Ngày hôm sau sau khi đứng dậy rửa mặt chải đầu, Du Như Băng thậm chí còn không ăn sáng, sau khi chào hỏi đồng đội đã nhanh chóng chạy đi tìm tổ chương trình, hỏi điện thoại di động của mình, cho biết bản thân đang có việc vô cùng gấp rút, phải sử dụng điện thoại một chút.
Những người trong tổ chương trình xem như hiểu biết vị bà nội giang này, thấy dáng vẻ cô ấy trông như vô cùng lo lắng, liền trả điện thoại cho cô ấy, cũng cho cô ấy thời gian mười phút để giải quyết.
Du Như Băng lịch sự nói tiếng cảm ơn, tìm một góc chết của camera, rồi gọi điện thoại cho Đường Hàn Thu.
Đường Hàn Thu đang đứng trước tủ suy nghĩ xem hôm nay phải mặc gì đi làm, điện thoại trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên, cô quay lại nhìn, trên màn hình hiện lên tên của Du Như Băng, trong lòng không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
Mới sáng sớm cô ấy gọi điện thoại qua đây làm gì?
Đường Hàn Thu bắt máy, Du Như Băng vui mừng gọi một tiếng: "Thu Thu chị ở đây nha, quá tốt!"
Đường Hàn Thu cầm điện thoại di động trở lại tủ, tiếp tục chọn quần áo: "Ừm, làm sao vậy?"
Thời gian quý giá, Du Như Băng cũng không nói quá nhiều điều vô nghĩa, trực tiếp nói chuyện hôm qua mình đã kích hoạt hệ thống sửa lỗi, còn cả những gì 008 đã nói với bản thân, rõ ràng rành mạch nói hết cho cô biết.
Tay đang chọn quần áo của Đường Hàn Thu dừng lại một chút, hơi cau mày: "Trong vòng năm mét?"
"Đúng vậy," Du Như Băng cầm điện thoại, nói chắc chắn, "Nếu Cầu Vân Lập xuất hiện trong phạm vi cách em năm mét, đoán chừng em phải lạnh luôn mất, Thu Thu cứu em!"
Đường Hàn Thu nhíu mày, rơi vào suy nghĩ miên man.
Chưa từng nghĩ tới còn có nhiều loại hệ thống như vậy, mà hệ thống sửa lỗi này lại thực sự có thể kiểm soát được cơ thể con người nữa......
Vậy để giải quyết vấn đề này, thì chỉ có hai cách: Cầu Vân Lập có thể ngoan ngoãn ở nhà không đi ra ngoài, và đánh gãy chân hắn để giữ hắn không thể đi ra ngoài.
Nhưng nhìn vào tình hình thực tế xem ra, hai phương pháp này đều không thể thực hiện được.
Cầu Vân Lập đến Phong Đình đã lâu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nhất định hắn sẽ tiếp quản Phong Đình, cho nên hắn không thể ngoan ngoãn ở nhà không đi ra ngoài được. Chưa nói đến việc đánh gãy chân hắn, xã hội pháp trị không thể làm được.
Có quá nhiều gông cùm xiềng xích, cô đột nhiên cảm thấy đau lòng lại lo lắng cho Du Như Băng. Đau lòng cô ấy phải chịu quá nhiều giày vò của hệ thống vì bị liên lụy bởi chính bản thân mình, lo lắng sẽ có điều gì đó xảy ra với cô ấy trong hệ thống sửa lỗi này.
Bị kiểm soát cơ thể...... Vậy chứng minh cho làm gì cũng không thể đoán trước, những gì sẽ xảy ra với Cầu Vân Lập cũng không cách nào đoán trước được.
Du Như Băng thấy cô không nói lời nào, chính mình cũng im lặng một lúc, sau đó nói: "Mặc dù em cũng nghĩ rất khó cứu......"
Đường Hàn Thu chung quy vẫn phải bận rộn với sự nghiệp của mình, không thể ở cùng với cô ấy mỗi ngày, trông chừng cô ấy.
Cô ấy vừa nhớ lại những gì 008 đã nói với mình, vừa nói: "Cái này có số lần giới hạn, còn hạn chế về thời gian nữa, nói không chừng em có thể làm tùy tiện thoát được đợt sóng gió này?"
Cô ấy nói một cách lạc quan: "Chờ em tùy tiện hoàn thành xong số lần của nó, thì không cần phải sợ hãi nữa!"
"Lỡ như không thành công thì sao?" Sắc mặt Đường Hàn Thu lạnh lùng, quyết định, "Tôi sẽ chú ý đến hành trình của Cầu Vân Lập, một khi phát hiện nó trùng lặp với em, tôi sẽ lập tức chạy tới tìm em ngay."
Du Như Băng bây giờ đang ở thời kỳ mấu chốt, vì tránh né Cầu Vân Lập để cô ấy bỏ dở nửa chừng thì rõ ràng là chuyện không thể. Hơn nữa cô ấy có thể trốn được nhất thời, nhưng cả đời thì không được, cô ấy không thể cả đời vì trốn tránh Cầu Vân Lập không ra khỏi cửa được.
Cô ấy còn rất nhiều việc muốn hoàn thành, cô ấy còn muốn đóng phim, làm sao có thể dừng lại ở đây, dừng bước không tiến?
Mặc dù không ai trong hai người các cô có thể đảm bảo sau khi chức năng sửa lỗi được kích hoạt, chuyện gì sẽ xảy ra, giải quyết nó thế nào, nhưng trốn tránh vĩnh viễn sẽ không bao giờ là giải pháp cho vấn đề.
Hoặc là......
Một ý nghĩ rất vi tế đột nhiên xuất hiện trong đầu Đường Hàn Thu: "Hay là, chúng ta thử kích hoạt chức năng này xem?
Cách đối phó với điều chưa biết, chính là làm cho nó biến thành đã biết.
Thay vì đợi Cầu Vân Lập lúc nào mới đi kích hoạt chức năng sửa lỗi của Du Như Băng, còn không bằng hai người các cô chủ động một chút, chuyển bị động thành chủ động.
Du Như Băng nhanh chóng hiểu ý cô: "Cũng không phải là không thể."
Dù sao cũng phải kích hoạt, thay vì ngồi chịu đòn, không bằng chủ động chút, chỉ một chút thôi là có thể nắm quyền chủ động thì sao?
Đường Hàn Thu nói: "Yên tâm, tôi sẽ ở cạnh em, sẽ không để em xảy ra chuyện."
Du Như Băng nóng lòng muốn thử, hỏi: "Khi nào chúng ta đi thực nghiệm cái này?"
Với lời nói của Đường Hàn Thu, cảm giác an toàn của cô ấy ngay lập tức bùng nổ.
Chỉ cần có Đường Hàn Thu đi cùng cô ấy, cho dù con đường phía trước có đầy chông gai, cô ấy cũng không sợ!
Đường Hàn Thu suy nghĩ một chút rồi nói: "Hôm nay"
《 Ngôi sao thần tượng mới 》 sắp kết thúc, nhóm nhạc nữ mới sắp được thành lập. Du Như Băng tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, tự nhiên vấn đề này phải được giải quyết càng sớm càng tốt, để tránh đêm dài lắm mộng, tai nạn bất ngờ.
Đường Hàn Thu nói: "Loại chuyện này không thể chậm trễ, tốt nhất nên giải quyết càng sớm càng tốt."
Du Như Băng cũng không có ý kiến gì: "Được rồi, đều nghe Thu Thu."
Đường Hàn Thu từ trong tủ lấy ra một chiếc váy liền thân cao cấp màu đỏ, lại lấy ra một chiếc áo khoác âu phục màu đen đã được ủi phẳng phiu: "Tôi sẽ thương lượng với tổ chương trình sau, em có thể nghỉ trước một ngày, lát nữa tôi sẽ để Hàn tổng đi đón em."
Lại hỏi: "Ăn sáng chưa?"
Du Như Băng nói chưa.
Đường Hàn Thu nói: "Ừm, tôi cũng chưa, vậy chúng ta ăn sáng trước đã."
...
Trong không gian ấm cúng và yên tĩnh của nhà hàng kiểu Hong Kong, Du Như Băng và Đường Hàn Thu ngồi đối diện nhau, những món điểm tâm sáng đầy màu sắc với nhiều vẻ rạng rỡ được bày trước mặt, mùi thơm của thức ăn xộc lên chóp mũi, kích thích vị giác nơi đầu lưỡi, khiến người ta thèm ăn.
Cả hai được đưa kèm theo một cốc sữa đậu nành ấm dạ dày, hai người chậm rãi thưởng thức.
Đường Hàn Thu hẹn Cầu Vân Lập gặp mặt lúc mười một giờ, hiện tại bọn họ có rất nhiều thời gian rảnh, cứ từ từ là được.
Du Như Băng vừa uống vừa nhìn trộm Đường Hàn Thu, thấy cô cong ngón tay vòng lấy tay cầm cốc, dùng sức một chút nhấc chiếc cốc sứ trắng đựng sữa đậu nành lên, đưa đến bên môi chậm chạp uống một hơi, phong thái tao nhã vừa mắt, cảnh đẹp ý vui.
Du Như Băng càng nhìn càng thích, càng nhìn càng cảm thấy bản thân có nhãn lực tốt.
Cô ấy không khỏi không khỏi hét lên ngao ngao trong lòng: Uống sữa đậu nành thôi cũng đẹp như vậy, trên trời dưới đất chỉ có mình Thu Thu của tôi!
Đường Hàn Thu ngước mắt lên, lông mi khẽ rung lên như cánh bướm, đôi mắt đẹp nhướng lên trên, liền nhìn thấy vẻ mặt thoả mãn của Du Như Băng.
Cô phát hiện Du Như Băng đang nhìn mình, không nhịn được hỏi: "Em đang nhìn gì vậy?"
Hai tay Du Như Băng cầm chiếc cốc, trên mặt nở nụ cười tươi rói: "Nhìn Thu Thu xinh đẹp nhà em nha."
Đường Hàn Thu đặt cái cốc xuống: "Em nhìn bao nhiêu lần rồi, còn nhìn không đủ sao?"
Du Như Băng nói: "Nhìn không đủ, hoa phú quý nhân gian của chúng ta đẹp như vậy, để em ngắm cả đời em còn chê ít đây."
Cô ấy nắm chặt chiếc cốc ấm áp trong tay, hấp thụ nhiệt độ của thân cốc, nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay có bận không?"
Nếu cô rất bận, vậy để cho cô đích thân đi một chuyến vì chuyện của cô ấy cũng quá làm khó cô rồi.
Vẻ mặt Du Như Băng đầy nặng nề nói: "Nếu có một hợp đồng trị giá hàng trăm triệu vậy thì sẽ lỗ vốn nha......"
Đường Hàn Thu nghe xong lời này của cô ấy, không khỏi khẽ cười khẽ một tiếng. Cô ấy quả nhiên vẫn quan tâm đến tiền bạc không lầm được. Đường Hàn Thu bất đắc dĩ nói: "Còn ổn, cũng may tôi không bận, không có hợp đồng trị giá hàng trăm triệu, em không cần nhọc lòng."
Vì vấn đề của Du Như Băng, cô đã đẩy tất cả tài liệu qua một ngày sau mới xử lý, nên tất nhiên hôm nay không bận.
Đương nhiên nữa là, người tài giỏi thường nhiều việc Hàn Vi, cũng đã nhanh chóng trở lại để giúp đỡ một ít.
Du Như Băng lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Lễ thượng vãng lai*, Đường Hàn Thu cũng quan tâm đến tình hình gần đây của cô ấy, Du Như Băng tỏ vẻ mọi thứ đều ổn, không có vấn đề gì.
*Lễ thượng vãng lai: Có qua có lại mới toại lòng nhau
Du Như Băng chớp chớp đôi mắt long lanh vài cái, rũ mắt xuống xoay chiếc cốc trong tay, chậm rãi hỏi: "Vậy thì gần đây chị......"
"Có người mình thích chưa?"
Bây giờ ít nhiều đều có người lớn lên xinh đẹp trong các tập đoàn lớn, Đường Hàn Thu chung quy cũng có lúc phải đích thân đi gặp trực tiếp các đối tác, nói không chừng đã nhìn trúng ai trong số đó.
Là người yêu thầm cô, Du Như Băng rất quan tâm đến đời sống tình cảm của cô, hơn nữa còn vừa mong đợi vừa sợ hãi câu trả lời.
Đường Hàn Thu dừng lại một lúc, tựa hồ không nghe rõ: "Hả?"
Du Như Băng cẩn thận lặp lại: "Chị có người mình thích rồi sao?"
Đường Hàn Thu hỏi ngược lại, "Sao tự nhiên lại hỏi thế này?"
Du Như Băng nói: "Em quan tâm đời sống tình cảm của chiến hữu cách mạng thế nào một chút, không được à?" Trong giọng nói không tự chủ mang theo một ít chột dạ.
Chỉ là cái chột dạ này quá nhỏ, Đường Hàn Thu không phát hiện ra được, ánh mắt bình tĩnh không chút dao động: "Không có."
Cô đã gặp rất nhiều người, muôn hình muôn vẻ, nhưng cô không có hứng thú với bọn họ một chút nào, còn không bằng một nửa hứng thú đối với Du Như Băng nữa là.
Du Như Băng thú vị lại đáng yêu hơn họ rất nhiều.
Du Như Băng lập tức thở phào nhẹ nhõm, vô cùng hứng thú hỏi: "Tại sao nha? Đã lâu như vậy, vẫn chưa có ai thu hút được chị sao?"
Đường Hàn Thu lắc đầu.
Du Như Băng đặt chiếc cốc xuống, ôm mặt tha thiết nhìn cô: "Em cũng chưa hỏi lần nào đây, mẫu người lý tưởng của Thu Thu chúng ta là gì nha?"
Nói ra để cô ấy tham khảo một chút đi!
Đường Hàn Thu nghe vậy, nghiêng người về phía trước, một tay chống cằm, dùng ánh mắt lười biếng nhìn cô ấy, đầu óc xoay vòng, nói: "Không có yêu cầu gì, chỉ cần đừng giống Cầu Vân Lập là được."
Cô không nghĩ quá nhiều về mẫu người lý tưởng, nhưng vì kiếp trước sau khi cô bị buộc phải thích Cầu Vân Lập, cô đã thề nếu có thể lựa chọn, tuyệt đối sẽ không chọn ngu ngốc lại dễ dao động như hắn.
Một người đàn ông như vậy, kết hôn cũng sẽ không hạnh phúc.
Du Như Băng vừa nghe vừa gật đầu.
Cô ấy mặt dày mày dạn nghĩ: Không muốn loại người như Cầu Vân Lập, vậy bốn bỏ làm năm chính là loại người như Du Như Băng thì có thể!
Đường Hàn Thu đẩy bữa sáng trước mặt về phía cô ấy: "Ăn sáng đi."
Du Như Băng mỉm cười gật đầu, vừa nhấc chiếc đũa lên, trong đầu đột nhiên vang lên một âm thanh: 【Sửa lỗi cốt truyện, bắt đầu --】
Có tiếng "Ong" vang lên bên tai, đầu óc thoáng chốc trở nên trống rỗng.
Thân thể của cô ấy đột nhiên cứng đờ, đồng tử giãn ra, chiếc đũa trong tay lạch cạch rơi xuống bàn.
Đường Hàn Thu nhận thấy hành vi kỳ lạ của cô ấy, đang định mở miệng hỏi, đã nhìn thấy cô ấy đột nhiên đứng dậy, bị điều khiển đi về phía cửa như con rối gỗ bị giật dây.
Trong lòng Đường Hàn Thu hoảng sợ, vừa kêu "Như Băng" vừa vội vàng đứng lên đuổi theo.
Không có tiếng gọi nào của cô được đáp lại, Du Như Băng căn bản phớt lờ cô như thể không nghe thấy vậy.
- - Kiểm soát.
Hai từ này chợt hiện ra trong đầu cô -- nhất định là hệ thống sửa lỗi được kích hoạt rồi!
Sắc mặt Đường Hàn Thu hiện vẻ lo lắng sải bước đi qua, khi tay cô ấy định mở cửa, cô đã nắm lấy cánh tay còn lại của cô ấy, kéo cô ấy vào lòng.
Cùng lúc đó, cửa phòng được Du Như Băng mở ra.
Cảnh tượng ngoài cửa đột nhiên lan tràn đến trước mắt Đường Hàn Thu, có ba người đang đứng đối diện ngay cửa -- người phục vụ, Cầu Vân Lập, và Đường Thịnh Hòa.
Hai người đang đi vào phòng ghế lô dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, nhưng cánh cửa của phía sau ghế lô lại đột nhiên bị mở ra, vì vậy vô thức quay đầu nhìn lại, đã thấy được một cảnh tượng vô cùng kỳ dị --
Đường Hàn Thu đang kéo Du Như Băng vào trong vòng tay của mình, còn ôm cô ấy thật chặt.
Cầu Vân Lập: "?"
Đường Thịnh Hoà: "?"
Tôi bị mù à???