm mại cũng sẽ biến thành sắt đá.
Sau khi Kỷ Dao Quang vào phòng, tâm tư của Thường Du đã không thể dừng trên kịch bản, sự chuyên nghiệp từ trước đến nay làm nàng có chút ảo não vì sự thất thố của mình, dù trước kia cãi nhau với Kỷ Dao Quang cũng sẽ không như vậy. Ném kịch bản sang một bên, nàng vươn tay đè lên huyệt Thái Dương, từng cảnh trước kia lần lượt tái hiện trong đầu, sự quyết đoán của nàng bất quá cũng là xúc động nhất thời, cảm giác mệt mỏi lần nữa thổi qua thể xác cùng tinh thần nàng, kiệt sức để nàng không khống chế được tức giận Kỷ Dao Quang, nàng đứng lên cầm quần áo vào phòng tắm.
Nếu Kỷ Dao Quang thay đổi... trong đầu hiện lên suy nghĩ này, Thường Du ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương, khóe miệng lộ lên nụ cười chua xót, ai biết sự thay đổi hiện tại này có phải sự thỏa hiệp trong chốc lát không? Nàng vẫn còn nhớ rõ lời châm chọc mỉa mai của Kỷ Dao Quang, mình cùng đạo diễn ra ngoài dùng bữa hoặc cùng diễn viên trong đoàn phim hơi thân mật, người nọ đã không khống chế được lòng đố kỵ của mình, lúc nào cũng như đứa nhỏ vô cớ gây rối, rõ ràng ban đầu Kỷ Dao Quang không phải như thế, thẳng thắn thong dong, hoặc có chút lười biếng, nhưng hiện tại thì sao? Ngón tay di chuyển trên mặt kính lạnh băng, viết xuống ba chữ Kỷ Dao Quang, nàng hơi nhắm mắt lại, đến khi mở mắt lên, những cảm xúc hỗn độn đã tràn đầy.
So với Thường Du đang tâm loạn như ma, tâm tư Kỷ Dao Quang đã chậm rãi lắng đọng, cô bắt đầu suy nghĩ về hướng đi tiếp theo. Việc hôm nay khiến cô như trong bóng đêm thấy được một tia hy vọng, như vậy có phải Thường Du cũng không buông được, cũng nguyện ý tiếp nhận cô không? Tiếng máy sấy nhỏ dần, chỉ còn lại tiếng nước càng lúc càng rõ vang bên tai, đè xuống những miên man bất định, Kỷ Dao Quang hít sâu một hơi, cô chui vào ổ chăn, chỉ chừa lại đôi mắt sáng ngời nhìn trần nhà. Về lại ba năm trước, đã được một đoạn thời gian, Kỷ Dao Quang cơ hồ đã không xem hiện tại là một giấc mơ, có lẽ ba năm kia mới là một giấc mộng dài của cô, để nội tâm cô bị áy náy bao trùm, do đó khi tỉnh lại có thể không xúc động như vậy, sẽ đi con đường thích hợp nhất. Những việc nhỏ quanh người cùng những việc lớn trong thế giới cũng không đi theo hướng phát triển trong trí nhớ, hiện tại cô vẫn phải sinh hoạt thật cẩn thận. Nếu có sự thay đổi gì thì đó chính là sự chân thành của cô đối với Thường càng kiên định hơn.
Suy nghĩ dần không rõ, Kỷ Dao Quang không biết mình ngủ lúc nào, chưa có phản ứng thì đã chìm vào trong bóng tối. Khi Thường Du đi ra, nàng chỉ thấy người kia đang cuộn tròn trên giường kia, toàn bộ chăn đều bị cô cuốn, tựa như con nhộng. Sợ tiếng vang sẽ đánh thức Kỷ Dao Quang, nàng dùng khăn lau tóc, đi đến mép giường nhìn dung mạo khi ngủ của Kỷ Dao Quang. Không biết cô mơ thấy gì, hai hàng lông mày nhíu lại tích tụ sự bất an dày đặc, ngoài gò má hơi đỏ, Thường Du còn thấy thái dương của cô có vết bầm nhỏ, nghĩ đến tiếng động lúc nãy, sợ là đã va phải chỗ nào rồi, nhưng cố tình không chịu nói.
Bởi vì Kỷ Dao Quang, nàng không biết hôm nay đã thở dài bao nhiêu lần, Thường Du không muốn quản cô, đi đến bên phía giường còn lại định mở chăn lên, lại đột nhiên dừng tay, có chút oán hận trừng mắt cô một chút, nàng đứng dậy đi tìm thuốc mỡ trong túi áo. Gia hỏa này thật không cẩn thận, nhìn hộp thuốc hôm nay, muốn dùng hết một lần sao?
"Cô ấy là ai.... Thường Du! Không muốn ly hôn, em không muốn!" Thanh âm của người đang say giấc truyền đến, tay đặt trong chăn cũng đột nhiên vẩy loạn xạ, bắt lấy đồ vật gần nhất, cô gắt gao nắm không chịu buông. Trong lòng Thường Du giờ khắc này như bị đả kích, sắc mặt nàng lạnh đi, cuối cùng từng chút từng chút cứu vớt tay mình khỏi tay Kỷ Dao Quang. Thuốc trên Thái Dương vẫn chưa thoa xong, nhưng Thường Du đã không còn tâm tư để tiếp tục. Nàng lau tay rồi tắt đèn trong phòng, chỉ thoáng chốc đã bao phủ mình trong bóng đêm.
Kỷ Dao Quang lần nữa mơ thấy Thường Du cùng nữ nhân xa lạ kia ôm nhau, trong mộng nàng không thể chỉ trích Thường Du bởi các nàng đã không còn chút quan hệ nào. Khi cô tỉnh lại, nằm trên giường suy nghĩ một lát, mới xoa xoa đôi mắt. Nhìn đồng hồ báo thức đặt trên tủ đầu giường, đã chỉ đến 9 giờ, bên ngoài trời đã sáng, cũng không nhìn thấy Thường Du. Thường Du không thể so với cô, dù sao nàng cũng diễn nữ chủ nên có rất nhiều cảnh cần nàng. Gió lạnh từ ngoài cửa sổ xuyên vào, Kỷ Dao Quang liếm môi khô ráo, không muốn rời khỏi ổ chăn ấm áp. Thời gian gần đây, cô ngày càng lười hơn, những ngày phải thấy dậy lúc rạng sáng vì chạy show tựa như chim bay qua, chỉ còn lại sự mơ hồ trong ký ức.
Mở WeChat lên, tin nhắn liên tiếp hiện lên. . Đọc truyện tại || TRÙMTRUYỆ N. net ||
Biên Vu Đình: "Cậu cùng Thường Du thế nào rồi?"
Biên Vu Đình: "??? Chẳng lẽ đêm xuân mộng đẹp, không có thời gian trả lời mình?"
Biên Vu Đình: "Này, cậu thật sự không đổi ý sao? Thật sự muốn diễn vai nha hoàn? Lúc trước cậu để mình làm người đại diện của cậu là tốt rồi."
Tô Từ: "Em mau lên Weibo!!! Xảy ra chuyện lớn rồi. Em xem thôi, đừng làm gì!"
.................
Đây đều là tin nhắn gửi vào đêm qua, đến giờ này mới nhắn lại có vẻ hơi..... ngón tay bắt đầu di chuyển trên màn hình, nhìn hàng chữ hiện trên khung chat, Kỷ Dao Quang chậm rãi xóa, sợ nói một câu sẽ lại phát sinh thêm nhiều vấn đề. Rời khỏi WeChat, cô nghĩ đến tin nhắn vừa nãy của Tô Từ. Trong một đêm, hot search Weibo đã đổi thành #Lý Dao Dao ngừng diễn#, nguyên nhân là vì weibo của đoàn phim Nịnh Thần đã đăng tin thanh minh.
"Tôi biết Kỷ nữ thần của tôi không phải hạng người này mà!"
"Đoàn phim muôn năm!"
"Ánh mắt nữ thần của tôi trước giờ rất tốt, những người mắng Kỷ Dao Quang là bình hoa, mấy người có bản lĩnh cũng lớn lên giống nàng dựa mặt ăn cơm? Còn nói Kỷ Dao Quang thất học, không lẽ mấy người không nghe Z đại sao? Là đại học hạng nhất đó, mà cô ấy còn đậu thủ khoa khi thi đại học."
"Nhược Nhược muốn hỏi một câu, Lý Dao Dao ngừng diễn, vậy Bình Dương công chúa của tôi sẽ do ai thủ vai đây?"
Phần lớn bình luận là fans của mình, ngẫu nhiên sẽ có vài thanh âm bất hòa, những sẽ bị mọi người mắng trở ra. Thật ra cô không thích loại anh hùng bàn phím như này, nói tâm tình cô không bị ảnh hưởng tuyệt đối là nói dối. Kỷ Dao Quang mơ hồ lướt một chút, đã vào Weibo của Lý Dao Dao, top đầu Weibo của nàng là được đăng vào rạng sáng hôm qua, đã có mười mấy vạn chuyển phát cùng bình luận.
Lý Dao Dao V: Tôi thật xin lỗi mọi người, thật xin lỗi lão sư, là bản lĩnh của tôi không tốt, lĩnh ngộ không được hàm ý của kịch bản. Tuy rằng thời gian ở đoàn phim không lâu nhưng tôi đã học được rất nhiều, nay rời đi cũng tiếc nuối, nhưng đây cũng là động lực để tôi vươn lên, lần nữa cảm ơn mọi người đã bên tôi.
Kỷ Dao Quang không thích bạch liên hoa thịnh thế Lý Dao Dao, đặc biệt là sau khi nhận một tát của nàng, người sáng suốt đều nhìn ra nàng cố ý. Rõ ràng hai người gần như không quan hệ, vậy nên cái tát này khiến lòng Kỷ Dao Quang bực bội. Dưới phần bình luận đều là fans Lý Dao Dao, fans đang an ủi đồng thời không quên bôi đen Kỷ Dao Quang, những lời khó nghe đều nói ra, là bởi vì có bức tường chắn là mạng xã hội sao? Cho rằng đây là tự do ngôn luận? Kỷ Dao Quang cau mày, lướt tình hình Weibo gần đây, đang định rời giường đi đến đoàn phim nhìn Thường Du, một tin nhắn hiện lên, là của Kiều Tây: "Có thời gian em hỏi Trình Hạc Nhiên có nguyện ý hát ca khúc chủ đề của "Nịnh Thần" không." Hôm qua Thường Du vừa nhắc cô, nghĩ đến đây cũng là ý muốn của nàng.
Kỷ Dao Quang trả lời: "Được." Thuận tay tìm hiểu Weibo Trình Hạc Nhiên, thêm V, chứng thực chính là hội trưởng hiệp hội mặt đưa xuống đất lưng chống lên trời, đã có mấy chục vạn fans, tiếp tục nhìn về phía này đang theo dõi thấy chỉ có một mình Lục Dư Thanh. Kỷ Dao Quang sửng sốt, cảm thấy có chút quái dị, cô lướt Weibo Trình Hạc Niên, phần lớn đều là chuyện cười cùng phun tào còn có một ít tin tức liên quan đến kịch truyền thanh, vì tò mò mà Kỷ Dao Quang nhấn vào, cô không ngờ rằng vừa vào đã nghe được tiếng ân ân a a, Kỷ Dao Quang sợ đến mất suýt rơi điện thoại, vội vội vàng vàng lùi lại, khuôn mặt đỏ bừng lên, may mắn trong phòng không có người khác.
"Đồ điên." Thầm mắng một câu, Kỷ Dao Quang vẫn có chút chú ý. Không bao lâu, Weibo phát lên tiếng vang, tin nhắn Trình Hạc Niên rất nhanh đã đến: "Hi, mê thích giọng tôi không?"