Sau khi kết thúc cuộc thi của câu lạc bộ, Mai Sương lại trở lại với guồng quay cũ, hơn một tháng bỏ bê sách vở, cô phải nhanh chóng lấy lại tinh thần để học tập. Vì quyết tâm ngút trời đó, sáng sớm thư viện trường vừa mở cửa, sinh viên đầu tiên bước vào phòng tự học là Mai Sương. Cô yên lặng xem sách, nghiên cứu lại các phần đã học. Hơn một nửa học kỳ đã qua đi sắp tới nhất định thầy cô sẽ thông báo kiểm tra giữa kỳ nhanh thôi. Nghĩ đến thi giữa kì nhiều môn như vậy, bản thân cô không tránh khỏi lo lắng.
Cô ngồi chăm chỉ học hành say mê, khi ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo góc phòng thì đã gần mười một giờ, cũng sắp tới giờ thư viện đóng cửa, cô nên về ăn một chút để chiều còn có tiết học. Cô thu dọn nhanh sách vở vào balo, mang lên vai và bước ra khỏi phòng tự học.
Khi cô xuống đến nhà để xe cũng cùng lúc chuông báo hết tiết năm buổi sáng vang lên, sinh viên khu nhà đa năng và thư viện dùng riêng nhà để xe nên so với nhà để xe hai khu nhà học chính vẫn còn được xem là đỡ chen lấn. Mai Sương đi lại chỗ để xe của mình, vì cô đến sớm nên để xe trong cùng, lại bị dịch sát vào xe khác, nếu muốn lấy xe phải chờ phía ngoài. Cô thở dài thành tiếng, bụng bắt đầu kêu lên thê thảm:
- Không lấy xe thì sẽ phải chờ lâu lắm đấy!
Cô ngoảnh lại nơi phát ra giọng nói nam nhàn nhạt, cô ngạc nhiên nhìn người đối diện, anh ta cũng đang nhìn cô:
- Xe cô ở cạnh xe tôi, không phiền nếu tôi lấy xe cô ra trước chứ.
- Không, tất nhiên là không rồi.
Anh chìa tay trước mắt cô, giọng nhàn nhạt:
- Vậy đưa cho tôi chìa khóa xe.
Cô chìa ra chìa khóa xe rồi dịch sang một bên để anh lại dắt xe cô, không nhìn cô nhưng vẫn mở lời:
- Không phải tôi định bắt chuyện làm quen nhưng nhìn cô tôi thấy khá quen mặt, liệu chúng ta có từng gặp nhau ở đâu rồi.
Cô nở nụ cười nhẹ, tất nhiên là cô cũng nhận ra anh mà:
- Em ngồi phía sau lưng anh, lớp tư tưởng thứ ba tiết bốn, năm!
- Vậy à.
Đáp lại nụ cười của cô lại là giọng điệu không quan tâm, nếu đã không quan tâm thì sao lại còn hỏi cô chứ, đáng ghét. Cô khẽ nguýt nhẹ một cái nhưng hình như anh trông thấy, khẽ cười như không. Anh nhanh chóng dịch ra mấy cái xe cản đường, thành công mang xe cô ra ngoài trước. Anh dựng xe rồi nhìn cô:
- Được rồi, về đi không muộn.
Cô nhận lấy chiều khóa rồi chào anh và lên xe về. Cô thích ngắm trai đẹp nhưng mà bây giờ ăn vẫn quan trọng hơn nhiều.
* * ***
Mấy ngày sau, nhân ngày chủ nhật cô liền rủ chị Mộc Miên đi đến shop mỹ phẩm cô hay mua chọn sữa rửa mặt và kem chống nắng, vậy mà đến phút cuối Mộc Miên liền bỏ lại một câu có việc đột xuất rồi biến mất để lại mỗi mình cô đi. Thôi vậy, đành tự chọn thôi.
Shop mỹ phẩm Chanh nằm trên con đường quần áo của thành phố, mặt bằng rộng rãi, thoáng mát lại uy tín nên cửa hàng lúc nào cũng đông khách. Cô bước vào, vì thường mua đồ dưỡng da ở đây nên cô cũng quen biết luôn với chị chủ quán. Chị ấy rất trẻ đẹp. Cô vừa bước vào thì chị chủ quán liền trông thấy, lên tiếng chào hỏi cô. Trong quán khách đông nên cô cũng không tiện nhờ chị tư vấn sữa rửa mặt cho mình, quyết định tự chọn lựa hoặc nhờ nhân viên khác. Cũng may chị ấy có nói là quầy hàng đó hôm nay có em trai chị giúp đỡ. Cô mỉm cười rồi chọn lại chọn sữa rửa mặt, cô tự chọn một mình vì ngại nhờ một người con trai chọn giúp. Hàng mỹ phẩm mùa hè về nhiều mẫu cô hoa cả mắt, khách chọn cũng đông nên cô cứ phân vân mãi rồi bị đẩy dần sang một góc. Một người con trai từ cách đó không xa cũng đã trông thấy cô đang đứng trước quầy mãi không chọn được, anh khẽ cười rồi tiến lại gần giúp đỡ:
- Em tốt nhất chọn lại có chiết xuất trà xanh hoặc bạc hà ấy, tôi nhớ không nhầm, hình như da em là da dầu.
Cô quay đầu, mắt mở to. Lại là anh ta. Nguyễn Thái Sơn. Sao anh ta lại ở đây:
- Đừng có nhìn tôi như vậy chứ, chả phải chị gái tôi vừa nói tôi giúp cô sao!
Lần này mắt cô mở còn to hơn, thì ra anh là em trai của chị chủ, đúng là ông trời không công bằng mà. Hai chị em một nhà đều cao như vậy, xinh đẹp như vậy. Thấy cô ngẩn ngơ, anh cũng không nói gì nữa mà lại gần quầy hàng trước mặt cô, tay anh cầm một tuýp sữa rửa mặt lên, đưa ra trước mặt cô:
- Lúc nãy nghe chị tôi nói loại này rất tốt cho da dầu, dùng thử xem.
Cô bất giác đưa tay sờ mặt, sao anh biết cô da dầu chứ. Anh nhìn cô xoa xoa mặt, đoán được cô đang thắc mắc cái gì, không đợi cô hỏi mà trả lời:
- Ra chơi thường thấy em dùng giấy thấm dầu.
Cô cúi đầu xấu hổ cầm lấy tuýp sữa rửa mặt anh đưa. Anh hỏi thêm cô cần gì nữa không. Cô cũng tự xem anh là người bán hàng bình thường khác, nhờ anh đi chọn thêm kem chống nắng. Anh đi sang quầy bên cạnh, nhìn quanh một lát rồi cầm lên tuýp nhỏ màu sữa đưa cho cô:
- Dùng cái này đi.
- Cám ơn anh!
Cô cầm hai tuýp sản phẩm quay đi, đi được vài bước mới chững lại nghĩ ra tại sao mình lại không nhìn rõ tuýp kem đó mà đã đồng ý mua rồi, còn anh cũng không thèm hỏi cô có thích hay không, con người gì bá đạo kì cục:
- Từ nay hãy nhớ kĩ tên tôi, là Thái Sơn. Mai Sương!
Cô giật mình quay lại phía sau nhưng người vừa nói đã quay ra quầy mỹ phẩm khác tư vấn cho mấy khách hàng. Đúng là con người xấu xa mà, nói một câu như trái bom vậy rồi bỏ đi khiến cô đứng chết trân ở đó. Cô vừa ngạc nhiên lại vừa sợ hãi, liền quay ra quầy tính tiền rồi chuồn lẹ.