Cô ấy trước giờ chưa từng thích hắn.
Đôi mắt của Cầu Vân Lập sâu thẳm, giống như một vực sâu không đáy, hắn không thể tin vào câu trả lời này.
Hắn được hàng nghìn cô gái yêu thích, sống một cuộc đời được mọi người cung phụng vây nâng niu. Vô số phụ nữ như si, như dại vì hắn, vì được hắn để mắt tới mà ghen ghét đố kị.
Trên đời này làm sao có người phụ nữ không yêu hắn?
Hắn không tin: "Em đang nói dối."
Du Như Băng thấy hắn vẫn không muốn buông mình ra, tính khí cũng từ từ nổi lên, ánh mắt lạnh lùng nói: "Là anh tự mình đa tình."
Cô ấy nói trúng tim đen, trực tiếp đâm thẳng vào tâm lý nực cười của hắn: "Chẳng qua xung quanh anh chỉ có nhiều phụ nữ hơn một chút yêu anh, vậy mà anh thực sự có thể nghĩ rằng phụ nữ trên toàn thế giới đều yêu anh, đều sẽ yêu anh, đều nên yêu anh hả."
"Cách nói vô lý như vậy từ đâu ra?"
"Anh làm được gì? Anh có cái gì? Chính bản thân anh có gì nắm chắc được trong tầm tay vượt xa được tưởng tượng không?"
"Anh không có, anh chỉ có mỗi khuôn mặt thôi. Một khi vứt khuôn mặt đó sang một bên, anh cũng chỉ là một đống xác thịt người khác không thể nổi lên chút hứng thú nào thôi."
"Tôi mặc kệ anh có nghe vào những lời tôi nói hôm nay hay không, tôi vẫn phải nói cho anh nghe." Vẻ mặt Du Như Băng nghiêm túc, giọng nói rõ ràng, "Tôi không thích anh, Hàn Thu cũng không thích anh, mặc kệ có chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ, ít nhất bây giờ chúng tôi thực sự không thích anh một chút nào, mong anh đừng tự mình đa tình rồi làm phiền hai người chúng tôi nữa."
Cầu Vân Lập sững sờ đứng tại chỗ, trong đầu vang vọng những lời cô ấy nói, ánh mắt vô cùng phức tạp, trong lúc nhất thời có chút khó tiếp nhận, giống như tam quan đã được định hình lại.
A Đặc bước tới, nắm lấy tay hắn, gọi một tiếng: "Anh."
Hai tay hắn từ từ trượt xuống, đột nhiên hắn nhướng mi liếc nhìn A Đặc một cái, không biết đang suy nghĩ gì, kéo áo khoác lại, nhíu mày, xoay người rời đi.
A Đặc là em trai ruột của hắn, có nghĩa vụ trông chừng hắn, sau khi vội vàng nói lời "xin lỗi" với Du Như Băng, cầm điện thoại di động trên mặt đất lên, tắt loa ngoài, trả lời Đường Hàn Thu, báo bình an: "Chị Thu Thu yên tâm, cô Du không có chuyện gì, đừng lo lắng."
"Chị vẫn muốn trở lại đây sao?"
"Được, vậy em bảo cô ấy chờ chị."
...
Đường Hàn Thu không yên tâm, đi rồi lại về, vừa lúc gặp được Cầu Vân Lập đang lên xe.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong giây lát, rồi hiểu ngầm dời đi.
Đường Hàn Thu nhớ tới Du Như Băng, không có thời gian để nói lời hung ác với hắn.
Tam quan của Cầu Vân Lập bị định hình lại, không có tâm trạng quan tâm đến người khác.
Đường Hàn Thu tìm thấy Du Như Băng dưới sự hướng dẫn của Đàm Tịch, khi đó, cô ấy đang ngồi trên hành lang trống vắng yên tĩnh, một mình ôm lấy túi kẹo nhỏ vừa ăn vừa ngắm cảnh, xung quanh không có một bóng người, không thể hiểu được sinh ra một cảm giác cô đơn.
Đường Hàn Thu cảm ơn Đàm Tịch, sau khi làm theo yêu cầu của cô Đàm Tịch nói không có việc gì, lại làm tròn bổn phận đưa Hàn tổng đến khu vực nghỉ ngơi đợi.
Du Như Băng một người ăn kẹo, cắn kẹo vang răng rắc, rất giống muốn ăn thịt người.
Đường Hàn Thu: "......"
Tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất, phát ra tiếng lộc cộc theo quy lật rất vui tai.
Khi Du Như Băng quay người lần nữa, không phải là Chu Văn Quân, mà là một người quen thuộc trong ấn tượng của cô ấy.
Cô ấy nhếch môi cười, giơ tay chào hỏi: "Tiểu Đường đến rồi." Rồi cụp mắt xuống, xấu hổ gãi gãi mặt nói, "Xấu hổ thật để chị quay lại một chuyến rồi."
Khi cô ấy giơ tay lên, cổ tay hơi lộ ra khỏi tay áo khoác một chút, cổ tay trắng nõn như tuyết đỏ rực nhìn thấy mà đau lòng.
Đường Hàn Thu ngồi xổm xuống, nắm tay cô ấy, vén tay áo cô ấy lên, quả nhiên nhìn thấy một vòng tròn màu đỏ khó có thể bỏ qua, đủ thấy được Cầu Vân Lập lúc ấy rất dùng sức.
Đường Hàn Thu khẽ cau mày: "Đau không?"
Du Như Băng nói không có gì đáng kể: "Không có gì, không đau."
Đường Hàn Thu dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve làn da đỏ ửng của cô ấy, hổ thẹn nói: "Xin lỗi, tôi lại chậm một chút rồi."
Ngàn vạn lần không nên để Du Như Băng ngớ ngẩn ở cùng một chỗ với Cầu Vân Lập.
Luận sức lực, Du Như Băng chắc chắn không phải đối thủ của một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh một mét tám như Cầu Vân Lập.
Du Như Băng cười rạng rỡ: "Xin lỗi cái gì, cũng không phải lỗi của chị, ai biết hắn lại đột nhiên làm những hành động này chứ?"
Đường Hàn Thu rũ mắt xuống làm ra một quyết định, kéo áo khoác lên, che đi cổ tay đỏ bừng của cô ấy: "Để tôi dạy em một số kỹ thuật tự vệ của phụ nữ đi."
Du Như Băng nghiêng đầu: "Bây giờ?"
Đường Hàn Thu: "Đương nhiên để sau này có thời gian rồi nói tiếp."
Hai người bây giờ nào có nhiều thời gian bên nhau như vậy.
Du Như Băng liếm viên kẹo, nghĩ tới đây, gật đầu nói: "Được rồi, Tiểu Đường chúng ta vất vả rồi." Sau đó tò mò hỏi: "Chẳng lẽ bá tổng đều sẽ như vậy hả? Thích đè người lên tường tương tương nhưỡng nhưỡng* hả?"
(*) 酱酱酿酿 'tương tương nhưỡng nhưỡng': lén lút làm chuyện xấu hổ
Một trong những bá tổng Đường Hàn Thu nâng mắt lên, cô thỉnh thoảng lên mạng, cũng biết một số từ ngữ trên internet, vì vậy hiểu rõ bá tổng là viết tắt của "Bá đạo tổng tài", nhưng "tương tương nhưỡng nhưỡng" lại là cái gì?
Đường Hàn Thu không hiểu lập tức hỏi: " 'tương tương nhưỡng nhưỡng ' là cái gì?"
Đôi mắt Du Như Băng xoay tròn, vừa nghĩ vừa nói: "Thì...... Ai ui, em làm mẫu cho chị một lần, phiền phức chị phối hợp một chút."
Đường Hàn Thu như rơi vào trong sương mù đứng dậy dưới sự chỉ huy của cô ấy, như rơi vào trong sương mù bị cô ấy đè lên tường, cổ tay bị siết thật chặt, lại thấy vẻ mặt cô ấy quỷ quái vô cùng: "Người phụ nữ này, em thành công thu hút sự chú ý của tôi."
Đường Hàn Thu: "......"
Giở trò gì vậy?
Du Như Băng mê mệt nhân vật bá tổng không cách nào thoát khỏi được: "Người phụ nữ này, tòa nhà này tôi đã mua hết, bây giờ cho dù em có kêu vỡ cổ họng, cũng không có người tới cứu em đâu!"
Đường Hàn Thu: "......"
Làm sao nghe lại không đứng đắn như vậy?
Đôi mắt Du Như Băng tối tăm, đột nhiên hơi tiến lại gần, hơi thở ấm áp phả lên mặt Đường Hàn Thu: "Người phụ nữ này, em châm lửa, em phải chịu trách nhiệm dập lửa!"
Sau đó vùi vào cổ Đường Hàn Thu không nói lời nào, như thể đang làm một điều gì đó rất đáng xấu hổ giữa thanh thiên bạch nhật.
Đường Hàn Thu nhanh tay nhanh mắt, dễ dàng thoát khỏi sự kiềm chế của cô ấy, một tay để lên trên gáy cô ấy, chậm rãi đẩy cô ấy ra.
Du Như Băng ngày đầu tiên đảm nhận chức vị bá tổng chịu khổ trong trận Waterloo, một bên không thương tiếc bị đẩy ra, một bên khạc nhổ: "Người phụ nữ này, sức lực em quá lớn."
Cô ấy đã làm tròn bổn phận, tận tâm tận lực nhập vai nhân vật bá tổng, còn học Cầu Vân Lập một chút, có thể dùng sức thì cố gắng dùng sức, kết quả Đường Hàn Thu lại dễ dàng thoát ra được —— đây cũng quá không nể mặt!
Bá tổng gà nhất yếu nhất trong lịch sử: Du Như Băng.
Đường Hàn Thu hừ cười châm chọc: "Đương nhiên, chút sức lực nhỏ bé của em thì giữ được ai."
Thật ra, đừng nói là Du Như Băng, cho dù là Cầu Vân Lập tới, cô vẫn nhẹ nhàng thoát được, có thể còn tiện đường cho hắn hai đấm, đánh hắn rụng hết răng xuống đất.
Đường Hàn Thu nghĩ lại vẫn cảm thấy buồn cười.
Cô luôn nghĩ rằng các bá tổng được nhắc đến trên mạng là ám chỉ những vị trên thương trường giữa sát phạt quyết đoán, bá đạo tổng tài đầy thủ đoạn, giống như anh trai và cha cô đều có thể được gọi là bá tổng.
Tuyệt đối không nghĩ tới, bá tổng trong miệng cư dân mạng lại là há mồm mở miệng một câu "Người phụ nữ này" của những tên đàn ông?
Du Như Băng hỏi cô đang cười cái gì, cô nói ra thứ cô đang suy nghĩ một chút, Du Như Băng nói: "Không phải tất cả đều được viết như vậy sao? Hiểu lầm, đều là hiểu lầm."
Người thường làm gì có thể như Đường Hàn Thu chân chính tiếp xúc đến vòng tròn thương trường, chứ đừng nói đụng tới các vị bá tổng hàng thật. Chỉ xem như vẽ ra một thú vui, tất cả chỉ để giải trí.
Chẳng qua, không thể loại trừ việc thực sự có loại bá tổng như vậy được —— Cầu Vân Lập còn không phải là một ví dụ tốt nhất sao?
Đường Hàn Thu: "Cái gì?"
Du Như Băng vừa nghĩ vừa nói: "Ừm...... Chẳng hạn như 《 Thiếu gia hào môn tà ác: Vợ yêu em đừng chạy 》, 《 Ly hôn 99 lần: Bà xã của tôi em đừng chạy 》, 《 Tổng tài ác ma vợ yêu bé nhỏ 》, 《 Tổng tài băng sơn mạnh mẽ sủng vợ 》, còn có ——"
Đường Hàn Thu đưa tay đỡ trán: "Đủ rồi, đừng nói nữa."
Đây, đây là thứ gì vậy......
Du Như Băng: "Tiểu Đường chúng ta muốn mở ra cánh cửa lớn của thế giới mới hả?"
Đường Hàn Thu: "Tôi từ chối."
Du Như Băng cười tít mắt nhìn cô, hưng phấn nói: "Cố lên, Đường bá tổng!"
Đường Hàn Thu: "......"
Đường Hàn Thu đứng lên tuyệt tình quay mặt qua chỗ khác: "Nếu không có chuyện gì, thì trở về chuẩn bị ghi hình ngày mai của em đi, thể hiện tốt một chút."
Du Như Băng mỉm cười, lắc lắc kẹo trong lòng bàn tay: "Tuyệt đối sẽ không phụ tấm lòng của Đường tổng chúng ta."
...
Ngày thứ hai, những hoạt động mà thực tập sinh sẽ chuẩn bị cho ngày hôm nay bao gồm quay trực tiếp ca khúc chủ đề, các huấn luyện viên chịu trách nhiệm thực hiện chỉnh sửa đánh giá điểm số đằng sau màn ảnh.
Du Như Băng, người lần thứ hai vào nghề không sợ hãi chút nào, dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã ngồi bên cạnh lớp B, trong miệng còn trộm ngậm một viên kẹo nhỏ.
Mà cô ấy vừa lúc ngồi gần lớp C, vì vậy Trì Noãn đặc biệt đổi vị trí để để ngồi gần cô ấy, cuộn tròn người dựa vào người cô ấy, đáng yêu gọi: "Nhóm trưởng khỏe."
Du Như Băng ậm ừ.
Thực tập sinh của Hoa Diệu đến bây giờ vẫn quen gọi cô ấy là nhóm trưởng, đã quen với kiểu như thế này, nhất thời sẽ không dễ dàng thay đổi, hơn nữa địa vị của cô ấy trong lòng mọi người đã đặc biệt, nên càng khó sửa lại hơn nữa.
Trì Noãn xúc động xoa xoa hai tay: "Nhóm trưởng cố lên!"
Cô cảm thấy nhóm trưởng lần này nhất định sẽ vào được lớp A!
Du Như Băng nhìn cô một cái đầy yêu thương: "Bạn nhỏ Trì này em cũng phải cố lên nha."
Em ấy bước vào Hoa Diệu ngay từ đầu là để chứng minh bản thân, bây giờ em ấy ở lớp C cũng xem như làm được.
Tài năng của em ấy vốn dĩ không phải ở phương diện này, không cần ép buộc em ấy làm người giỏi nhất, chỉ cần không phải kém nhất, chỉ cần có thể đánh tiếng một chút, là đủ rồi.
Bạn nhỏ Trì Noãn được động viên: "Ừm! Em biết mà!"
Bất ngờ, bả vai Trì Noãn bị thực tập sinh phía sau chọt hai cái.
Hai người quay đầu lại nhìn lại, thì thấy thực tập sinh đó chỉ vào một chỗ khác, sau đó ngang ngược nói với Trì Noãn: "Cô nhường ra một chút, I want to sit here."
Du Như Băng nhướng mày ngạc nhiên, cảm ơn vị thực tập sinh này nói tiếng Anh không phức tạp, nếu không cô ấy cũng không hiểu cô ta là muốn ngồi ở vị trí này của Trì Noãn đâu.
Dù sao cái thái độ này thật sự giống ra ngoài hẹn người.
Trì Noãn nhìn Du Như Băng, rồi nhìn qua thực tập sinh Lily.
Lily một thực tập sinh ở lớp C ngày thường hay nói như thế này trong lớp của họ, thỉnh thoảng bật ra một câu tiếng Anh, đôi khi trộn lẫn tiếng Trung và tiếng Anh. Tiếng Anh của Trì Noãn không tệ, nhưng sau khi nghe cô ta nói tiếng Anh, cũng cảm thấy thật sự plastic đến không thể plastic hơn nữa.
Nhưng Lily cứ thích nói chuyện như vậy, bởi vì trông mình có vẻ thượng đẳng hơn, không giống với những người khác.
Nếu là ngày thường, với tính tình mềm mỏng của Trì Noãn sẽ cho qua, nhưng hôm nay thì khác, hôm nay Du Như Băng ở bên cạnh, em muốn hấp thụ khí chất vương giả trên sân khấu của Du Như Băng và hưởng ké chút tự tin, vì vậy em không muốn nhượng bộ.
Trì Noãn lắc đầu: "Ngại quá, tôi cũng muốn ngồi ở chỗ này."
Lily lần đầu tiên nhìn thấy Trì Noãn làm bẽ mặt mình, trên mặt có chút không nén được giận: "Trì Noãn? Cô đây là refuse tôi đó hả?"
Du Như Băng: Đây còn không phải tiếng Anh plastic tôi quen thuộc sao?
Trì Noãn gật đầu: "Ừm, tôi không muốn đổi." Nói xong còn xê dịch gần Du Như Băng hơn.
Lily ngang ngược nói: "Không được, không ai có thể refuse tôi, cô lập tức leave cho tôi!" Sau đó kéo tay em ấy, vô lý ngang ngược muốn lôi em đi.
Du Như Băng siết chặt cổ tay Lily, ánh mắt lạnh lùng, dọa cô ta sững sờ tại chỗ.
Người đụng đến đại tướng dưới trướng Tiểu Đường bọn tôi đều phải chết biết không?
Hương vị ngọt ngào trong miệng vẫn còn đó, Du Như Băng kiềm chế nói: "Nếu em ấy không muốn đổi thì đừng cố gắng ép em ấy."
"Đừng dùng thứ tiếng Anh plastic đó còn cho rằng bản thân có thể bay lên tận trời, lễ phép một chút đi, bạn nhỏ?"
Lily không thích nhất là người ta nói cô ta dùng tiếng Anh plastic, Du Như Băng thành công dẫm lên quả bom của cô ta, cô ta lập tức nổ tung: "Cô, cô dựa vào cái gì nói tôi tiếng Anh plastic, có bản lĩnh cô nói vài câu nghe một chút xem!"
Du Như Băng thờ ơ nhún vai một cái, nói khoác mà không biết ngượng: "Nói thì nói thôi."
Lily hừ một tiếng, chờ xem cô ấy có thể nói ba hoa cái gì!
Du Như Băng bình tĩnh thong thả mở miệng: "You see see you, one day day!"
*You see see you, one day day: bản dịch tiếng Anh là 'bạn nhìn vào bạn từng ngày', nhưng nếu dịch theo nghĩa đen là: 'bạn nhìn vào mỗi ngày của bạn'. Câu này không phù hợp với ngữ pháp và thói quen sử dụng tiếng Anh, nhưng hiện nay nó đã phổ biến trong cộng đồng quốc tế, kiểu tiếng Anh Trung Quốc.
Có thể bạn biết rồi:
Có một trò đùa thế này, bạn nhìn vào mỗi ngày của bạn, bạn đã làm gì. Câu tiếp theo của "you see see you one day day"(bạn nhìn vào mỗi ngày của bạn) là "just only eat eat" (chỉ ăn ăn ăn), you see see you fat ( bạn trông bạn béo kìa). Hình như đây là một trend trên Douyin, "U see see u one day day, just know eat eat eat"
Lily: "???"
Đây thực sự là tiếng Anh sao???