Ôn Cẩn nhìn Tần Tranh, đè xuống cảm giác hồi hộp trong lòng, đi theo hắn ta tiến vào phòng nghỉ.
Đem người đưa tới phòng nghỉ, Tần Tranh tùy ý ngồi xuống, chỉ vào vị trí ở phía đối diện, "Khụ", dùng âm thanh lười nhác nói: "Chị dâu, mời ngồi."Trong lòng Ôn Cẩn liền sốt ruột, sau khi đến chỗ đối diện ngồi xuống, lập tức mở miệng: "Tần Tranh, cậu..."
"Tôi biết cô muốn hỏi cái gì." Tần Tranh thản nhiên ngắt lời cô, cười nhạo nói: "Ôn Cẩn, tôi kêu cô một tiếng chị dâu, chỉ là vì nể mặt lão đại. Tôi nói thật cho cô biết, cô có thể gả cho lão đại, đó cũng chỉ là bởi vì cô có một người cha tốt. Bằng không lão đại đời này cũng sẽ không bao giờ để mắt đến cô."
Trên mặt Tần Tranh mang theo ý cười nhìn Ôn Cẩn, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo. Hắn thật sự cảm thấy Ôn Cẩn vô cùng chướng mắt, cô có thể kết hôn với lão đại, theo hắn nghĩ đó là phúc phận lớn lao mà cô được hưởng nhờ kiếp trước thành tâm tu hành. Hắn ta nói ra những lời này, là cố ý muốn chọc giận Ôn Cẩn.
Hắn ta biết tính cách của Ôn Cẩn như thế nào, lúc trước ở trước mặt lão đại giả vờ ngoan ngoãn, tình cờ gặp qua một lần liền biết mục đích của cô là gì. Ngay từ lần đầu tiên Ôn Cẩn quấn lấy lão đại, rồi đến những năm gần đây, hắn ta ở bên cạnh nhìn cô làm mọi cách để thu hút sự chú ý của lão đại, nhất thời để lại trong lòng một bóng đen, nghĩ rằng một người phụ nữ chỉ cần vui vẻ chơi đùa thì ổn, thế nhưng cưới về nhà thì thật sự chính là một điều tai hại.