Việc Đường Hàn Thu dị ứng phấn hoa, là trước lúc Hàn Vi vào làm ở Hoa Diệu Đường Mặc Uyên đã đích thân đến trước mặt cô nói, dặn dò mãi cô không thể để Đường Hàn Thu thấy hoa, ít nhất ở khu vực Đường Hàn Thu xuất hiện tuyệt đối không thể có hoa —— chỉ kém trực tiếp hạ lệnh cấm mua trồng hoa ở Hoa Diệu.
Ôn Ngữ Lam ôn nhu cười cười, không nói gì nữa.
Hàn Vi đột nhiên đi tới, đem bàn tay đến trước mặt cô ấy, trong lòng bàn tay cầm một cây kẹo que hồng nhạt.
Ôn Ngữ Lam nháy mắt nhìn cô.
Hàn Vi co quắp tránh đi ánh mắt cô ấy: "Lão bản tôi mua, không phải tôi tự mua, cho em một cây."
Lại sợ hãi cô ấy sẽ không nhận như vậy, bổ sung nói: "Có hai cây, tôi không thể ăn kẹo được, cho nên mời em chia sẻ một cây với tôi."
Kỳ thật là cô nhớ rõ Ôn Ngữ Lam ngẫu nhiên cũng sẽ ăn kẹo, trên quầy thu ngân của cô ấy còn để một cái sọt tre nhỏ chứa đầy kẹo.
Ôn Ngữ Lam tươi cười như hoa: "Tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh nha."
Cô ấy nhận lấy kẹo que, nghịch ngợm nói: "Không được nói cho lão bản chị đó."
Khóe môi Hàn Vi không tự giác nhộn nhạo nở nụ cười: "Ừm, sẽ không nói cho cô ấy."
...
Thời gian chớp mắt đã đến giữa tháng chín, thời tiết Lan thị chuyển lạnh, Du Như Băng ra cửa đều mặc áo mỏng tay, ba lô mang thêm một chiếc áo khoác nhỏ, thời điểm buổi tối trở về dùng.
Hơn mười ngày nay hệ thống cực kỳ yên tĩnh, chỉ khi bố trí nhiệm vụ mới tâm bất cam tình bất nguyện nhảy ra giáo huấn Du Như Băng trọng trách gánh vác xã hội chủ nghĩa.
Du Như Băng cũng vì vậy mà nhìn thấu kịch bản tuyên bố nhiệm vụ của nó, cứ cách bảy ngày sẽ tuyên bố một nhiệm vụ mới, không làm hoặc chủ động từ bỏ thì tính là thất bại, trước mắt cô đã thất bại hai cái.
Nhưng đối với người thích tranh cãi không nói lý lẽ mắng trời mắng đất như cô thì không ảnh hưởng chút nào, sinh hoạt mỗi ngày cứ theo lẽ thường tiếp tục, trường học và phòng tập luyện Hoa Diệu hai nơi một đường*.
*một con đường chỉ di chuyển qua lại giữa hai nơi
Thời gian một tháng chỉ luyện một bài《 Thanh mộng 》, Du Như Băng sớm đã luyện ra ký ức cơ bắp, bây giờ chỉ cần nghe âm điệu bài hát, thân thể có thể tự giác làm ra động tác tương ứng.
Cho nên hiện tại thời gian cô ở phòng tập luyện đại khái chia thành ba chỗ. Một là tham gia nhóm tập luyện; hai là hỗ trợ người hướng dẫn giúp đồng đội tiến bộ; ba là bổ sung ca khúc và vũ đạo của các nhóm thần tượng của thế giới này.
Hệ thống hỗ trợ cho biết cốt truyện giữa cũng không nhắc đến nhiều về lịch sử idol thế giới này, chỉ có cốt truyện liên quan đến diễn viên, bởi vì nguyên nữ chủ đi là con đường diễn viên, căn bản chạm cũng chưa chạm qua sự nghiệp idol này.
Mà hệ thống hỗ trợ cho cốt truyện lại là dựa theo con đường cũ của nguyên nữ chủ. Nếu dựa theo cốt truyện chính đi, thật là có đều có. Nếu đi ngược lại, vậy rất nhiều chỗ không có cách nào theo cốt truyện cầu được đáp án, chỉ có thể dựa vào bản thân đi khảo nghiệm.
Du Như Băng ghét bỏ bắt đầu mắng thầm: Quả nhiên là hệ thống rác rưởi, không có công hiệu này còn muốn làm người hỗ trợ.
Hệ thống an tĩnh như gà đột nhiên bị mắng, rốt cuộc nhịn không được nhảy ra, thù mới hận cũ cùng nhau tính, căm giận vì mình biện giải: 【 Tự cô không đi theo cốt truyện, chuyện không có tư liệu tương quan đâu có liên quan gì tới tôi?! 】
Du Như Băng xua tay làm vẻ một bộ dạng lý luận ngu ngốc: Không có tư liệu tương quan là do ngươi làm hệ thống hỗ trợ có vấn đề, ngươi phải giải quyết.
Hệ thống: 【??? 】
【 Cô thật sự chó. 】
Đao thương bất nhập Du Như Băng: Chuyện có phải chó hay không, ba ba ngày đầu tiên không phải đã nói cho ngươi rồi sao? Ký chủ nói chuyện thì không nghiêm túc nghe, ngươi như vậy còn muốn làm hệ thống cái gì?
【 Cô là ký chủ sao? Cô là ký chủ cái ***! 】
Ký chủ sẽ ngoan ngoãn phối hợp với hệ thống làm nhiệm vụ mới có thể gọi là ký chủ, còn phản nghịch còn thích tranh cãi như cô vậy chỉ có thể gọi là chó, tính ký chủ cái ***!. Chap mới luôn có tại * tru mtruyen. M E *
Du Như Băng đối mặt với sự nghiêm khắc lên án như vậy có vẻ vô cùng nhàn nhã: Đúng, ta không phải, ta là ba ba ngươi.
Hệ thống: 【......】 Rốt cuộc vì sao mình muốn tự tìm quẫn bách?
Chiến tích chọc hệ thống của Du Như Băng lại thêm một nét bút vô cùng vinh quang —— hôm nay cũng đem hệ thống chọc đến tự đóng cửa!
Cô thần thanh khí sảng tiếp tục bổ sung việc học tập. Cô muốn học tập đầy đủ, tiếp thu thêm nhiều kiểu nhảy, tổng kết phong cách tất cả các nhóm, để trong lòng hiểu rõ, để thời điểm lên sân khấu có nhiều tự tin, ứng xử nhàn nhã, lời nói thực tế, để mọi người tin tưởng và mến phục.
—— người chuẩn bị đầy đủ tự tin, luôn là người hấp dẫn nhất.
Đàm Tịch chạy đến bên người cô ngồi xuống, liếc mắt nhìn màn hình của cô một cái, phát hiện cô còn đang xem video của các nhóm nam nhóm nữ, liền cười nói: "Cô còn đang xem a."
Du Như Băng gật đầu: "Có chút nhiều."
Cô không chỉ muốn xem hiện tại, trước đó cũng muốn tìm kiếm bổ sung. Đáng ăn mừng chính là thế giới này trước đó rất nhiều nhóm hay cá nhân so với thế giới nguyên bản của cô giống nhau như đúc, công trình tìm kiếm bổ sung thật ra nhẹ nhàng không ít. Ngược lại là mấy năm gần đây cực kỳ nhiều, một chốc một lát căn bản bổ sung không hết được.
Du Như Băng sờ sờ cằm, bỗng nhiên nói: "Cô cảm thấy tôi có nên sáng lập phong cách mới thu hút fans hay không?"
Mấy năm gần đây nhóm idol chỉ nhiều không ít, đủ loại kiểu dáng phong cách đều có, thẩm mỹ các fans ít nhiều gì cũng sinh ra chút phiền phức. Du Như Băng muốn ở bên trong đám người tài này ra mắt không thể dựa vào thực lực làm cho rạng rỡ được, bởi vì nghề nghiệp này không thiếu nhất là người có thực lực.
Đàm Tịch: "Phong cách mới gì?"
Du Như Băng: "Idol hệ thích tranh cãi."
Đàm Tịch: "???"
Du Như Băng vẻ mặt nghiêm túc: "Nghệ danh tôi đều nghĩ kỹ rồi, gọi là ' Bàn phím '."
Đàm Tịch có chút không biết nói gì: "Không nghĩ tới cô đối với vị thế của cô nhận thức rõ như vậy?"
Giang tinh tự nhiên cũng biết mình là giang tinh!
Du Như Băng nhìn đôi mắt cô ấy: "Cô cũng cảm thấy được đúng không?"
Đàm Tịch vội vàng cầm tay cô: "Không được, không thể, bà chị cô suy nghĩ kỹ càng nhiều lần đi. Cô là thực tập sinh đứng đắn, không phải Archimedes."
Du Như Băng hai mắt sáng ngời, kinh hỉ nói: "' Archimedes ' cái nghệ danh này cũng không tồi a!"
Đàm Tịch: "......" Tôi cũng không phải để cô nghe cái này???
Du Như Băng ngược lại cười, mặt dày vô sỉ nói: "Haiz, tôi nói này, người thích tranh cãi không nói lý lẽ lại không dễ làm, tôi chỉ là một người đáng thương ăn nói vụng về lại vô tội bày ra đùa giỡn một chút thôi."
Cô ăn nói vụng về?!
Đàm Tịch: "...... Nói không biết nhục."
"Như Băng, Tiểu Tịch," giáo viên hướng dẫn bỗng nhiên gọi một tiếng, "Hai cô lại đây giúp lão sư dạy người khác một chút."
Hai người cùng đáp lại được, sau đó đứng dậy để đồ xuống phấn chấn chạy qua xem.
Du Như Băng bỗng nhiên nhớ đến cái gì, chủ động mở đầu câu chuyện với Trì Noãn, kéo cô ấy qua một bên, trực tiếp hỏi: "Em có chuyện muốn nói với tôi đúng không?"
Bằng không tại sao thường xuyên dùng một loại ánh mắt khát vọng lại hâm mộ nhìn trộm cô chứ!
Chẳng may cô tuổi lớn trí nhớ không tốt, luôn quên hỏi, hôm nay cuối cùng cũng nhớ tới.
Trì Noãn ngẩn người, gật gật đầu, sau đó cứ cúi đầu do do dự dự cả nửa ngày cũng chưa nói ra chuyện gì.
Càng ngượng ngùng càng lãng phí thời gian, Du Như Băng suy tư liên hệ lại thời gian tập luyện của các cô, cũng có biện pháp đối phó loại tình huống này, khuôn mặt tức khắc nghiêm túc nói: "Lần này em không nói tôi xem như không có chuyện gì, lần sau nếu em muốn nói, tôi sẽ không nghe."
"Không được lãng phí thời gian tập luyện của em, bắt đầu tập luyện đi."
Du Như Băng làm nhóm trưởng khoảng thời gian này ở chung với người trong nhóm rất tốt, nhưng không phải luôn một mực nhân nhượng mọi người, lúc nên cứng rắn cô tuyệt đối cũng không khách khí, các thành viên cũng ngoan ngoãn phối hợp nghe theo.
Cả người Trì Noãn cứng đờ, giống như bị kích thích, bỗng nhiên ngẩng đầu nói: "Tôi muốn nói chuyện giống nhóm trưởng!"
"Người khác nói cái gì đều có thể hào phóng tiếp lời, không rụt rè sợ hãi!"
Du Như Băng trầm ngâm một lát, nói: "Vậy không phải rất đơn giản sao?"
Trì Noãn vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô.
Du Như Băng: "Làm một người thích tranh cãi không nói lý lẽ lạnh lùng vô tình thì xong rồi a."
Trì Noãn: "???"
Tôi cảm thấy đáp án tôi muốn không phải cái này???