Đường Hàn Thu hờ hững thong thả nói vào điện thoại: "Đường Thịnh Đồng nói với em cậu ta cảm thấy Cầu Vân Lập rất tốt, là bạn đời được chọn để kết hôn."
Cô nâng một lọn tóc dài lên, chậm rãi quấn quanh đầu ngón tay, nói có sách mách có chứng: "Nếu không phải bản thân cậu ta thích Cầu Vân Lập, thì làm sao biết được Cầu Vân Lập tặng hoa cho em sau đó còn đến nơi này nói chứ?"
"Em biết rồi, tí nữa em đưa cậu ta qua chỗ anh, để cậu ta nói rõ ràng với anh."
Đường Thịnh Đồng vừa nghe phải đi gặp Đường Mặc Uyên, vội vàng bật dậy, gấp gáp chạy tới trước bàn của làm việc của Đường Hàn Thu, định ngăn cô lại, nhưng lại thấy cô giơ tay ngăn giữa hai người, giọng điệu lạnh lùng: "Đừng nhúc nhích."
Đôi mắt xinh đẹp và quyến rũ của cô hơi nhướng lên, trong ánh mắt đó có một tia sáng lạnh lẽo lóe lên. Mặc dù cô đang ngồi, nhưng khí thế của cô mạnh đến nỗi Đường Thịnh Đồng đang đứng cũng áp xuống không được. Cô âm u nói: "Trừ khi cậu muốn bị tôi đánh."
Nụ cười của Đường Thịnh Đồng không còn rực rỡ nữa, chỉ có thể miễn cưỡng treo lên khóe miệng, muốn cười cũng không cười nổi, có chút khó coi: "Chị hai chị đừng, đừng tức giận mà, cũng đừng nói với anh cả, cái này không phải em nói giỡn với chị thôi hả......"
Nhà họ Đường từ trên xuống dưới, hắn sợ nhất không phải là tung hoành thương trường, một con cá sấu khổng lồ trong giới doanh nhân Đường Hạc Thiên, mà là người nắm quyền tập đoàn Đường thị hiện tại Đường Mặc Uyên.
Đường Mặc Uyên phẩm hạnh đoan chính, là một quân tử khiêm tốn, thái độ đối với người trong nhà rất mềm mỏng, nhưng lúc anh làm mặt lạnh muốn dạy dỗ người khác, kinh khủng như thần chết với lưỡi hái đòi mạng người trên tay, hơi nhấc mắt lên một chút đã là một mảnh máu tanh, Đường Thịnh Đồng chỉ cần nghĩ lại đã cảm thấy da đầu mình nổ tung.
Nhưng điều khiến cho Đường Thịnh Đồng không nghĩ tới, người chị hai luôn dễ dàng bị xúi giục không ngờ lại mất kiểm soát, còn đổi trắng thay đen, tố cáo với anh cả Đường Mặc Uyên!
Hắn hoảng sợ, vì vậy vội vàng nhận hết, trước tiên lừa gạt cho qua chuyện rồi lại nói tiếp!
"Nói giỡn?" Đường Hàn Thu liếc hắn một cái, sau đó cười khẽ, "Không sao, tôi nói thật."
Cô nhân cơ hội nói một tiếng: "Em bây giờ để người đưa cậu ta qua đó." Sau đó dứt khoát cúp điện thoại.
Vẻ mặt Đường Thịnh Đồng cứng ngắc, đôi môi mím lại thành một đường, khó khăn hỏi lại: "Chị nói nghiêm túc à?"
Đường Hàn Thu nghiêm mặt: "Đường đến tập đoàn Đường thị chắc không cần người khác chỉ cậu đâu nhỉ, tự lái xe qua đó đi, đừng làm phiền anh tôi đích thân tìm tới cậu."
Đường Thịnh Đồng cảm thấy lồng ngực phập phồng, giọng nói bắt đầu run rẩy: "Em không đi, chị nhất định chỉ nói đùa thôi......"
Đường Hàn Thu nâng cây bút trong tay chỉ vào người hắn, như thể đang cầm một thanh kiếm sắc bén, chỉ vào kẻ thù mà cô không thích: "Những gì tôi đã nói, tôi sẽ không lặp lại lần thứ hai."
"Bây giờ," ngòi bút cô xoay chuyển, chỉ về phía cái cửa đang đóng chặt của văn phòng, "Tự cậu cút đi."
Đường Thịnh Đồng bắt đầu muốn đùa giỡn cho qua: "Em không, trừ khi chị nói với em chị chỉ nói đùa thôi!"
Đường Hàn Thu nhìn chằm chằm vào hắn, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt, khiến người ta muốn tránh xa chín mươi dặm. Cô cầm bút, chậm rãi đứng dậy: "Không à?"
"Tôi đây đích thân tiễn cậu một đoạn đường nhỉ?" Khóe môi cô nhếch lên một nụ cười, mu bàn tay đột nhiên nổi lên gân xanh, cây bút trong lòng bàn tay lập tức gãy làm hai khúc.
Đường Thịnh Đồng nhìn cây bút trong bàn tay cô gãy làm hai khúc, yết hầu trượt lên trượt xuống một chút, sau đó xoay người lao ra khỏi văn phòng tổng tài, vội vàng nói với người đại diện đứng ở cửa: "Đi đi đi, chạy nhanh lên!"
Đường Hàn Thu chậm rãi bước ra ngoài, một tay chống nạnh, thuận tiện ném cây bút gãy trong tay vào thùng rác, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về hướng Đường Thịnh Đồng chạy trốn, rồi sau đó nói với Hàn Vi đã đợi sẵn ở cửa chờ cô ra lệnh: "Về sau nếu Đường Thịnh Đồng còn đến Hoa Diệu, đừng để cậu ta tùy tiện vào đây."
"Cứ để cậu ta đợi ở phòng tiếp khách, đợi không được thì cút đi cho tôi."
Hàn Vi: "Vâng."
Đường Hàn Thu gật đầu: "Vất vả cô." Sau đó bước vào văn phòng của mình.
Đột nhiên, cô lại nhớ ra điều gì đó, vươn tay cầm điện thoại lên, gọi cho Đường Thịnh Đồng, sau khi đầu dây bên kia nhấc máy, cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Tôi quên nhắc nhở cậu một chuyện."
"Đừng động tư tâm với Du Như Băng, cô ấy bây giờ là người của tôi."
Ánh mắt cô nheo lại: "Nếu không, tôi đánh gãy chân cậu!"
...
Chuyện bên ngoài, Du Như Băng người không có điện thoại di động hoàn toàn không biết gì. Cô ấy dựa vào tường trong phòng tập luyện của lớp B, nghịch một chai nước khoáng trên tay, lặng lẽ nhìn các thực tập sinh của lớp B đang chăm chỉ luyện tập ca khúc chủ đề.
Sau vòng xếp hạng đầu tiên, các thực tập sinh đã sít sao chuẩn bị tập luyện vũ đạo và tập hát bài《 Tôi là vai chính 》 cho ca khúc chủ đề của《 Ngôi sao thần tượng mới 》.
《 Tôi là vai chính 》cũng là phong cách trẻ trung năng động trước sau như một không thay đổi, nhằm cho công chúng nhìn thấy khía cạnh trẻ trung và xinh đẹp của các cô gái, chạm đến trái tim mềm mại của khán giả, tích cực bình chọn cho những thực tập sinh mà họ thích.
Các nhóm thực tập sinh cần học bài hát trong một khoảng thời gian nhất định, đồng thời bắt đầu quay một đoạn video trực tiếp về đánh giá vũ đạo, các huấn luyện viên sẽ đánh giá điểm số lại một lần nữa, nghĩa là đánh giá điểm số lần hai.
Việc thu hình ca khúc chủ đề của tất cả các thực tập sinh sẽ được công bố ra bên ngoài, do khán giả tiến hành bỏ phiếu để tham khảo, nhằm đảm bảo tính công bằng của quy chế đánh giá. Sau đó, vị trí Central của ca khúc chủ đề sẽ được chọn, nhưng quyền bỏ phiếu cho hạng mục này thuộc về các thực tập sinh, dựa vào thực lực và độ thu hút.
Thật ra Du Như Băng không hoảng sợ, vẫn trải qua sống cuộc sống thực tập sinh của mình gọn gàng ngăn nắp.
Cô ấy là đại danh hạ cấp giả vờ làm tiểu danh đến 《 Ngôi sao thần tượng mới 》, năng lực nghề nghiệp mọi người rõ như ban ngày, tốc độ ghi nhớ vũ đạo và lời bài hát của ca khúc chủ đề khiến người khác khó thể nào đuổi theo bóng lưng cô ấy được.
Hơn nữa cô ấy không căng thẳng chút nào, luôn tràn đầy tự tin vào bản thân, cô ấy chắc chắn sẽ được trở lại lớp A thôi. Bởi vì cô ấy có thực lực này có tư cách này, hơn nữa còn là vì cô ấy có một vầng hào quang nữ chủ mạnh mẽ trên đầu.
Cô ấy biết rõ thân là nữ chủ trung tâm của thế giới, cái vầng hào quang này có bao nhiêu quan trọng.
Nữ chủ ban đầu đi con đường diễn viên không nổi tiếng, có một phần lý do rất lớn vẫn là nằm trên người cô ta —— kỹ năng diễn xuất của cô ta chưa được trau chuốt, cũng không có chút danh tiếng nào, còn luôn mãi lún sâu vào vòng xoáy ngược luyến của Cầu Vân Lập.
Nhưng dưới tác động của ánh hào quang nhân vật chính không cam chịu bị thế giới lạnh nhạt, một thao tác ngược xuất hiện để cô ta thành công nổi tiếng, từ đó thành nhân vật được hot search săn đón nhất.
Bây giờ vầng hào quang của nhân vật chính đã nằm trong tay Du Như Băng, cô ấy đương nhiên sẽ không đi theo con đường cũ của nữ chủ ban đầu là diễn xuất, vì để lợi dụng hào quang này tốt hơn nữa, cô ấy lựa chọn làm lại nghề cũ, để bản thân đi trên con đường quen thuộc này càng thêm rực rỡ sáng chói, sau đó tiếp tục tiến vào giới showbiz để thực hiện ước mơ của mình, đồng thời cũng hoàn thành tâm nguyện của Hoa Diệu và chiến hữu cách mạng Đường Hàn Thu.
Cô ấy mãi mãi sẽ không quên mục tiêu của mình là làm cho Đường Hàn Thu tốt hơn và được chào đón hơn nữa.
Chỉ là hiện tại cô ấy có chút buồn bực, nhìn các thực tập sinh lớp B siêng năng chịu khó, trong lòng cô ấy chỉ có một mảnh thê lương.
Không có một cái quặng nào —— lớp B một cái quặng cũng không có!
Cô ấy vốn nghĩ rằng đích thân cô ấy đến Lớp B nói thế nào cũng phải đào được một khối quặng lớn cho Đường Hàn Thu, tốt nhất là có thể giống bạn nhỏ Trì Noãn. Kết quả là ngoại trừ việc trở thành người xuất sắc nhất lớp B và nổi tiếng trên trang mạng xã hội của 《 Ngôi sao thần tượng mới 》, cô ấy không thu hoạch được gì.
Mẹ nó đây là Bá Nhạc luôn luôn có, mà thiên lý mã không phải lúc nào cũng có à!
Quả nhiên nhân tài lúc nào cũng là khả ngộ bất khả cầu*, không mở hoạt động giảm giá đẩy mạnh tiêu thụ, không thể mua một tặng một, cũng không thể thanh lý giá rẻ.
*Khả ngộ bất khả cầu: Chỉ có thể tình cờ gặp được, không thể gượng ép cưỡng cầu.
Du Như Băng: Bá Nhạc tôi cảm thấy cô đơn hiu quạnh quá.
Hơn nữa thảm nhất chính là, kẹo của cô ấy sắp hết mất rồi!
Sau khi hoàn thành ghi hình đánh giá điểm số tập đầu tiên của chương trình, đã bắt đầu phân chia ký túc xá, còn được phổ cập rất nhiều chuyện cần phải chú ý khi sinh hoạt, trong đó có quy định không được phép đặt cơm hộp và mang theo đồ ăn vặt.
Đương nhiên, kẹo của cô ấy bị tịch thu, chỉ lén lút bí mật giấu được mấy viên, nhưng hiện tại mấy viên lẻ tẻ tồn kho cũng nguy cấp rồi.
Chỉ cần bây giờ có người không có mắt đến gây chuyện với cô ấy, không có vị ngọt kiềm chế, đối phương nhất định sẽ chết rất thảm.
Các bạn nhỏ lớp B dường như không chịu nổi khi thấy cô ấy ngồi thất thần một mình, tốp năm tốp ba chạy qua chào hỏi hay xin chỉ bảo, cô ấy cũng không giấu giếm, có người hỏi cô ấy sẽ dạy, lập tức đứng lên chỉ dạy cho bọn họ.
Cô ấy rất tâm đắc trong việc chỉ bảo cho mọi người, không ngần ngại chỉ dạy, vì vậy mọi người rất thích xin cô ấy chỉ giáo.
Du Như Băng nhanh chóng tiến vào trạng thái, làm mẫu từng chút một: "Lòng bàn tay đi chậm lật từ trên xuống dưới, eo đồng thời phải cùng phát lực, ai ui đúng rồi, đừng cứng ngắc như vậy, thả lỏng chút nào, nhìn bản thân xinh đẹp trong gương chẳng lẽ không vui vẻ à?"
Phía bên kia sau khi nghe được lời này mỉm cười ngượng ngùng: "Nhưng mà chị Du xinh đẹp hơn, em không nhịn được cứ nhìn chị Du mãi."
Du Như Băng nghe vậy, nghiêm túc nói: "Vậy may mắn rồi."
Bên kia: "?"
Du Như Băng: "May mắn nhan sắc thịnh thế của Đường tổng chúng tôi không ở đây, nếu không có lẽ em còn không nhớ được động tác vũ đạo, chỉ nhớ cô ấy lớn lên trông xinh đẹp như thế nào thôi."
Bên kia: "......"
Cô ấy đến cô ấy lại đến nữa, 'liếm cẩu' Đường tổng lại đến nữa!
Những người trong lớp B đã ở với cô ấy nhiều ngày như vậy, đã tập mãi thành thói quen loại hình thức liếm cẩu của cô ấy "Đường tổng xinh đẹp, thiên hạ đệ nhất", sẽ không cảm thấy mới lạ nữa, chỉ cảm thấy tò mò đối với việc Đường Hàn Thu xinh đẹp đến cùng là có bao nhiêu cái "Thiên hạ đệ nhất".
Chỉ là đáng tiếc, trên mạng không có ảnh chụp của Đường Hàn Thu —— ít nhất là trước khi điện thoại của họ bị tịch thu không có.
Dựa theo trào lưu fans nhan sắc hiện nay, nếu trước đây có ảnh chụp của Đường Hàn Thu, hơn nữa thật sự đúng như những gì Du Như Băng nói, thực sự có thể đẹp đến nỗi khiến người ta chết ngất, thì những bức ảnh của cô đã được lan truyền trên mạng đến điên luôn rồi. Bọn họ là người thường xuyên lên mạng lướt web, tuyệt đối không thể không hay không biết gì cả.
Du Như Băng nhìn vẻ mặt tò mò của đối phương, vươn tay xoa nhẹ mặt cô một phen: "Được rồi, tập luyện cho tốt đi, tập luyện rất quan trọng, tôi đi vệ sinh đây."
Đối phương ngoan ngoãn gật đầu.
Du Như Băng liền xoay người đi ra ngoài.
Chuyện trên mạng không có ảnh chụp của Đường Hàn Thu cô ấy đương nhiên biết. Bởi vì Đường Hàn Thu hiện tại không có ý tưởng kinh doanh bản thân, tự nhiên sẽ không chủ động tung ảnh.
Cô là con gái của một doanh nhân kinh doanh lớn, được sự hậu thuẫn của tập đoàn Đường thị khổng lồ, cô không muốn tung ảnh, đám paparazzi bên ngoài cho dù có chụp được cô cũng không dám tùy tiện tung ra, vòng thương trường khổng lồ này không dễ chọc, đám paparazzi sẽ không ngu xuẩn đến mức đi ngược gió gây án, từng người một ăn quả đấm thép của Đường thị.
Còn nữa, đoạn video duy nhất ghi lại sự xuất hiện của Đường Hàn Thu, đã sớm bị người Đường thị dọn dẹp sạch sẽ, không ai trong trường của Du Như Băng có được đoạn video đó nữa.
Du Như Băng bước ra khỏi phòng tập luyện của lớp B, duỗi eo một cách lười biếng, sau đó đột nhiên quay người lại nhìn người quay phim đang lặng lẽ theo sau, khiến người quay phim hoảng sợ đến mức rung chuyển.
Du Như Băng mặt vô cảm nhìn anh ta: "Đây bạn trẻ này, tôi đây là muốn đi vệ sinh nha."
Người quay phim gật đầu: "Tôi biết, tôi chỉ quay tới cửa thôi."
Bọn họ cũng không thể lùi bước được. Phía trên đánh tiếng, trên người Du Như Băng có chủ đề, bọn họ phải tích cực thu thập tư liệu sống của cô ấy, ngàn vạn lần không thể để cô ấy đi được!
Du Như Băng cau mày, bình tĩnh lùi về sau hai bước: "Mẹ kiếp, các người là chương trình đàng hoàng sao? Tôi báo cảnh sát."
Người quay phim vội vàng nói: "Cô đừng hiểu lầm, tuyệt đối là chương trình đàng hoàng mà!"
Mặc dù vẻ mặt của anh ta luống cuống, nhưng chân dường như dính chặt ở trên sàn không nhúc nhích. Kết hợp với tình huống mấy ngày nay được nhiều camera của tổ chương trình "cưng chiều", Du Như Băng mơ hồ đoán được điều gì đó.
Cô ấy lặng lẽ đưa tay gõ lên ống kính, sau đó mở lòng bàn tay ra: "Phí quay phim."
Người quay phim: "???"
Du Như Băng mặt không thay đổi sắc nói: "Cho tôi một viên kẹo, tôi để anh chụp gì trên mặt tôi đều có thể."
Tiểu Du hèn mọn, lên mạng đòi kẹo.
Người quay phim tốt bụng khuyên nhủ: "Ăn kẹo không tốt cho dáng người của các cô đâu, sẽ mất dáng đó."
Du Như Băng vừa nghe được lời này, chắc chắn nói: "Không thể nào."
Người quay phim đang muốn phản bác, đã nghe thấy cô ấy cây ngay không sợ chết đứng nói: "Giang tinh lạnh lùng cứng rắn không bao giờ béo được!"
Người quay phim: "???"
Hình như có chỗ nào không đúng nha???
Người quay phim vững vàng vác cái camera, ngổn ngang sắp xếp lại suy nghĩ một chút, hơn nửa ngày trời mới tiếp thu được thông tin của cô ấy, nhăn mũi nói: "Cô vừa tự bảo mình là Giang tinh à?"
Làm gì có người nào cây ngay không sợ chết đứng tự nói mình là Giang tinh chứ?!
Còn là một cô gái nữa!
Du Như Băng bỗng nhiên à một tiếng, lễ phép vươn tay ra, vẻ mặt người quay phim lờ mờ đưa một tay ra bắt lại, hai người cứ như thương nhân gặp mặt chính thức.
Du Như Băng bắt tay anh ta, dáng vẻ như một người thành công, nghiêm túc nói: "Còn chưa tự giới thiệu, kẻ hèn họ Ar, tên Chimedes."
Người quay phim: "???"
Trời mẹ nó họ Ar, tên Chimedes!
Vừa lúc Đàm Tịch cũng mới từ nhà vệ sinh đi ra, vừa quay đầu đã thấy hai người chính thức gặp mặt, bắt tay, tiếp theo đã nghe thấy một câu Archimedes của Du Như Băng.
Cô dừng bước chân lại, mơ màng ngờ vực tự hỏi: "Là mình đã tới chậm rồi sao?"
Rốt cuộc cô cũng không thể cứu được Archimedes đáng thương à?
Đàm Tịch vội vàng bước đến bên cạnh giữ cô ấy lại, đề phòng cô ấy đột nhiên móc ra đòn bẩy xã hội chủ nghĩa, đem cả người lẫn camera của người quay phim bẩy lên hết.
Đàm Tịch hỏi cô ấy: "Cô đang làm gì?"
Du Như Băng nhìn lại cô: "Tôi đang bảo vệ quyền lợi hợp pháp."
Đàm Tịch: "???"
Bây giờ dùng đòn bẩy cậy nắp địa cầu, chẳng lẽ cũng coi như bảo vệ quyền lợi hợp pháp hả?!
Đàm Tịch thành thật xin chỉ giáo: "Bảo vệ quyền lợi gì của cô?"
Du Như Băng nghiêm túc nói: "Đòi lương."
Đàm Tịch, người quay phim: "???"
Đàm Tịch cùng người quay phim nhìn nhau, dùng ánh mắt vô cùng hoang mang hỏi thăm một chút, đầu người quay phim phía sau camera phim lắc như trống bỏi.
Cái gì đòi lương, tổ chương trình bọn họ khi nào thì thiếu tiền lương của thực tập sinh chứ —— chúng tôi không có, chúng tôi không phải, cô đừng nói bậy nha!
Ngược lại Đàm Tịch càng nghi ngờ hơn nhìn về phía Du Như Băng, trên mặt đen xì hiện lên một dấu chấm hỏi.
Du Như Băng chỉ vào máy quay nói: "Nếu anh ta muốn quay tôi, vậy tôi chỉ tính phí một viên kẹo tính ra cũng không quá đáng?"
Đàm Tịch: "......"
Thực xin lỗi, tôi thật đúng là quá xem nhẹ năng lực tư duy nhảy số của ngài.
Đàm Tịch biết chuyện cô ấy bị tịch thu kẹo, nhưng bọn họ không thể lay động quy định của tổ chương trình được, trừ khi có sếp lớn như Đường tổng đích thân nói với tổ chương trình, nhưng...... đây rõ ràng là chuyện không có khả năng.
Đường tổng bận trăm công nghìn việc làm sao có thời gian đi quản Du Như Băng có kẹo ăn hay không chứ? Cô ngay cả chuyện Du Như Băng bị đánh giá điểm B cũng chưa quản tới nữa là......
Lúc này Đàm Tịch cũng chỉ có thể khuyên giải thôi: "Được rồi được rồi, nhân viên công tác làm sao sẽ mang kẹo bên người chứ, chờ khi chương trình kết thúc thì ăn bù đi."
Du Như Băng suy nghĩ một chút, không bỏ qua bất kỳ khả năng nào: "Lỡ đâu gần đây anh ta mới kết hôn, trong người có kẹo mừng thì sao?"
Người quay phim nghe câu này, có loại cảm giác bị xúc phạm, vô cùng thê lương nói: "Tôi độc thân đã 27 năm......"
Không khí thoáng chốc đông lại, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, bên tai mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gió rít vù vù bên ngoài.
Ba giây sau, Du Như Băng lúng túng nói: "Tôi xin lỗi."
Người quay phim đáp lại bằng một nụ cười cay đắng: "Không sao mà."
Còn có thể làm gì bây giờ đây? Còn không phải chỉ có thể cười tha thứ cho cô ấy thôi sao?