Vào lần đầu tiên đó, dường như hắn có hơi quá đáng, không nghĩ rằng sẽ lưu lại nỗi ám ảnh lớn đến như vậy trong lòng Ôn Cẩn. Nếu sợ hãi, vì cái gì Ôn Cẩn lại còn dùng hết mọi thủ đoạn để kéo hắn lên giường?
Thẩm Nhượng không thể hiểu được hành vi của Ôn Cẩn, lại thấy nước mắt của cô rơi càng lúc càng nhiều, trong lòng hắn bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Xốc chăn lên, Thẩm Nhượng liền nhìn thấy vài vệt đỏ trên tay và eo Ôn Cẩn, hắn biết bản thân vừa nãy đã dùng quá nhiều sức, liền nhẹ nhàng chủ động ôm cô vào lòng nói:
"Đừng khóc."
Thân thể Ôn Cẩn vặn vẹo vài cái, lại bất cẩn chạm phải nơi nào đó của Thẩm Nhượng. Cô khẽ đẩy Thẩm Nhượng ra, ngẩng đầu nhìn hắn, cất giọng vô cùng đáng thương:
"Thẩm Nhượng, sao anh còn như vậy? Em đau, đừng làm có được không?"
Mấy ngày nay, hắn không biết đã phải kiềm nén bao nhiêu lần, Thẩm Nhượng thật sự khâm phục sức chịu đựng của chính mình. Hắn rút ra vài tờ khăn giấy, lau khô nước mắt trên mặt Ôn Cẩn, nhẹ giọng hỏi:
"Em thật sự uống say rồi phải không?"
"Không có, em không có say!"
Ôn Cẩn không nghe được câu trả lời của Thẩm Nhượng, trong lòng sốt ruột nói.
"Thẩm Nhượng, anh đừng làm vậy!"
Thấy cô chuẩn bị tiếp tục khóc, Thẩm Nhượng xoa xoa đầu cô, nói:
"Thôi, không làm nữa."
"Thật, thật sao?" Ánh mắt Ôn Cẩn đờ đẫn, cô thấy đầu óc mình rối tung cả lên. Tại sao Thẩm Nhượng lại dễ dàng đồng ý yêu cầu của cô như vậy? Rõ ràng lần trước hắn hoàn toàn không thèm để ý tới lời nói của cô một chút nào.
"Không làm nữa." Thẩm Nhượng nhìn cô, "Em đồng ý với tôi, về sau ngoài tôi ra, thì trong bất cứ tình huống nào cũng không được ôm người đàn ông khác."
Ôn Cẩn không vui, lẩm bẩm nói: "Em không có, là hắn ta ôm em."
Thẩm Nhượng lạnh lùng nhìn cô: "Ôn Cẩn, cho dù người đàn ông khác ôm em, em vẫn là vợ của tôi, em nên chủ động đẩy hắn ta ra. Tôi chỉ cho em một cơ hội cuối cùng, nếu có lần sau, tôi......"
"Anh muốn làm gì?" Ôn Cẩn đột nhiên cảm thấy buồn bực, cô đẩy Thẩm Nhượng ra, đầu óc quay cuồng, suy nghĩ muốn ly hôn mơ hồ vụt qua.
Cô nhìn chằm chằm Thẩm Nhượng một lúc lâu, ngây ngô cười nói: "Thẩm Nhượng, tương lai tôi muốn làm gì anh cũng không quản được."
Cô lại gần Thẩm Nhượng, giọng điệu vui vẻ: "Bởi vì tôi sắp được ly hôn với anh rồi, về sau sẽ chẳng còn gì liên quan tới anh nữa."
Thẩm Nhượng dường như cảm thấy tim mình ngừng đập vài giây, hắn đem Ôn Cẩn kéo vào lòng, siết chặt lấy cằm cô, lạnh giọng: "Rút lại những gì em vừa nói."
"Không, tôi sẽ ly hôn." Ôn Cẩn trừng mắt nhìn hắn, "Sau này cũng không muốn nhìn thấy anh nữa."
Thẩm Nhượng cố nén lửa giận "Ôn Cẩn, hiện tại em say rồi, tôi không muốn cùng em so đo. Ly hôn? Cả đời này muốn nghĩ cũng đừng nghĩ tới."
"Tại sao chứ ? Anh đã cùng Trình Tĩnh Sơ ở bên nhau, tại sao lại không cho tôi ly hôn?!" Ôn Cẩn tức giận đánh hắn, "Tra nam."