Ôn Cẩn nhìn hai chân của Tô Yến, miệng há hốc, đột nhiên không biết phải nói cái gì.
Tô Yến còn chưa đầy 30 tuổi, ba Ôn có nói rằng anh ấy rất có tài kinh doanh. Trước kia anh ấy luôn dịu dàng như ngọc, đối xử rất tốt với mọi người. Anh ấy không hề làm sai bất cứ chuyện gì, tại sao lại có người phá huỷ đi đôi chân của anh? Tại sao những kẻ như Thẩm Nhượng hay Tần Tranh đều rất khoẻ mạnh, không hề có chuyện gì xảy ra?
Ôn Cẩn cảm thấy trong lòng bình tĩnh lạ thường, cô nhẹ giọng hỏi: "Tô Yến, là ai làm?"
"Chỉ là tai nạn mà thôi." Tô Yến nhìn Ôn Cẩn, cảm thấy dường như cô có chỗ nào đó không đúng.
Anh cúi đầu suy nghĩ, đem mọi chuyện kể ra một cách ngắn gọn.
Ôn Cẩn nhìn anh, kiên quyết nói: "Không phải tai nạn."
"Ôn Cẩn?" Tô Yến hết lần này đến lần khác chịu đựng cơn đau ở chân, lo lắng nói: "Em sao vậy?"
Ôn Cẩn quá mức bình tĩnh, Tô Yến cảm thấy trong mắt cô đang có áp lực gì đó.
"Đây không phải là tai nạn." Ôn Cẩn lặp lại lần nữa, "Biết bao nhiêu ngày đều không có bất cứ tai nạn nào hết, nhưng tại sao vừa đến nơi liền xảy ra tai nạn? Tại sao lúc anh đi đến đó, khi xảy ra chuyện lại không có một nhân viên bảo vệ nào có mặt? Có rất nhiều người đi cùng anh, nhưng tại sao mấy tên kia chỉ ra tay với một mình anh? Tô Yến, đây không phải là một tai nạn bình thường, mà là có người cố ý cho bọn họ đánh gãy chân của anh."
Tô Yến duỗi tay, muốn chạm vào Ôn Cẩn, sau đó nghĩ đến thân phận của hai người, anh đành từ bỏ, nói: "Cảnh sát đã điều tra rồi, nếu thật sự là vì có người ..."
"Vô dụng." Ôn Cẩn nhìn Tô Yến, "Sẽ không có ai quản đâu."
Chỉ cần mấy người kia khai mình nhận nhầm người nên gây ra tai nạn không đáng có, cảnh sát chắc chắn cũng sẽ không thể tra ra được bất cứ khe hở nào. Cứ cho rằng có thể tra được gì đó, bọn họ cũng sẽ không dám động chạm đến Thẩm Nhượng, cuối cùng thì chỉ có Tô Yến phải chịu cảnh ngậm bồ hòn làm ngọt, oan uổng mất đi một chân.
Đó là lỗi của cô, tất cả đều do cô mà ra. Cô thật vô dụng nhưng cô lại không dám ly hôn với Thẩm Nhượng vì cô sợ rằng hắn ta rất có thể sẽ trả thù chính mình và cả những người bên cạnh cô.
Ôn Cẩn nhìn Tô Yến, nghĩ đến chuyện anh đột ngột bị gãy chân, cô không nhịn được khẽ rùng mình.
"Thật sự xin lỗi." Ôn Cẩn nhìn anh, nước mắt đột nhiên chảy xuống, "Là do em hại anh thành ra thế này, Tô Yến, thực sự xin lỗi anh."