Mấy ngày nay, Thẩm Nhượng nghiêm túc đem những chuyện đã từng xảy ra khi ở cùng Ôn Cẩn trước đây nhớ lại từng chút một, toàn bộ hồi ức đều cẩn thận xem xét, phát hiện Ôn Cẩn thật sự đã thay đổi, so với lúc mới kết hôn, còn ngoan ngoãn nghe lời hơn.
Không phản bác lời hắn nói, không quấn lấy hắn, cũng không thích dính lấy hắn. Khi hắn trở về nhà, cô liền ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh hắn, vì hắn mà làm thật tốt tất cả mọi thứ, ôn nhu săn sóc, tìm không ra một chút sai sót.
Trước kia, hắn hy vọng nhiều nhất chính là Ôn Cẩn có thể ngoan ngoãn hiểu chuyện. Hiện tại cô hoàn toàn giống với những gì hắn chờ mong trong lòng, thậm chí so với hình ảnh một người vợ mà hắn luôn mong đợi còn hoàn mỹ hơn, vì cái gì hắn một chút cũng không cảm thấy vui vẻ, ngược lại còn cảm thấy không thoải mái?
Thẩm Nhượng trên mặt mờ mịt *vô thố. Hắn cho rằng không nên như thế này. Ôn Cẩn quá nghe lời, ngoan đến mức khiến trong lòng hắn tràn đầy cảm giác bất an cùng nghẹn khuất.
*VÔ THỐ/无措: Vô phương ứng đối. Miêu tả cực kì sợ hãi
Thế nhưng Ôn Cẩn không phải như vậy, thì cô nên như thế nào?
Thẩm Nhượng nhớ tới thời điểm Ôn Cẩn nháo với hắn. Khi đó cô thực sự tràn đầy sức sống , cho dù là khóc nháo như thế nào, hắn vẫn không hề vì chuyện này mà chấp nhận về nhà sớm một chút để dỗ cô vui vẻ. Thời gian của hắn vốn dĩ rất quý giá, không thể nào lãng phí trên người cô được.
Thẩm Nhượng ánh mắt có chút sững sờ, rốt cuộc cũng biết được không đúng ở chỗ nào. Trước kia ánh mắt của Ôn Cẩn nhìn hắn, có vui sướng, bất mãn, khổ sở cùng ái muội, hiện tại chỉ có thuận theo, phảng phất như có một cái dây giật rối gỗ, đối với hắn chỉ có một ánh mắt cùng một biểu tình, không có ầm ĩ, không có chất vấn, chỉ có thuận theo và lấy lòng.
"Thẩm tổng?"
Lâm Phàm nhìn Thẩm Nhượng đang phát ngốc đã được vài phút, trong lòng cảm thấy thắc mắc. Cậu ta đi theo Thẩm Nhượng đã nhiều năm, cũng chưa từng nhìn thấy hắn mất tập trung khi đang nghe báo cáo công việc.
"Ồ, còn việc gì nữa không?"
Thẩm Nhượng ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm, lãnh đạm hỏi.
Cho dù cảm thấy Ôn Cẩn hiện tại không thích hợp, trong lòng hắn cũng mơ hồ đoán được, nhưng hắn lại không muốn nghĩ tới. Ôn Cẩn thích hắn mười năm, về sau cũng sẽ vẫn luôn thích hắn. Hiện tại cô có chút khác thường, nhất định là do hắn không cẩn thận bỏ qua điểm nào. Chỉ cần tìm ra nguyên nhân, sau đó cẩn thận dỗ dành cô là được rồi.
Lâm Phàm lấy một tấm thiệp mời ra, nói:
"Thẩm tổng, đây là thư mời họp mặt do bạn thời đại học của anh gửi đến, địa điểm tổ chức được đặt ở Minh Thịnh."
Họp mặt? Thẩm Nhượng vốn định cự tuyệt, nhưng nghĩ lại liền hỏi:
"Tất cả mọi người đều tham gia sao ?"
Lâm Phàm bị lời nói của hắn làm cho ngây ngẩn cả người. Mấy năm nay, những người bạn thời đại học này của Thẩm Nhượng năm nào cũng đưa thư mời đến, nhưng Thẩm Nhượng đều trực tiếp chối.
"Gần như là vậy. Nhưng năm nay là do lớp trưởng của lớp anh thời đại học tổ chức."
Sắc mặt Thẩm Nhượng liền sững sờ, hắn nhớ rõ anh bạn lớp trưởng thời đại học. Chỉ vì một người phụ nữ mà khóc lóc đến muốn chết đi sống lại, hắn đã từng khinh thường cậu ta. Bất quá nghe nói hiện tại cậu ta đã kết hôn cùng với người phụ nữ đã từng vứt bỏ mình.
"Chuẩn bị một chút, tôi muốn đến Minh Thịnh."