Đường Hàn Thu tạm thời không muốn cho Đường Hạc Thiên biết cô cùng Du Như Băng gặp mặt, nguyên nhân rất đơn giản: Đường Hạc Thiên đối với Du Như Băng không có hảo cảm.
Đường Hạc Thiên lăn lộn thương trường nhiều năm, nhìn quen mưa gió cùng lòng người hiểm ác, đối với người đột nhiên bước vào sinh hoạt vị hôn phu của con gái, cái gọi là sinh viên bình thường cũng vẫn cần cảnh giác và có tính bài xích.
Du Như Băng có thật sự thiện lương vô tội hay không, hay có thật sự vô tình làm hai nhà Đường Cầu liên hôn bị phá huỷ hay không, tất cả vẫn phải chờ khảo nghiệm.
Nhưng có thể xác định một việc, cô ấy cướp đi người Đường Hàn Thu đã từng thích, gián tiếp phá hủy hôn ước của Đường Hàn Thu với Cầu Vân Lập. Chỉ hai điểm này, là có thể làm cho người yêu con gái như mạng Đường Hạc Thiên hảo cảm đối với cô ấy trong nháy mắt xuống con số âm.
Cho dù Đường Hàn Thu có nhiều lần nhắc lại cô ấy vô tội cũng vô dụng.
Đông Bá đáp ứng vâng một tiếng lại tiếp tục lái xe, trong lòng thầm nghĩ, trên đời người dễ vuốt mông ngựa nhất kỳ thật chính là lão gia của bọn họ. Chỉ cần thật lòng khen thiếu gia và tiểu thư nhà họ, lão gia liền sẽ cao hứng, đặc biệt vui vẻ.
Nhưng Du Như Băng là người ngoài, ông tự nhiên sẽ không nói ra cái này.
Đường Hàn Thu nhìn về phía đoá hoa trắng nhỏ đang ngồi nghiêm chỉnh, bỗng nhiên cô nhớ tới cô ấy trước đó gọi điện thoại, môi đỏ khẽ nhúc nhích, cô đang muốn hỏi cô ấy có việc gì mà gọi cho mình, liền thấy mắt cô ấy sáng rực lên.
Ánh mắt sáng ngời, ở nơi đáy mắt lấp lánh long lanh, tựa như có ngôi sao rơi vào mắt cô ấy.
Cô ấy nhìn ngoài cửa sổ, thần sắc kích động nói: "Có thể dừng xe phía trước một chút không?" Cô ấy quay đầu chờ mong mà nhìn Đường Hàn Thu, "Tôi muốn mua đồ."
Đường Hàn Thu gật đầu: "Có thể."
...
Đường Hàn Thu đứng sát trước quầy pha lê, pha lê trơn bóng mơ hồ chiếu sáng thân ảnh tinh tế thon dài của cô ấy, dáng người cao gầy, khí chất ưu nhã cao quý, giống như tham gia thi chọn người mẫu.
Cô nhìn kẹo pha lê rực rỡ muôn màu, lông mi thon dài nhẹ nhàng run lên, ánh mắt dừng ở trên người Du Như Băng cách đó không xa đang chọn đến hăng say.
Đây là một nhà bày bán kẹo nhỏ, ở địa phương cách bệnh viện không xa, cửa hàng thô sơ đơn giản, gọi là "Nhất Viên Đường".
Bên trong trang trí sáng sủa mang theo ấm áp, không gian tràn ngập hương kẹo, Du Như Băng vừa vào như lọt vào thiên đường, một đôi mắt sáng ngời, khoé môi hơi giương lên, tươi cười mang theo cảm giác hạnh phúc tràn ngập, trong tay là giỏ tre nhỏ được cô ấy dùng để bỏ vào những viên kẹo.
Đường Hàn Thu khí định thần nhàn đứng ở một bên nhìn đoá hoa trắng nhỏ lựa chọn hăng say, nghĩ thầm: Cô ấy thích kẹo nha.
Nhưng cô lại không nhớ rõ, đời trước Du Như Băng có thích ăn kẹo như vậy không.
Cô nghĩ, có lẽ đời trước Du Như Băng cũng thích kẹo? Chỉ là cô không phát hiện? Hay là...... Vứt bỏ?
Giống như đem thiện tâm chôn vùi cùng với kẹo, vứt bỏ.
Xuất phát từ tính nguyên tắc cẩn thận, cô không dám trông mong gì, tính toán giữ lại ý nghĩ này, tiếp tục quan sát.
Du Như Băng không biết hoạt động tâm lý của cô, tự mình đứng trước kệ hàng rối rắm.
Cô là một người rất thích ăn kẹo, đặc biệt là ở thời điểm lo âu phiền muộn, một viên nhỏ là có thể làm cô lập tức bình tĩnh lại, giống như trẻ con, có kẹo ăn liền không khóc.
Hơn nữa cô không kén chọn, cái gì cũng ăn, không có khẩu vị đặc biệt gì, do đó đối mặt với những viên kẹo tươi sáng đáng yêu này làm cô do dự.
Làm một người trưởng thành, cô đều muốn! Nhưng nguyên chủ là một sinh viên nghèo, trên vai còn gánh trách nhiệm của gia đình hút máu khiến người tức giận không thôi, thực lực kinh tế không cho phép cô làm một người trưởng thành.
"Muốn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu." Đường Hàn Thu nhìn ra nguyên nhân cô ấy phát sầu, đi tới, "Tôi trả tiền."
Ánh mắt Du Như Băng nháy mắt đều dừng lại ở trên người cô, phảng phất thấy được phía sau cô phát ra hào quang vạn trượng, cả người như chúa cứu thế, làm người không nhịn được mà mỉm cười.
A...... Hào quang tiền tài chiếu rọi tôi.
Du Như Băng vẻ mặt cảm động nhìn cô, nháy mắt lại nghĩ tới giả thiết của cô ở thế giới này. Con gái của đại gia thương nghiệp khổng lồ, cùng với......tổng tài điện ảnh Hoa Diệu.
Tổng tài, danh từ chỉ người bá đạo nhiều tiền. Bọn họ mỗi ngày đều tỉnh lại trên cái giường mấy trăm mét vuông, lúc nào cũng đều có thể vung tiền như rác, mí mặt một chút cũng không chớp, tựa như máy rải tiền.
Du Như Băng nhìn Đường Hàn Thu, mạc danh cảm thấy một trận vui mừng. May mắn, Đường tổng chúng ta không phải người hoang phí, tuyệt đối sẽ không nói câu "Mua cửa hàng tặng cho em", muốn chửi tục.
Sau đó cô liền nghe thấy Đường Hàn Thu nói: "Hoặc là tôi mua lại cửa hàng này tặng cho em?"
Du Như Băng: "......" Chị tốt rồi, mặt tôi đau!
Du Như Băng vội vàng khuyên can: "Không cần thiết, không cần thiết, tiêu tiền phải lý trí, tâm tư Đường tổng không nhất định phải vậy!"
Đường Hàn Thu đánh giá hoàn cảnh trong tiệm một chút, cuối cùng nghiêm túc mà nhìn cô: "Yên tâm, không đắt, tôi vẫn trả được."
Cửa hàng của nhà này không lớn, cũng không phải ở khu trung tâm thành phố, nhiều lắm bất quá cũng chỉ một trăm vạn, đối với Đường Hàn Thu mà nói quả thật không đắt, còn thật rẻ đi, hơn nữa Cầu Vân Lập bên kia còn thiếu cô 500 vạn kìa.
Du Như Băng trầm mặc. Chị rõ ràng nói thật thành khẩn, sao tôi nghe cứ như bị chọc tức đây?
Làm người ta càng hận tư bản chủ nghĩa!
Hệ thống tận dụng mọi thứ, lạnh lùng thốt: 【 Cô ta khoe khoang giàu có, thật ghê tởm. 】
Nhưng mà Đường Hàn Thu khẩu khí bình bình đạm đạm, hoàn toàn không có ý khoe ra.
Du Như Băng: Cô ấy không khoe khoang giàu có, nhưng ngươi nhất định là thù người giàu.
【......】 Hệ thống có chút không nói được, 【 Cô không thù? 】
Ai vừa rồi mới oán hận?
Du Như Băng: Đó là tôi hâm mộ, có ý kiến gì?
【......】
Đường Hàn Thu nghịch tóc, thong dong nói: "Cửa hàng này tặng cho em, coi như bồi thường, chúng ta thanh toán xong."
Du Như Băng sửng sốt một chút, đây là không hề có ý muốn qua lại sao? Vậy cô làm sao giúp cô ấy đây, như thế nào chọc tức chết hệ thống ngu ngốc?!
"Không được!" Du Như Băng vẻ mặt nghiêm túc mà cự tuyệt.
Đường Hàn Thu lười nhác mà nhấc mí mắt nhìn cô ấy, cô ấy một thân chính khí, buột miệng nói ra: "Tôi không muốn cùng chị thanh toán xong, tôi muốn cùng chị dây dưa không rõ!"
Quấn lấy càng chặt, hệ thống càng giận, cô càng sảng khoái!
Hệ thống quả nhiên bị tức giận không nhẹ: 【 Tôi không cho phép cô nói những lời này với Đường Hàn Thu! 】
【 Nhiệm vụ của cô là sửa chữa cô ấy, không phải chọc giận tôi! 】
Du Như Băng mắt điếc tai ngơ. Cô không có nhiệm vụ, nếu một hai phải nói có, vậy chỉ có một —— làm cái hệ thống này tức chết!
Đường Hàn Thu kinh ngạc chớp mắt một cái, thực mau liền bình tĩnh trở lại, lông mày xinh đẹp hướng về phía trước nhướng lên, tròng mắt hắc bạch phân minh chiếu rọi vào khuôn mặt trắng nõn đang mặt không đổi sắc Du Như Băng: "...... Tại sao muốn cùng tôi dây dưa không rõ?" Còn nói một thân chính khí như vậy?
Du Như Băng vừa nghĩ vừa biện hộ: "Bởi vì tôi muốn đầu quân Hoa Diệu...... nếu dây dưa cùng Đường tổng, nói không chừng...... có thể càng dễ dàng được cân nhắc ký hợp đồng chứ?"
Ai bảo cô cự tuyệt lời mời của nữ nhân như Đường Hàn Thu chứ? Thế giới kẻ có tiền là như vậy, nói không chừng cũng thích nịnh hót, chán ghét người khác cự tuyệt bọn họ thì sao?
Kế hoạch cô muốn giúp đỡ Đường Hàn Thu chẳng phải đi tong sao?
【 Không được vào Hoa Diệu! 】Hệ thống tức giận, 【 Cô vào cái gì cũng được, chính là không được vào Hoa Diệu!!! 】
Đời trước Du Như Băng đầu quân cho một công ty quản lý khác, nhờ vào hào quang nữ chủ và kĩ thuật diễn xuất sắc, lúc sau bạo hồng tài nguyên một đường phát triển không ngừng, lên như diều gặp gió, tiền tài cùng lực ảnh hưởng như gió thổi tới không thể đo lường được.
Nếu Du Như Băng lựa chọn Hoa Diệu, vậy thì không thể nghi ngờ là đưa tiền cho Đường Hàn Thu!
Hệ thống khó có thể chịu đựng hành vi như vậy!
Du Như Băng bình tĩnh hỏi: Không đồng ý? Vậy có thể trừng phạt được tôi sao? Có thể giết tôi sao? Có thể đưa tôi trở về sao?
Hệ thống: 【......】
Du Như Băng đương nhiên là biết đáp án: Đều không thể.
Nữ chủ là trung tâm của thế giới có được quyền tự chủ tuyệt đối, mà cô từ khi trở thành Du Như Băng của thế giới này một giây đó cũng bắt đầu cùng thân thể này trói chặt. Đường Hàn Thu một ngày không bị hệ thống khống chế biến về nữ phụ ác độc, cô liền thêm một ngày không trở về được.
Nhưng trên thực tế, một mình tồn tại ở thế giới khác, chính là trừng phạt độc ác nhất của hệ thống. Thời gian dài sẽ sinh ra cô độc, càng ngày càng nhiều như con quái vật khổng lồ, chậm rãi đánh tan một người, làm đối phương tước vũ khí đầu hàng. Trừng phạt tâm lý so với trừng phạt da thịt gian nan hơn gấp trăm ngàn lần.
Cho nên cô có thể vì cái gọi là trở về mà đi tàn nhẫn "Giết chết" dũng cảm thoát khỏi số phận con rối của một người sao?
Cô không thể.
Cô vĩnh viễn cũng không thể giơ lên cây đao lạnh lẽo chặt đứt dũng cảm theo đuổi tự do của một người.
Bất quá cô chỉ là kẻ hèn cô độc, chỉ cần cô có kiên định chống đỡ, có mục tiêu xác minh, cô sẽ không sợ chính mình bị đánh bại, coi như chơi trò chơi kinh doanh giúp Đường Hàn Thu phát triển sự nghiệp, khó chịu thì lại đi đối đầu với hệ thống để xả giận!
Đường nào cũng về La Mã, đem con đường của mình phá hỏng cũng không phải tác phong của Du Như Băng cô.
Hệ thống bị cô một câu đã tìm đến chỗ trọng yếu chọc cho giận rồi, quay lại trạng thái yên tĩnh như gà.
Du Như Băng rốt cuộc có thể an tĩnh lại đối diện với Đường Hàn Thu.
Đường Hàn Thu nghe xong lời cô ấy nói, trầm mặc một hồi mới nói: "Ký hợp đồng? Em không phải nói tạm thời không suy xét sao?"
Du Như Băng cười nói: "Chỉ là tạm thời, hiện tại suy xét xong rồi, Đường tổng nguyện ý cho tôi cơ hội hối hận sao?"
Đường Hàn Thu híp mắt: "Em tìm tôi là vì nói cái này?"
Du Như Băng gật đầu.
Đường Hàn Thu hơi nghiêng thân mình, nhẹ nhàng dựa vào tủ pha lê, khoanh tay trước ngực, ánh mắt đem cô ấy từ trên xuống dưới quét một lần: "Vậy hiện tại tới tôi suy xét một chút."
Dự đoán siêu sao toàn cầu là Du Như Băng không sai, nhưng đời trước là Du Như Băng, trước mắt người này có phải Du Như Băng đời trước hay không, cô không nói được.
Nếu nói không phải...... Vậy cô ấy có thể tạo ra một Du Như Băng khác sáng chói huy hoàng hơn Du Như Băng đời trước không? Cô ấy có thể mang đến chỗ tốt cho Hoa Diệu nữa sao?
Du Như Băng nhìn bộ dáng cân nhắc của cô, phảng phất nghe thấy được âm thanh bàn tính, ẩn ẩn đoán được chị ấy đang tính toán giá trị thương mại của cô.
Nhưng trong mắt Du Như Băng đều là dư thừa.
Bởi vì hào quang nữ chủ thật đáng tin!
Cô bỗng nhiên giơ tay lên bám vào vai gầy của Đường Hàn Thu, khẩu khí thuần thục nói: "Đường tổng, tôi lấy cái đầu trên cổ tôi đảm bảo, cho tôi gia nhập chính là huyết kiếm, sự thật."
"Không phải thì tôi chặt đầu làm banh cho chị đá!"
Đường Hàn Thu nhìn cô để tay trên vai mình, lại mở hai mắt nhìn cô đang chân thành tha thiết, hơn nửa ngày mới nói: "Nghe xong những lời này của em... Tôi càng cảm thấy không nên ký?"
Càng nghe càng cảm thấy không phải người đứng đắn gì.
Hệ thống suýt nữa muốn lên tiếng trầm trồ khen ngợi, nhưng nghĩ đến đối phương là Đường Hàn Thu lại tiếp tục trầm mặc.
Du Như Băng kinh ngạc, thao tác ngược hại chết người đó?!
"Đừng, Đường tổng bình tĩnh, cầu chị cho tôi gia nhập, bán đứng nhan sắc tướng mạo cũng không phải không được a!" Du Như Băng tuyệt vọng nói.
Đường Hàn Thu nghe xong, tức khắc lâm vào trầm mặc.
Du Như Băng phản ứng lại mình vừa nói cái gì, quả thực muốn tự đánh mình một cái, cái tay đặt trên vai Đường Hàn Thu hơi nóng lên, sau đó xấu hổ mà rụt về.
"Tiếp tục chọn kẹo của em." Đường Hàn Thu rốt cuộc đã mở miệng, cúi đầu mở di động ra, rũ mắt nhấn màn hình, không biết nhấn cái gì.
Du Như Băng được tiện nghi liền thu liễm, ngoan ngoãn mà đáp một tiếng, xoay người liền đi chọn kẹo cho mình, sau đó đưa qua quầy thu ngân, cụp mi rũ mắt mà nhìn Đường Hàn Thu trả tiền cho mình.
Mua xong kẹo rồi, Du Như Băng ngoan ngoãn đi theo Đường Hàn Thu trở lại xe, trốn lên xe trước, Đường Hàn Thu đột nhiên hỏi một câu: "Em hôm nay còn có việc gì khác không?"
Du Như Băng lắc đầu.
Đường Hàn Thu ừm một tiếng: "Vậy đi nhà tôi một chuyến đi."
Du Như Băng: "!!!"
Cô lập tức ở trong lòng gọi hệ thống: Đồ ngu ngốc này sao không nghĩ biện pháp thả tôi ra, tôi sắp đại nghĩa hiến thân rồi!
Hệ thống tự nhiên không tức hộc máu, ngược lại trào phúng nói: 【 Cô có bản lĩnh ngủ với cô ta a. 】
Du Như Băng khó chịu hừ một tiếng, nhìn chằm chằm gương mặt tuyệt mỹ của Đường Hàn Thu ba giây, xoay người rời đi.
Đường Hàn Thu kêu cô lại: "Đi đâu?"
Du Như Băng cũng không quay đầu lại, cường ngạnh nói: "Đi mua kiềm cắt móng tay."
"Đi về," Đường Hàn Thu mặt không biến sắc mà nói, "Nhà tôi có."
———————————————————————————————
!!!Tôi đăng từ từ nha mng ới, ai lọt hố bộ này thì cứ đu, tôi không drop đâu, có thể ới mng lọt hố chung nếu hợp cách edit của tôi nhá~