Vân Kiều ngủ một giấc thật sâu, đến khi tỉnh dậy thì đã là trưa hôm sau.
Nguyên Anh thỉnh đại phu đến chẩn trị và thay thuốc cho nàng. Lần đầu khi băng bó vết thương, Vân Kiều đang chìm trong hôn mê, hiện tại, tận mắt nhìn thấy vết thương trên tay mình, nàng cũng bị doạ sợ.
Khi đó thần trí nàng mơ hồ, nàng chỉ muốn làm mình tỉnh táo hơn, chứ không ý thức được bản thân mình lại ra tay mạnh đến vậy.
Nguyên Anh càng nhìn mặt mũi càng trắng bệch, nàng đau lòng nói: “Chẳng trách váy ngươi dính nhiều máu như vậy!”
Nói xong, nàng phân phó Tố Hoà xuống bếp làm một vài món bổ máu.
Đại phu thay thuốc cho Vân Kiều, sau đó nhìn bàn tay và vết xước trên mặt nàng, dặn dò kỹ càng những thực phẩm nên tránh, rồi chỉ vào tay nàng: “Đợi vết thương khép miệng rồi tìm loại thuốc khôi phục tốt một chút, bằng không sẽ để lại sẹo đấy!”
Vân Kiều không để tâm đến chuyện này lắm, dù sao cũng chỉ bị thương ở lòng bàn tay, không bị phá tướng.
“Mẹ ta nói còn thuốc trị thương, nghe nói đó là thuốc trong cung đưa ra, chuyên trị sẹo!” Nguyên Anh đứng dậy tiễn đại phu, sau đó thuận đường đến chính viện lấy thuốc.
Trong phòng chỉ còn lại Thiên Thiên.
Tuy nãy giờ Thiên Thiên chưa từng nói gì, nhưng khoé mắt ửng hồng, mí mắt cũng sưng lên, chắc chắn là đã khóc nhiều.
“Ta không sao!” Vân Kiều đưa bàn tay lành lặn vén tóc mai cho nàng, nhẹ nhàng nói: “Tuy vết thương có hơi đáng sợ một chút, nhưng thật sự không có gì đáng ngại, vài ngày nữa sẽ khỏi thôi!”
Thiên Thiên lắc đầu, áy náy nói: “Nếu không phải vì giúp muội, chúng ta cũng không phải trốn đến kinh thành xa xôi này, tỷ cũng sẽ không gặp chuyện…”
“Sao lại nói như vậy?” Vân Kiều lắc đầu cười “Có trách thì nên trách người gây ra chuyện. Ta không phải là người ngang ngược không nói lý, giận chó đánh mèo, muội không cần phải tự trách mình!”
“Huống hồ, suy cho cùng thì là do năm đó ta kết thù với lão Phùng Thái kia!”
Vân Kiều tự hỏi bản thân mình là người lương thiện, nhưng Phùng Thái gây ra chuyện đến nông nỗi này, nàng cũng không thể lương thiện mãi được. Tuy nhiên, thù này không thể trả liền được, đành tạm để đó, đợi đến khi tra ra được mối liên hệ rõ ràng rồi tính tiếp.
Về phần Điền Trọng Ngọc, chưa đầy hai ngày, Nguyên Anh đã điều rõ ràng lai lịch của hắn.
“Là thê đệ (em vợ) của Kinh Triệu Doãn!” Nguyên Anh chấm chấm thuốc trị sẹo vào má Vân Kiều, nói: “Vốn hắn vẫn luôn ở học viện, năm trước vừa về kinh thành, không biết làm sao quen được với Phùng Thái. Hắn ta là người càn rỡ, háo sắc, ra vào Tần Lâu Sở Quán như cơm bữa, nghe người ta nói hắn từng dùng thủ đoạn bẩn thỉu để chiếm đoạt dân nữ…”
Thủ đoạn bẩn thỉu này Vân Kiều đã chứng kiến.
“Khó trách người ta hay nói “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, loại người dựa vào “cạp váy” để đi lên thường sẽ chơi chung với nhau!” Vân Kiều rủ mắt nhìn vải băng trên tay, ngón tay khẽ động, miệng vết thương kéo ra, cơn đau đột nhiên ập đến.
Cho dù nàng xem thường loại người như vậy, nhưng nàng phải thừa nhận một chuyện, sự việc ngày càng phức tạp.
Nếu mà nói, Kinh Triệu Doãn không biết tính nết của thê đệ này thì Vân Kiều không tin. Từ trước đến nay, dân không thể đấu được với quan, huống chi, mối quan hệ của nàng đều ở Bình Thành, hiện tại nhất cử nhất động của nàng đều liên luỵ đến Nguyên gia.
Cho nên nàng không thể tuỳ tiện hành sự được
“Mẹ ta nói, sau khi Thái Tử vào Đông Cung thì Triều đình sẽ còn phải “thay máu” một lần nữa!” Tuy trong lòng Nguyên Anh cũng căm hận bất bình, nhưng không thể làm gì được, chỉ miễn cưỡng tìm lý do an ủi nàng: “Nói không chừng đến lúc đó bọn chúng sẽ bị mất chức cũng nên!”
Thế gian nàng, có rất nhiều chuyện không thể nói lý, nó phụ thuộc xem ai quyền cao hơn, giàu có hơn. Oan ức kéo dài triền miên, cố nuốt cục tức là chuyện bình thường.
Từ nhỏ, Vân Kiều đã hiểu rõ đạo lý này, sau khi đến kinh thành nàng càng hiểu rõ hơn, nhưng không thể né tránh khiến nàng sinh ra chút tuyệt vọng.
“Hiện tại ta càng cảm nhận rõ hơn vì sao ngươi thích chạy nhảy bên ngoài,” Vân Kiều thở dài với Nguyên Anh: “Ta cũng không thích Trường An!”
Than thở xong, nàng lại hỏi đến chuyện hàng hoá.
Nguyên Anh càng sầu thêm: “Xem như ta xui xẻo đi…”
Sau khi Tống gia bị xét nhà, chức quan ở Thuỷ Vận Ti cũng bị cách, nhưng lại không bổ sung người khác vào, cho nên mọi chuyện đều bị gác lại, hàng hoá của Nguyên gia cũng bị mắc kẹt ở đó.
Hai người đều vướng mắc muộn phiền riêng, oán hận xong vài câu, Nguyên Anh phấn chấn tinh thần, nói: “Hôm nay thời tiết đẹp, đi, ta đưa ngươi đến Viên nghe kịch!”
Viên mà Nguyên Anh nói đến là Sướng Âm Viên, là rạp kịch nổi tiếng ở kinh thành.
Nghe nói chủ nhân của Viên này từng là người của Giáo Phường Ti trong cung. Những năm qua, với kinh nghiệm phong phú, bà đã viết ra nhiều bài kịch và bài múa vô cùng hay. Tiếng lành đồn xa, thậm chí có một số nơi cũng bắt chước diễn theo.
Ở Bình Thành, Vân Kiều từng xem gánh hát bắt chước Sướng Âm Viên, trên đường đến Kinh thành, nàng còn trò chuyện với Nguyên Anh, rằng muốn được xem bản gốc biểu diễn. Ngặt nỗi, từ khi bước vào Trường An, mọi chuyện rắc rối liên tục ập đến, cho nên nàng không còn tâm trí để nhớ đến chuyện này nữa.
Mãi đến khi Nguyên Anh vừa dụ dỗ vừa lôi kéo, cuối cùng nàng mới được thưởng thức.
Nhưng thật không may, vở diễn sau giờ Ngọ của Sướng Âm Viên là bài kịch mới hoàn toàn.
Vở kịch kể về một thư sinh sau khi đậu Trạng Nguyên thì lọt vào mắt của Công chúa, nam nhân kia tham lam quyền thế, phú quý vứt bỏ thê tử của mình ở quê nhà, bước lên vị trí phò mã tiền đồ vô lượng.
Vị phu nhân kia mang theo nữ nhi vượt qua bao chông gai hiểm nguy, trốn tránh đuổi giết, vào kinh thành cáo trạng…
Thật ra đây chỉ là tạo dựng kịch tính quen thuộc của các vở diễn, nhưng vừa hay Yến Đình lại bặt vô âm tín khiến nàng phải nghĩ lung tung.
Vở diễn này làm Nguyên Anh sợ hãi, nàng sợ Vân Kiều nghĩ lung tung, ánh mắt lén lút nhìn Vân Kiều, quan sát sắc mặt nàng.
Cũng may Vân Kiều không có phản ứng gì.
Nàng chỉ chống cằm xem kịch, một lúc sau quay sang cảm thán: “Quỳnh nương này thật cố chấp!”
Nguyên Anh mơ hồ gật đầu.
“Nếu là ta, có lẽ sẽ không cứng đầu bám riết như vậy, sẽ không đến mức vượt vạn dặm khó khăn hiểm trở để đến kinh thành cáo trạng…” Vân Kiều lơ đãng nói: “Cứ xem như hắn đã chết là xong!”
Nguyên Anh nghe xong, giữa chân mày nàng dựng đứng lên, mắt nàng nhìn qua Vân Kiều, thấy đúng là Vân Kiều chỉ thuận miệng bình phẩm vở diễn, không có ám chỉ gì, lúc này nàng mới cảm thấy yên lòng.
Nàng và Yến Đình không có giao tình gì nhưng cũng có duyên gặp nhau vài lần.
Nàng nghĩ hắn không phải là người bội tín bội nghĩa.
Trong lúc nghỉ giữa vở kịch, Vân Kiều đứng dậy giãn gân cốt.
Vân Kiều ngồi ở gần cầu thang, nàng hơi ngửa đầu, đúng lúc nhìn thấy tiểu cô nương mặc bộ váy hồng phấn, trên đầu búi hai búi tóc tròn tròn, đang rón rén xuống lầu.
Tiểu cô nương có đôi mắt to tròn, răng trắng môi hồng vô cùng đáng yêu. Hình như nàng đang trốn người nào đó, nàng vừa cúi người rời đi, vừa quay đầu lại quan sát.
Nhìn thấy tiểu cô nương rón rén xuống lầu, Vân Kiều không nhịn được cười rộ lên, nhưng ngay lập tức, trước mắt xảy ra chuyện không hay.
Trong lúc tiểu cô nương quay đầu lại nhìn người, nàng đụng phải gã sai vặt bê trà nước của rạp kịch. Vóc người nàng nhỏ, gã sai vặt kia lại không để ý, lảo đảo một bước, nước trà văng ra.
Cũng may, ánh mắt Vân Kiều luôn theo dõi nàng, theo bản năng, Vân Kiều đưa tay kéo tiểu cô nương kia ôm chặt vào lòng, còn nghiêng người chặn nước trà nóng giúp tiểu cô nương kia.
Tuy không phải là nước đang sôi, nhưng Vân Kiều vẫn cảm thấy lưng mình đau rát vô cùng. Một vài giọt nước bắn lên cổ tiểu cô nương, ngay lập tức làn da như tuyết của nàng nổi lên vài chấm đỏ.
Vân Kiều cắn răng kìm lại tiếng la, nhưng tiểu cô nương kia thì đã khóc, không biết là vì sợ hãi hay đau đớn.
Ánh mắt mọi người cùng lúc nhìn qua. Vân Kiều cắn môi, nhẹ nhàng vỗ lưng tiểu cô nương trong lòng ngực, thấp giọng an ủi: “Đừng sợ, có bỏng chỗ nào không?”
“A Kiều!” Nguyên Anh ở bên cạnh nhảy dựng lên, nàng nhìn thấy lưng Vân Kiều ướt đẫm, tay chân luống cuống: “Ngươi có sao không?”
Vân Kiều buông tiểu cô nương ra, nhíu mày nói: “Không vấn đề gì!”
Gã sai vặt sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, liên tục cúi đầu nhận lỗi.
Động tĩnh ở dưới lầu cũng thu hút người đến, một phụ nhân gấp gáp chạy xuống lầu, bà ta ôm cô nương kia lên xem xét cẩn thận, giọng run run: “Cô nương có bị thương ở đâu không? Tốt rồi, sao ngài lại tự mình xuống lầu…”
Ngay sau đó còn có thêm hai thị nữ xinh đẹp đuổi tới.
Bọn họ lập tức ôm tiểu cô nương đi thỉnh đại phu.
Vừa nhìn, Vân Kiều đã biết tiểu cô nương kia là thiên kiêm tiểu thư của cao môn nào đó.
“Gần hết ấm trà đều hắt lên người ngươi, vậy mà các nàng loạn cả lên!” Nguyên Anh đỡ lấy Vân Kiều, muốn xem lưng của nàng, nhưng dù sao ở đây là rạp hát nên không tiện, đành kiềm chế.
“Tiểu cô nương nhà người ta mỏng manh, từ nhỏ chưa từng chịu khổ, đã bị doạ ngây ngốc rồi. Ta không sao, cũng không phải nước sôi…” Vân Kiều nói nửa chừng, phải dừng lại thở mạnh, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Nguyên Anh không rảnh so đo với gã sai vặt, nàng đỡ Vân Kiều ra ngoài, thấp giọng nói: “Ta thường để thuốc trên xe ngựa, lên xe ta xem vết thương rồi giúp ngươi bôi thuốc!”
Vân Kiều gật đầu, cười khổ: “Ngươi nói xem, có phải ta xung khắc với kinh thành không? Chứ từ khi đến đây ta chưa có được một ngày yên bình!”
Vết thương trên tay còn chưa hồi phục, muốn ra ngoài để giải khuây, kết quả lại gặp chuyện này.
Đúng là nhà dột còn gặp mưa đêm.
“Hồi phủ, hồi phủ!” Nguyên Anh nói nhanh: “Ngươi trở về nghỉ ngơi cho tốt, không ra ngoài nữa!”
Vân Kiều cười thành tiếng: “Tả tơi như vậy rồi, còn cái gì thảm hại hơn nữa sao?”
Người xưa thường nói “Sợ cái gì thì cái ấy tới”, Vân Kiều không tin, cho nên trước giờ nói chuyện cũng không kiêng kỵ gì. Song, vừa mới ra khỏi Sướng Âm Viên, nàng liền gặp vài vị quan sai.
Nguyên Anh nghĩ đến thân thể Vân Kiều, chỉ muốn tránh đi, nhưng lại bị người dẫn đầu đưa tay chặn lại.
“Quan gia có ý gì?” Nguyên Anh nhíu mày, bộ dạng khó hiểu.
“Vân, Kiều, đúng không?” Ánh mắt quan sai dừng trên người Vân Kiều “Có người cáo trạng ngươi hành hung người khác, còn ăn cắp tài vật, ngươi phải đi theo chúng ta một chuyến!”
Vân Kiều sửng sờ, sau đó lập tức hiểu ra được nguyên do.
Vết thương trên lưng còn đau, đối diện với mấy vị quan sai cao to này, nàng chưa từng sợ hãi, chỉ cảm thấy buồn cười.
Hoá ra tình trạng hiện tại của nàng còn có thể thảm hại hơn.
Hoá ra, ác nhân thật sự không biết xấu hổ đi cáo trạng trước.