"Xuân Nương to gan bổn phận a hoàn không làm tròn còn vu oan chủ tử! Người đâu đem ra ngoài đánh 20 trượng sau đó kêu người đến bán đi!" – Trầm trắc phi thấy việc trà không bị Triệu Hàm Ninh moi móc nữa liền nhanh tay ra lệnh giải quyết vấn đề này triệt để.
"Còn Nhị di nương..." – Triệu Hàm Ninh nàng là người có thù ắc báo, người muốn hãm hại nàng đương nhiên nàng sẽ không thể bỏ qua được.
"Nhị di nương to gan vu khống cho Vương phi bày mưu tính kế độc ác. Đưa về nhà mẹ đẻ!" – Uông Hữu Đình lên tiếng trước khi Trầm trắc phi suy nghĩ ra được cách giải quyết, y lạnh lùng liếc mắt nhìn người phụ nữ đang khóc ngất trên giường kêu gào tên y xin được tha thứ.
"Vậy chuyện đến đây là kết thúc, không hề liên quan gì đến ta! Xin phép Vương gia cho thần thiếp cáo lui!" – Triệu Hàm Ninh mệt mỏi chán ghét khi phải đứng ở chỗ đó, hít chung bầu không khí với những người này liền đứng lên cáo lui.
"Ừ" – Uông Hữu Đình ngước nhìn nàng khẽ gật đầu sau đó nhìn theo bóng lưng Triệu Hàm Ninh rời đi! Quả thật nàng làm y vô cùng kinh hỷ, kinh ngạc khi nàng có thể xoay chuyển mọi chuyện chỉ trong lòng bàn tay như vậy, hỷ là vì nàng không còn nhắc đến chuyện hưu thư nữa. Nhưng hiện y vẫn phải nhìn nàng bằng một ánh mắt hoàn toàn khác sau sự việc lần nay.
"Chuyện đến đây được rồi! Trầm Băng nàng nên cẩn trọng một chút đừng để những chuyện như thế này xảy ra nữa!" - Uông Hữu Đình đứng lên lạnh nhạt nói rồi chậm rãi rời đi.
"Vâng thưa Vương gia!" - Trầm trắc phi nghe y nói cả người run nhẹ lên. Tuy y không trách mắng nàng nhưng sau chuyện này trong lòng Vương gia chắc chắn có một điểm tối trong việc quản gia của nàng. Chỉ nghĩ đến điều đó Trầm trắc phi hận không thể xé rách miệng của nhị di nương đang nằm đó khóc thút thít.
"Trầm trắc phi, cứu muội với trắc phi!" - Nhị di nương than khóc, nàng cảm thấy tuyệt vọng vô cùng khi thấy Uông Hữu Đình cứ thể rời đi, y không hề mảy may một chút gì thương tiếc nàng khi nghe Trầm trắc phi nói ra điều xử phạt.
"Câm miệng cho ta! Người không có đầu óc như ngươi thì nên trở về với nơi ngươi vốn dĩ thuộc về đi!" - Trầm trắc phi chậm rãi cúi người xuống kề sát bên tai nhị di nương nói. Nhị di nương chết điếng người khi nghe những điều đó, Nhị di nương không tin những điều đó lại phát ra từ miệng Trầm trắc phi. Nhìn đến ánh mắt của Trầm trắc phi cả người nhị di nương cứng ngắt lại quên đến cả việc khóc.
"Ngươi..."
"Muội muội ta cũng không có cách nào! Hy vọng muội đừng quá đau lòng!" - Trầm trắc phi đứng thẳng lên nói lớn, ánh mắt ác cảm ban này bây giờ được đổi lại ánh mắt ôn nhu mọi ngày.
Trong lòng Trầm trắc phi vô cùng khẩn trương, chuyện ngãi cứu trong trà nàng thật sự không nghĩ Triệu Hàm Ninh lại phát hiện ra được. May mắn Vương gia không truy cứu nhưng sau chuyện này nàng nên cẩn thận hơn với nàng ta mới được.
...
"Vương phi chúng ta sắp về Tể Tướng phủ rồi!" – A Hồng là a hoàn hồi môn của nàng đương nhiên cũng xuất thân từ Tể Tướng phủ và cũng biết khá rõ tình cảnh của nàng trong phủ. Mang tiếng là trưởng nữ dòng chính thất nhưng do mẫu thân nàng mất sớm quyền hành liền nằm trong tay kế mẫu, nhưng do sự uy hiếp của bên ngoại nên kế mẫu vẫn chưa được công nhận thành phu nhân chính thức. Nàng sống trong Tể Tướng phủ ngoài danh phần cao quý thực chất nói ra còn thua cả nữ thứ con kế mẫu được sự sủng ái của phụ thân.
"Ừ ta biết!" – Triệu Hàm Ninh gật gù không thể hiện thái độ.
"Vương phi không lo sợ sao? " - A Hồng cúi đầu thấp giọng nói, nàng vẫn còn nhớ tình cảnh của Vương phi của mình trước khi xuất giá ra sao.
"Chuyện gì?" - Triệu Hàm Ninh nghe có chút khó hiểu nhướng mày.
"Lo sợ kế phu nhân với lại Tam tiểu thư và Tứ tiểu thư?" – A Hồng cúi đầu nói, Tam Tứ tiểu thư đều là con gái của kế mẫu nàng, được phụ thân sủng ái nên từ nhỏ tính cách không được tốt, thường xuyên tranh giành ầm ỉ với nàng.
Triệu Hàm Ninh nghe vậy chỉ cười nhạt không nói thêm nữa, đối với nàng những trò vụn vặt của hai tiểu nha đầu kia chẳng là gì, người thâm trầm như Trầm trắc phi nàng còn không sợ. Nói đến Trầm trắc phi nàng phải cảm thấy nàng ta quả thật vô cùng tài tình, ra tay giết người không hề có chút động tĩnh cũng như dấu vết nào thật sự cao thủ. Nàng ta tính toán kỳ nguyệt của các di nương và những khi Vương gia ghé thăm các nàng ấy, phát hiện Nhị di nương huốt kỳ chưa thấy liền ban trà cho tất cả các viện dùng cố ý dùng trà có ngải cứu để làm nàng ấy sanh non một cách âm thầm và tự nhiên nhất. Nàng ta quả thật quá cao siêu, tính toán đúng không sai một tí nào. Người ngoài sẽ không ai nghi ngờ nàng ta, chung quy cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.
"Thu Vân đã về chưa?" – Nhiều ngày nay Thu Vân đều đi ra bên ngoài làm việc nàng giao phó đến chiều tối mới trở về phủ.
"Vâng nàng ta vừa về đến, để nô tỳ cho gọi!"
"Được!"
Một thoáng sau Thu Vân nhanh chân bước đến thỉnh an Triệu Hàm ninh.
"Chuyện ta căn dặn xử trí như thế nào rồi?" – Triệu Hàm Ninh thấp giọng nói.
"Vâng thưa Vương phi, nô tỳ nhờ người bà con đứng ra mua lại một mảnh ruộng của người ta bán trã nợ cờ bạc nên được giá, đã cho người thực hiện như chính bản vẽ mà Vương phi căn dặn ạ!" – Thu Vân cười nói,
"Tốt! Khi nào thì xong?" – Triệu Hàm Ninh gật gù.
"Bẩm Vương phi người thợ đất nung nói, tầm 1 tháng sẽ xong!"
"Hơi lâu nhưng không sao ngươi làm tốt lắm, lui xuống nghỉ ngơi đi!" - Triệu Hàm Ninh có chút ngoài ý vì thời gian hơi lâu so với nàng dự định, nhưng nghĩ lại không có chuyện gì gấp gáp lắm nên cũng không sao.
"Vâng thưa Vương phi!"
....
Ngày trở về Tướng phủ không nhanh không chậm liền đến, Triệu Hàm Ninh không hề có vẻ gí hưng phấn như những người khác khi được trở về nhà mẹ đẻ sau thời gian ở nhà chồng cả, nàng mang vẻ mặt bình thản vô cùng.
"Gặp qua gia!" – Triệu Hàm Ninh gặp Uông Hữu Đình ngay đường đi khi y bước ra từ hướng Thiền Tâm viện, nàng từ Kim An viện.
"Ừ!" – Không nghĩ gặp mặt nhau nên Uông Hữu Đình có chút ngoài ý giật mình nhìn Triệu Hàm Ninh.
"Gia đêm qua chắc nghỉ ngơi khá tốt! Nhìn sắc mặt người rất hồng hào!" – Triệu Hàm Ninh cười tươi nói, lời nói ngụ ý châm chọc y, trước ngày rời khỏi phủ về thăm nhà vợ lưu luyến không rời thất thiếp mà.