Sau khi trong đầu nảy ra một ý tưởng cực kỳ táo bạo, Tống Chân Chân im lặng nhìn theo bóng lưng của Đường Hàn Thu.
Đường Hàn Thu mặc một chiếc váy màu đỏ liền thân cao cấp, với một chuỗi hạt sáng bóng được thắt ở eo, tôn lên vòng eo thon thả và duyên dáng của cô. Trong lúc bước đi, chiếc váy thanh nhã lả luớt như ngọn lửa đang bừng cháy, vẽ ra vô số vòng cung đẹp mắt giữa không trung.
Cô cao một mét bảy mốt, khung xương xinh đẹp lả lướt, quần áo nào cô mặc cũng đều phù hợp và ưa nhìn như chiếc móc treo quần áo, trên đời này không có bộ quần áo nào mà cô mặc không đẹp.
Cô chọn con đường vào thương trường mà không phải dấn thân vào giới giải trí, chắc chắn là mang lòng từ bi rồi.
Tống Chân Chân nhìn vào ngọn lửa mãnh liệt lại cuốn hút lòng người, lúc đó đã hạ quyết tâm -- làm những gì mình thích. Hơn nữa quyết định thực hiện nó ngay lập tức, tuyệt đối không dây dưa.
Vì thế lòng cô mang động lực vô hạn, quay đầu lại với tinh thần hăng hái lặng lẽ rời đi theo hướng ngược lại với họ.
Thượng đế phái Đường Hàn Thu đến giúp cô trừng trị bọn cướp, hẳn là do hai người có duyên phận -- Du Như Băng có thể, thì cô cũng nhất định có thể!
Một ngày nào đó, quan hệ của cô và Đường Hàn Thu cũng sẽ tốt như vậy!
Vậy mà khi bóng dáng cô vừa khuất dần trong góc, Du Như Băng dừng chân lại, quay đầu nhìn lại nơi cô vừa đứng, mang vẻ mặt bình thản lườm cô một cái.
Tống Chân Chân vừa rồi đứng đằng sau rõ ràng như vậy, cô ấy bị mù mới có thể không nhìn thấy.
Chỉ là hai người từ trước đến nay ở cạnh nhau vẫn thân thiết tự nhiên, quang minh chính đại, xung quanh có người khác cũng không cần kiêng kỵ gì, nếu không, trái lại sẽ là giữa các cô có ẩn tình gì đó không thể cho người khác biết, dẫn đến các loại suy đoán.
Nguyên nhân là vì các cô thẳng thắn vô tư, vậy nên vừa rồi cô ấy mới không để ý đến Tống Chân Chân.
Nhưng bây giờ cô ấy có một cảm giác kỳ lạ không thể giải thích được -- một loại cảm giác khủng hoảng.
Tại sao cô ấy lại cảm thấy như vậy, cô ấy không thể nói được, vì tuyệt nhiên không thể tìm thấy ở đâu cả. Cô ấy chỉ cảm thấy không ổn, giống như địa vị của mình bị uy hiếp nghiêm trọng, nhưng lại không biết địa vị nào bị uy hiếp.
Vị trí C trong nhóm? Hay hoa giao tiếp trong nhóm thư ký? Hay là vị trí đội trưởng có một không hai trong lòng Trì Noãn bọn họ?
Hay lại là...... địa vị trong lòng của Đường Hàn Thu?
Cô ấy có thể cảm nhận được Tống Chân Chân thực sự tồn tại, Đường Hàn Thu đương nhiên cũng có thể. Đường Hàn Thu có ấn tượng với Tống Chân Chân, nhưng không tìm thấy cảm giác khủng hoảng trên người cô ta, vì vậy cũng không để chuyện ấy vào lòng.
Về phần lúc ở cùng Du Như Băng...... Không nói tới hành động giữa các cô gái thân thiết thường xuyên hôn má nhau, chỉ bằng Đường Hàn Thu đã ở nước ngoài nhiều năm như vậy, ai cũng biết cô là người có tư tưởng cởi mở, trình độ tiếp thu cũng cao hơn.
Cách người nước ngoài thể hiện tình yêu của họ nhiệt tình và không gò bó hơn nhiều so với người trong nước.
Vì vậy cô ấy cũng không nghĩ đến việc cảnh cáo Tống Chân Chân không thể nói ra những gì cô ta nhìn thấy được.
Vốn chỉ là hành động bình thường, tại sao không thể nói chứ?
Đường Hàn Thu thấy Du Như Băng đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vị trí trước đó của Tống Trân Trân với vẻ mặt ngưng trọng, không khỏi tò mò hỏi: "Sao vậy?"
Du Như Băng bỗng nhiên quay người lại nhìn chằm chằm vào cô: "Thu Thu, em là người bạn duy nhất của chị!"
Mặc dù Đường Hàn Thu không biết cô ấy đang nghĩ gì, nhưng cô vẫn thành thật trả lời: "Tôi không chỉ có mỗi em là bạn."
Kỹ năng giao tiếp của cô không tệ, cô còn có mạng lưới quan hệ rộng rãi, nói cô chỉ có một người bạn là chuyện không thực tế, hoàn toàn là nói dối cô ấy.
Du Như Băng lộ ra vẻ ngạc nhiên "tính toán sai", đang định thu hẹp phạm vi rồi xác định tầm quan trọng có một không hai của mình trong lòng cô, thì nghe cô nói: "Nhưng em là quý giá nhất."
"Có một không hai."
"Không thể thay thế được."
Cô ấy đến từ thế giới khác, cô ấy có hệ thống tuyệt diệu, cô ấy cũng vì cô mà chống lại hệ thống, không có người bạn nào có thể giống cô ấy.
Cô ấy là độc nhất vô nhị, cũng là không thể thay thế.
Có thể gặp được cô ấy, là điều may mắn nhất trong đời Đường Hàn Thu.
Du Như Băng lại sững sờ, cô ấy không ngờ Đường Hàn Thu sẽ nói ra lời này, lại nói chân thành tha thiết, cảm động như vậy -- tựa như lời tỏ tình rung động lòng người.
Cô đối với cô ấy mà nói nào không phải độc nhất vô nhị, không thể thay thế chứ?
Nhưng vẫn chưa đủ, con người ta đều tham lam, cô ấy cũng vậy, cô ấy còn muốn nhiều hơn nữa.
Cô ấy cầm lòng không đậu cầm tay Đường Hàn Thu, giống như cầu xin cũng giống như làm nũng nói: "Vậy thì chị không được để bạn gái khác hôn chị."
Đường Hàn Thu: "Hả?"
Bạn gái khác?
Không phải trước mắt cô có một người bạn gái à? Còn là giả đây, đứng ở trước mặt mình đây.
Du Như Băng: "Ai nha, em nói bạn bè giới tính nữ cơ."
Đường Hàn Thu hỏi:"Tại sao?"
Bạn bè đồng giới hay đùa giỡn, hôn nhau một chút cũng không có vấn đề gì.
Du Như Băng bất mãn nói: "Cô gái nào cũng có thể hôn chị, vậy thì độc nhất vô nhị của em mất rồi!"
Đường Hàn Thu: "......?"
Này tranh chấp có ích lợi gì?!
Du Như Băng nói đến ngay thẳng: "Ý định ban đầu của em là làm pháo hoa khác biệt, làm sao em có thể giống với những người khác được, vậy đi ngược lại ý định ban đầu của em mất!"
"Chị, chiến hữu cách mạng của em cũng không thể phá bỏ sân khấu của em chứ!"
"Hơn nữa không phải mỗi người đều có hệ thống chỉnh sửa, dựa vào cái gì mấy người đó để chị hôn chứ? Vậy mặt mũi hệ thống sửa lỗi của em phải để ở đâu, em thay 008 cảm thấy không phục!"
008, người đang làm báo cáo phân tích quen thuộc, lại bị gọi ra lần nữa, theo bản năng từ đống dữ liệu ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt thanh tú của anh đầy vẻ bàng hoàng.
Không phục?
Không phục cái gì?
Vứt bỏ mặt mũi gì?
Cái gì vứt bỏ mặt mũi?
Ở trước mặt cô ấy, một thứ như vậy thực sự tồn tại trong hệ thống của chúng tôi sao?
Mang theo chút bối rối lại khó hiểu, 008 mở miệng hỏi: 【 Ký chủ vừa nói cái gì? 】 Luôn cảm thấy có chút không đúng.
Du Như Băng thấy anh ta bị lợi dụng lại còn hoàn toàn không biết gì, thì biết anh ta vừa mới bận rộn trở lại, quả nhiên có quyền cao thì trách nhiệm lớn. 008 đáng yêu bận rộn hơn nhiều so với 009 ngu ngốc kia.
Du Như Băng mặt dày mày dạn nói: Tôi đang thay anh đề danh đây, chứng minh giá trị tồn tại của anh! Anh phải để cô Đường Hàn Thu nhận ra rõ ràng anh khác biệt, không thể đem so sánh với người khác được!
008: 【......】
Mặc dù những lời này nghe như đang khen tôi, nhưng tại sao tôi lại không thể vui được?
008 gãi đầu, khô khan nói một câu: 【 Vậy thì tôi...... cảm ơn cô? 】
Du Như Băng khí phách nói: Ai ui, đừng khách sáo với tôi, hai chúng ta ai với ai chứ! Kể từ thời điểm bắt đầu điều chỉnh cốt truyện, tôi đã là người tốt nhất trên thế giới với anh rồi!
Ai hỗ trợ cô ấy và Đường Hàn Thu tiến xa hơn, cô ấy sẽ là người tuyệt vời nhất trên thế giới với người đó!
008: 【......】
Bị khống chế còn vui vẻ như vậy? Cô ấy có thực sự còn bình thường không?
008: Tôi hơi sợ.
Đường Hàn Thu thấy Du Như Băng nói còn rõ ràng đâu ra đấy, nhất thời nghĩ cũng thấy buồn cười, còn cả trong lòng cũng không nỡ từ chối cô ấy -- không thể từ chối cô ấy muốn trở thành người có một không hai trong lòng cô.
"Biết rồi," Đường Hàn Thu cười nói, "Tôi sẽ từ chối hoa lá cây cỏ bên ngoài vì ' bạn gái 'của mình được chưa."
Hơn nữa lấy thân phận của cô, đúng là không phải ai muốn hôn là có thể hôn. Nếu cô không vui, vậy đối phương nghĩ cũng đừng nghĩ.
Du Như Băng mặt mày rạng rỡ, nói: "Nghiêm cẩn một chút, người trong Hoa Diệu cũng không được, nói chính xác, ngoại trừ em -- người chiến hữu cách mạng thân yêu của chị, người bên ngoài, ai cũng không được."
Lòng khoan dung của Đường Hàn Thu đối với cô ấy luôn là biển nạp trăm sông*, bây giờ nhìn cô ấy được voi đòi tiên như vậy, cũng chỉ tốt tính đáp lại: "Được rồi, trừ em ra, người bên ngoài, ai cũng không được."
(*) Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại (Biển nạp trăm sông, có thể dung chứa nên thành to lớn): Câu này nguyên là từ "Tam quốc danh thần tự tán" của Viên Hoành mà ra: "Hình khí bất tồn, phương thốn hải nạp". Lý Chu Hàn chú giải: "Lòng người phải giống như biển tiếp nạp trăm sông, ý nói là bao la rộng lớn, khoan dung độ lượng".
Du Như Băng trong lúc nhất thời càng vui vẻ hơn.
Cô ấy chỉ thích dáng vẻ Đường Hàn Thu chiều cô ấy vô điều kiện, cảm giác như cô ấy đã có được cả thế giới vậy.
008 bên này nhìn vẻ mặt đầy hạnh phúc của cô ấy, rốt cuộc nhớ tới câu hỏi mà anh muốn hỏi lúc trước.
Sau khi có khả năng suy nghĩ độc lập, anh rất tò mò về tất cả những điều mới lạ, thêm cả muốn hiểu rất nhiều, bắt đầu từ sự phân biệt cơ bản giữa đúng và sai.
008 hỏi: 【 Ký chủ, tôi có một câu hỏi muốn hỏi cô. Hai cô gái, cũng có thể hôn nhau à? 】
Nữ thần đại nhân và con chip truyền cho họ dữ liệu đều là tình cảm giữa nam và nữ, chưa bao giờ có thứ nào vượt qua loại tình cảm này, vì vậy tất cả các người điều khiển đều biết giữa nam và nữ làm điều này là bình thường, là một cách thể hiện tình yêu của họ.
Nhưng không biết giữa những người cùng giới làm chuyện này có bình thường không, có phải cũng là một cách thể hiện tình yêu hay không?
Chưa có ai đến dạy họ, điều này cũng chưa từng xuất hiện trên thế giới trước đây, đây đã nằm ngoài khả năng nhận thức của họ.
Du Như Băng đang nắm tay Đường Hàn Thu, hai người có tiếp xúc thân thể, vì thế Đường Hàn Thu cũng nghe được câu hỏi này, sau đó liền nhìn Du Như Băng.
Du Như Băng nhìn lại đôi mắt cô, mỉm cười, để cho cô nghe được câu trả lời của mình, không trả lời 008 trong lòng nữa, mà là chu đáo mở miệng trả lời: "Đương nhiên."
Cô ấy nói, "Không chỉ là hai cô gái, hai người con trai cũng có thể hôn nhau, chỉ cần họ tự nguyện. Đây là một cách biểu hiện rất bình thường giữa con người với nhau, cũng không có giới hạn nào về giới tính."
008: 【 Một cách biểu hiện? 】 Điều này giống như khi một người nam và một người nữ bày tỏ tình yêu?này cùng nam nữ chi gian biểu đạt tình yêu khi giống nhau sao?
Du Như Băng nói: "Đúng vậy, một cách biểu hiện, thể hiện ý thích của mình đối với con người và sự vật."
Ý nghĩa của nụ hôn không cần phải quá phức tạp, cũng không cần phải quá hẹp hòi đến mức chỉ có thể được sử dụng cho nam và nữ, giữa tình yêu. Khi con người nhìn thấy chó mèo mà họ thích, để bày tỏ tình yêu của mình, họ cũng sẽ bế chúng lên và hôn một cái.
Đó là một cách thể hiện sự yêu thích.
008 dường như hiểu được một chút.
Đúng lúc này, điện thoại của Đường Hàn Thu vang lên, là Đường Hạc Thiên gọi. Du Như Băng ý thức buông cánh tay cô ra, cô lại đi ra xa một đoạn, nghe điện thoại.
Du Như Băng thì yên lặng chờ tại chỗ.
Đây là chuyện gia đình của Đường Hàn Thu, đương nhiên cô ấy sẽ không hiểu chuyện mà dán sát vào nghe.
Mà lúc này, 008 lại hỏi một câu khác: 【 Vậy là cô thích cô ấy? 】
Thích nữ phụ này, thích Đường Hàn Thu này, cho nên mới một lần lại một lần yêu cầu môi thơm.
008 lờ mờ cảm thấy loại tình yêu của cô ấy rất quen thuộc -- giống như tình yêu nam nữ mà trước kia anh từng thấy.
Du Như Băng nhìn theo bóng lưng cao cao mảnh mai của Đường Hàn Thu, nhìn ánh sáng bầu trời chui qua kính cửa sổ sát đất chiếu vào khuôn mặt thanh tú của cô, lòng cô ấy mềm nhũn.
Cô ấy chậm rãi mở đôi môi đỏ mọng, nói: "Ừm."
"Tôi thích cô ấy."
Cô ấy vừa dứt lời, giọng nói của Đường Hàn Thu đột ngột dừng lại, bỗng nhiên quay người lại nhìn cô ấy.