Nàng Không Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 54: Giết người thì đền mạng!



Phó Dư ngồi phía sau quan viên ghi chép, quyết tâm xen vào chuyện này. Quách Khải Bân thu lại vẻ hoang mang ban đầu, hắn biết chuyện này tám phần không phải là trùng hợp, mà là đã chuẩn bị từ trước.

Nhưng hắn cũng không thể nào nghĩ ra, không biết vì điều gì mà vị Phó tướng quân này lại không chịu bỏ qua cho Bình Hầu?

Không bỏ qua thì không nói đi, còn muốn mượn tay mình.

Bất luận là bên này hay bên kia thì một Kinh Triệu Doãn như y cũng không thể đắc tội nổi. Quách Khải Bân toát mồ hôi, xem xét thời thế, trước mắt chỉ đành dựa theo ý của Phó Dư.

Tiếp nhận thư cáo trạng, sau khi hỏi đầu đuôi sự việc, trong lòng Quách Khải Bân đã có kết luận.

Y chần chờ một hồi, nhưng khi đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Phó Dư, y đành phải phá án theo quy trình. Y bạo gan cho nha dịch đi truyền Triệu Đạc tới công đường để đối chất.

Bọn nha dịch chưa từng làm chuyện khó khăn này, trong lòng đều nơm nớp lo sợ. Mà Triệu Đạc kia lại xem thường chuyện bọn chúng, thậm chí hắn còn không lộ diện, người vừa tới cửa đã bị hắn đuổi đi.

Bọn nha dịch liếc mắt nhìn nhau, không ai dám to gan xông vào Hầu phủ, đành bất lực trở về.

Quách Khải Bân đã liệu được kết quả thế này, hắn bối rối nhìn Phó Dư: “Phó tướng, ngài nhìn thấy đấy…”

“Triệu thế tử không để quốc pháp vào trong mắt, thật khiến người khác phải mở mang tầm nhìn!” Ngoài miệng Phó Dư nói như vậy, nhưng trên mặt lại không có chút gì là kinh ngạc: “Ngày mai lâm triều ta sẽ dâng tấu, thỉnh xin Thánh Thượng hỏi Bình Hầu đã dạy hài tử như thế nào?”

Triệu Đạc nào có ngờ, chỉ mới một lúc, tội danh hắn được công thêm một tội.

Quách Khải Bân hoàn toàn hiểu được, Phó Dư đây đang quyết tâm bóc trần Bình Hầu. Y mừng rỡ ném củ khoai lang nóng bỏng tay đi, liền nói: “Vậy làm phiền phó tướng!”

Song, Phó Dư lại nói: “Dù sao chuyện này cũng phải trình lên Thánh Thượng, nhưng trước mắt, Quách đại nhân cứ xử theo lẽ công đi, để tránh phạm tội tắc trách!”

Quách Khải Bân lập tức muốn lên cơn tiền đình.

Tin tức nha dịch của Kinh Triệu Phủ đến Hầu phủ tuyên Triệu thế tử, nhưng không thể đưa được người đến nhanh chóng truyền ra.

Tuy rằng, trong lòng bá tánh bình dân đều biết, cái gọi là “Vương tử phạm pháp xử như thứ dân” chỉ đem ra để lừa người, nhưng khi thấy đãi ngộ khác biệt, họ vẫn cảm thấy căm phẫn, bất bình.

Lúc trước, chuyện Hầu phủ ỷ thế hiếp người không phải ít, ngay cả thái độ của các quản sự trong phủ cũng trịch thượng không kém. Chỉ là xét về địa vị, dù bá tánh bình thường có bất mãn thế nào cũng chỉ dám lén oán hận vài câu.



Nhưng lúc này có lẽ vì có người quạt gió thêm củi, cũng có thể là bọn họ đã tìm thấy cơ hội đã phát tiết, những tiếng bất mãn vang to hơn, giống như tức nước vỡ bờ, càng lúc càng nghiêm trọng.

Kinh động đến cả Bình Hầu.

Sau khi nghe hạ nhân bẩm báo, Bình Hầu nhạy bén phát giác ra chút gì đó bất ổn, lão ý thức được chuyện này không thể qua loa lấy lệ giống như trước.

“Quách Khải Bân không phải là người thích ôm chuyện, cho dù thật sự có người muốn cáo trạng A Đạc, y cũng sẽ tìm mọi cách áp xuống, sau đó sai người tới phủ thông báo một tiếng để tạo ân tình, chứ không phải trực tiếp sai nha dịch đến bắt người như hôm nay!” Bình Hầu phân tích cặn kẽ: “Trừ phi thuộc dạng bất đắc dĩ, không thể không làm theo!”

“Huống chi, việc này đến quá đường đột, sợ là đã có chuẩn bị!”

Hạ nhân ngập ngừng nói: “Vậy theo ý của ngài… thì ta nên làm gì?”

“Cho người đi thỉnh đại phu đến đây, nói A Đạc ngã bệnh!” Bình Hầu phân phó: “Rồi đến Kinh Triệu Phủ một chuyến, nói A Đạc bị bệnh đi lại bất tiện, đợi đến khi chuyển biến tốt sẽ tự mình đến!”

“Sau đó, mang lễ đến cho Quách Khải Bân, hỏi rõ sự tình thế nào!”

Quách Khải Bân lần đầu nhận lễ vật của Hầu phủ, hắn liền kinh sợ, nhưng ban ngày Phó Dư đã xen vào, cho nên hiện giờ hắn không dám tuỳ tiện hứa hẹn gì có thể đưa thư cáo trạng kia cho người của Hầu phủ xem qua, để bọn họ có sự chuẩn bị.

Ngày hôm sau, sự việc đã rộn ràng truyền đi khắp nơi.

Thậm chí, lúc lâm triều, không cần Phó Dư dâng tấu, ngự sử đã dành nói trước.

Bình Hầu đã sớm chuẩn bị lý do ngụy biện, hắn tranh cãi với Ngự Sử qua lại một hồi, cuối cùng nhìn về Bùi Thừa Tư đang chễm chệ ngồi trên cao.

Bá tánh dân làng đang kích động, cho dù muốn bảo vệ Triệu Đạc cũng khó, huống chi, Bùi Thừa Tư không có ý định giữ lại y, cho nên hắn quyết định rất nhẹ nhàng.

“Tam Ti Hội Thẩm, tra rõ vụ án này!” Bùi Thừa Tư thản nhiên nói: “Phái thái y đến Hầu phủ xem bệnh, nhanh chóng chữa khỏi cho thế tử, tránh làm trì hoãn chính sự!”

Nghe lời biết ý.

Triều thần vừa nghe phán quyết này thì đã biết Thánh Thượng không còn thiên vị Triệu gia, trong lòng vài quan viên phụ trách thẩm án đã biết hướng làm.

Sắc mặt Bình Hầu tái mét, thậm chí còn không thể thốt ra được lời nào.

Tuy, sáng nay hắn đã đoán được, sự việc không dễ gì lắng xuống nhưng hắn không thể ngờ, việc này lại rắc rối đến mức “Tam Ti Hội Thẩm”.

Mấy năm nay Bình Hầu tích luỹ nhiều kinh nghiệm, nên trong lòng hắn biết rõ, hiện nay hắn không chỉ lo lắng cho an nguy của Triệu Đạc, mà có khi còn liên luỵ đến cả Hầu phủ.

Tiết trời thay đổi.

Đại án lần này kéo từ giữa hè đến đầu thu mới thẩm vấn xong, liên đới đến vô số người.

Mới đầu, Triệu gia còn muốn bảo vệ thế tử, nhưng sự tình ngày càng bị phanh phui, bọn họ ốc không mang nổi mình ốc, chỉ đành chặt đứt cánh tay này.

Thậm chí còn lén lút đẩy tội danh lên người Triệu Đạc, để mình hắn gánh chịu.

Khắp các phố phường đều nghị luận về chuyện này, lúc sau, vì chuyện này, bá tánh không còn cố kỵ hầu phủ nữa, địa vị của Triệu gia lung lay sắp đổ, thanh danh bại hoại.

Ban đầu, Hoài Ngọc dựa theo ý của Vân Kiều đi tung tin đồn, kích động quần chúng, sau, hắn không cần làm gì cả, bá táng đã mạnh dạn gọi Triệu gia ra mắng nhiếc thậm tệ.

Hoài Ngọc thành thật kể cho Vân Kiều nghe về những việc hắn đã chứng kiến ngoài cung, hắn cảm thán: “Kinh thành sau lần này, bọn người thế gia sẽ nâng cao cảnh giác, thu tay lại không ít. Bây giờ không phải là thời Tiên đế khi đó, để bọn họ muốn làm gì thì làm mà không sợ chịu trách nhiệm!”

Mấy năm Tiên Đế tại vị, chướng khí mù mịt phủ khắp triều đình.

Sau khi Bùi Thừa Tư lên cầm quyền, hắn thanh tẩy “con sâu làm rầu nồi canh” Vi thị, sau đó hắn suy xét nhiều yếu tố để cân bằng Trần gia, cho nên hắn giữ lại Bình Hầu.



Vân Kiều không hiểu mưu quyền đế vương, cũng không hiểu suy nghĩ của Bùi Thừa Tư.

Ban đầu, khi nàng thấy Bùi Thừa Tư ưu phiền vì triều chính, nàng có từng hỏi đến, muốn thử chia sẻ với hắn. Nhưng, Bùi Thừa Tư lại không muốn nói với nàng, chỉ bâng quơ đáp “nàng không hiểu đâu”, rồi sau đó không nói gì nhiều.

Bùi Thừa Tư chán ghét học thức của nàng, Vân Kiều còn từng tự ti, ảo não vì mình không giúp được gì. Cho đến hôm nay, nàng sẽ không vì điều đó mà khổ sở nữa, cũng lười phân tích suy nghĩ của hắn.

Triều cục này có những đại nhân vật đó chăm lo, nàng học thức nông cạn, hà tất phải dây vào, khiến cả người hôi hám?

Chỉ cần có thể lấy được mạng của Triệu Đạc, vậy là đủ rồi.

Cuối cung, Tam Ti Hội Thẩm xin chỉ thị của Bùi Thừa Tư phán quyết chém đầu thị chúng Triệu Đạc.

Tin tức này có thể nói là cực kỳ xoa dịu lòng người, một khi truyền ra, bá tánh liền hào hứng vỗ tay vui sướng.

Nhưng Vân Kiều không dám lơ là, thừa dịp Thiên Thiên vào cung thăm, nàng bảo muội ấy nhắn cho Phó Dư nhìn chằm chằm Triệu Đạc bên trong ngục.

“Tuy nói Bình Hầu ốc không mang nổi mình ốc, nhưng dù sao Triệu Đạc cũng là đích tử của hắn, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không để con mình bị chém đầu trước ngọ môn!” Vân Kiều giải thích với Thiên Thiên: “Mặc dù không có bằng chứng gì, nhưng ta cứ có cảm giác Triệu gia sẽ tìm cách động tay động chân…”

“Phòng ngừa vạn nhất, muội bảo Phó Dư bỏ công lưu ý giúp ta!”

Thiên Thiên nghiêm túc ghi nhớ, sau khi ra cung, nàng lập tức chuyển lời cho Phó Dư.

“Nàng có cùng suy nghĩ với ta!” Phó Dư gật đầu, sau đó cười nói: “Yên tâm đi, ta đã âm thầm sắp xếp tai mắt trong nhà lao kia, nếu có gì bất ổn, y sẽ thông báo cho ta!”

Dù là như vậy nhưng suýt nữa vẫn xảy ra sai sót.

Không biết là vô tình hay cố ý, trước hai ngày Triệu Đạc hành hình, khi nhà lao đổi ca gác đêm, tai mắt của Phó Dư bị điều đi nơi khác.

Sau khi nhận được tin tức, hắn lập tức nâng cao cảnh giác.

Do dự một hồi, hắn ra ngoài suốt cả đêm, nhưng còn chưa đuổi đến nhà lao giam giữ Triệu Đạc, đã nhìn thấy ánh lửa ở phía đằng xa…

————

Sáng hôm sau, Vân Kiều đang dùng đồ ăn sáng, Thanh Đại vào cửa thông truyền, nói vị ở Chiêu Dương điện náo loạn muốn gặp nàng.

Vì chuyện Ngu Nhiễm lúc trước nên Triệu Nhạn Lăng bị cấm túc, chuyện bên ngoài không biết được bao nhiêu. Cho đến cách đây không lâu, khi biết tin tức huynh trưởng của mình bị phán quyết chém đầu, nàng ta lập tức hôn mê bất tỉnh.

Cung nhân trong Chiêu Dương điện muốn thỉnh thái y đến xem, cho nên đến xin phép Vân Kiều. Vân Kiều cũng không làm khó nàng ta, hào phóng cho thái y đi qua thăm khám.

Nhưng vẫn không bỏ lệnh cấm túc, bảo nàng ở trong cung suy ngẫm về những việc mình đã làm.

Vân Kiều không ngờ Triệu Nhạn Lăng lại muốn gặp mình, quanh quẩn cũng chẳng có việc gì nên nàng đến Chiêu Dương điện một chuyến.

Lâu rồi không gặp, Triệu Nhạn Lăng dường như biến thành còn người khác. Thân thể gầy đi rất nhiều, sắc mặt nhợt nhạt, quan trọng là đôi mắt không còn thần thái như xưa nữa.

Cao môn thế gia dưỡng ra một mỹ nhân đầy cao ngạo, nhưng lúc đầu thì bị cấm túc, lúc sau lại biết tin trong nhà xảy ra chuyện, khó tránh khỏi bị đả kích. Giống như cạn kiệt tinh thần, vốn là một mỹ nhân kiều diễm lấn át cả hoa thơm cỏ lạ, giờ đây không còn gì cả.

Sau khi nhìn thấy Vân Kiều, Triệu Nhạn Lăng không chịu cung kính hành lễ, mà như phát điên chất vấn Vân Kiều: “Đêm đó ở Phật đường là ngươi giở trò ma quỷ phải không?”

Khi đó, nàng sợ đến mức thần hồn điên đảo, một thời gian sau đó nàng mới có thể hồi phục lại, lúc bấy giờ mới nảy sinh nghi ngờ. Tiếp đó, khi biết huynh trưởng xảy ra chuyện, nàng xâu chuỗi những gì đêm đó mình bị “ma quỷ” hỏi, rốt cuộc nàng cũng hiểu ra.

Nàng còn tưởng rằng Vân Kiều sẽ phủ nhận, nào ngờ đối phương chỉ cười bâng quơ, nói: “Đúng thì như thế nào?”



“Cho dù là giả thần giả quỷ, chẳng lẽ nghiêm trọng hơn giết người sao?” Vân Kiều tiến sát lại, hỏi: “Huynh trưởng của ngươi cưỡng hiếp tỳ nữ, hại chết người khác, trên tay dính không biết bao nhiêu máu tanh, chẳng lẽ ngươi thật sự xem như không có gì sao?”

Theo bản năng, Triệu Nhạn Lăng ngã ra sau, muốn tránh né nàng.

“Cho nên, ngươi có gì phải uất ức, bất bình? Giết người đền mạng vốn là lẽ đương nhiên. Nói không chừng ngày nào đó ngươi xuống điện Diêm La, Diêm Vương sẽ tha cho ngươi vì ngươi đã khai ra hung thủ cũng không biết chừng!” Vân Kiều nhìn gương mặt trắng bệch của Triệu Nhạn Lăng, nhẹ giọng nói.

Triệu Nhạn Lăng bị lời của nàng công kích, liền giơ tay muốn cào mặt nàng, nhưng nàng đã nghiêng người né được.

“Thục phi bị điên rồi, giải nàng ta xuống!” Vân Kiều lạnh giọng phân phó, nhìn thấy Triệu Nhạn Lăng vẫn giãy giụa không muốn buông tha, nàng lại nói: “Nếu như nàng ta vẫn còn bị trúng tà, vậy thì nhốt nàng ta vào Phật đường, tịnh tâm suy nghĩ lại!”

Triệu Nhạn Lăng lập tức ngậm miệng lại.

Tuy nàng biết, đêm đó chỉ là thủ đoạn giả thần giả quỷ của Vân Kiều, nhưng nghĩ đến cũng rất đáng sợ. Nếu bị nhốt vào nữa, sợ là nàng sẽ bị bức đến điên mất.

Từ trước đến nay, nàng giỏi nhất là lấy thế hiếp người, cho dù khi Ngu Nhiễm hãm hại, nàng biết có Hầu phủ ở đây, Ngu Nhiễm sẽ không làm được gì, giờ đây nàng không có tự tin đó.

“Dù trên tay ngươi không dính mạng người, nhưng cũng không thể rũ bỏ liên quan!” Vân Kiều nhìn dáng vẻ chật vật của nàng ta, từ từ nói: “Chi bằng bớt một chuyện, đọc kinh nhiều hơn để chuộc tội!”

Rời Chiêu Dương điện, Vân Kiều đến An Khánh Cung gặp Trần Thái Hậu, cũng lúc này, nàng biết được chuyện hỏa hoạn ở lao ngục đêm qua.

“Nói ra cũng thật trùng hợp, ngọn lửa kia bốc cháy ngay gian của tử tù, Triệu thế tử vừa hay táng thân trong biển lửa…”

Tân ma ma còn chưa nói xong, Vân Kiều không nhịn được, hỏi: “Thật sự là Triệu Đạc sao?”

“Nghe nói là đã có người kiểm tra, dáng người giống hệt, ngay cả vết sẹo cũ trên người cũng giống!” Tân ma ma trả lời.

Tuy là như vậy, nhưng Vân Kiều vẫn thấy không đúng lắm.

Lúc này, nàng không ở An Khánh Cung lâu, chỉ ngồi một lát rồi trở về Thanh Hoà Cung.

“Trên đời này, nào có chuyện trùng hợp đến vậy? Ngày mai ra ngọ môn xử trảm, đêm nay đã bị cháy, lại còn thiêu đúng gian nhà tù của Triệu Đạc!” Nàng nhíu mày trầm tư, sau đó quay sang nói với Hoài Ngọc: “Phiền ngươi ra ngoài cung một chuyến, đến Phó gia hỏi Phó Dư có từng phát hiện ra điều gì khác lạ không!”

Hoài Ngọc cầm lệnh bài định đi ra ngoài thì gian ngoài truyền tin đến, nói Từ cô nương tới.

Thiên Thiên bước nhanh vào cửa, nhìn thấy sắc mặt lo lắng của Vân Kiều, nàng nhẹ giọng nói: “Vân tỷ yên tâm, Phó ca ca bảo muội đến nói cho tỷ biết, đã bắt được người lại!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv