Câu trả lời hợp lý?
Đối với câu này của Bùi Thừa Tư, nhất thời Vân Kiều không biết phải phản ứng thế nào, nên vui mừng sao?
Nhưng thực tế mà nói, nàng không cảm thấy vui sướng gì, thậm chí có chút thất vọng.
Dường như Bùi Thừa Tư đã quen với trọng trách đang đảm đương, hắn không giải thích gì nhiều, tựa như lá thư lúc trước, nàng không cần phải làm bất cứ điều gì, cứ yên lặng chờ hắn.
Vân Kiều cảm thấy hiện giờ giữa mình và Bùi Thừa Tư hình như đang ngăn cách bởi một tầng sương mờ ảo, nhìn không thấu… tâm tư đều dựa vào suy đoán, cảm xúc thì phải nhìn vào sắc mặt.
Không nên như vậy.
Lúc trước nàng chọn gả cho Bùi Thừa Tư là vì cảm thấy hắn khôi ngô tuấn tú, ở bên cạnh hắn khiến người khác trở nên vui vẻ. Lúc nàng ra ngoài làm ăn nàng phải đề phòng mọi thứ, về đến nhà thì không cần phải suy nghĩ gì.
Nhưng bây giờ, ở chung với Bùi Thừa Tư khiến nàng càng cảm thấy khó đoán hơn những tên cáo già ở chốn thương trường.
Vân Kiều ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Ánh mắt Bùi Thừa Tư dừng vào văn thư đang mở trên bàn, không biết hắn đang nghĩ gì mà rất trầm tư, giữa lông mày mang theo vẻ mệt mỏi không thể che giấu.
Bàn tay hắn đặt lên gáy nàng vuốt ve, ngón tay lưu luyến tựa như đang ôm con cầy hương trong lòng.
Vân Kiều cảm thấy không được tự nhiên, rụt người lại, vốn dĩ nàng đang rất cố gắng để giữ vững tinh thần chuẩn bị mở miệng nói chuyện rõ ràng với hắn, nhưng nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi này, lời đi đến miệng lại thay đổi: “Rất mệt sao?”
“Không sao,” Bùi Thừa Tư tựa vào lưng ghế, để nàng ngồi thẳng lưng trên đùi mình, chậm rãi nói: “Ta mới đến, còn nhiều thiếu sót. Vừa mới tiếp quản cho nên sẽ có chút khó khăn, chẳng phải năm đó nàng bắt đầu làm ăn cũng như vậy sao?”
Nhắc đến chuyện xưa, vẻ mặt Bùi Thừa Tư dịu dàng rất nhiều, cực giống dáng vẻ mà Vân Kiều yêu thích.
“Đúng vậy!” Vân Kiều mấp máy môi, khẽ nói: “Nếu chàng cảm thấy mệt mỏi hay có việc gì khó giải quyết thì có thể nói với ta…”
Bùi Thừa Tư ôm lấy eo nàng, hững hờ đáp lại, nhưng cũng không nhiều lời.
Vân Kiều dễ dàng nhìn ra y tứ lấy lệ trong đó, nó quá rõ ràng, nàng chợt cảm giác có chút thất vọng.
Tự nàng cũng hiểu, bản thân mình tuy am hiểu chuyện làm ăn nhưng đối với triều cục nàng hoàn toàn mù tịt, căn bản không giúp được gì. Vì vậy Bùi Thừa Tư không muốn nói gì với nàng là chuyện cũng dễ hiểu.
Dù sao nói ra cũng vô ích.
Nàng vừa nghĩ vậy, thần sắc cũng xụ xuống, đôi mắt ướt át lộ ra vẻ đáng thương.
“Đừng suy nghĩ lung tung,” Bùi Thừa Tư đè eo nàng, khiến nửa người trên của nàng nằm lên người hắn, rồi ngậm lấy môi nàng, thì thầm: “Ngoan!”
Vân Kiều rũ mi, cảm giác bất lực kia càng trỗi dậy nhiều hơn, muốn nói rồi lại thôi.
“Ta chỉ nghĩ nàng bệnh nặng vừa mới khỏi, sợ là chịu không nổi…” Giọng nói của Bùi Thừa Tư nhuốm màu dục vọng: “Nhưng có thể đi chơi cả một ngày như vậy, hình như không đáng ngại!”
Chia ly từ đầu năm, đến bây giờ đã hơn nửa năm.
Bùi Thừa Tư đang trong độ tuổi nhiệt huyết, bẵng đi một thời gian lâu, chỉ cần thân mật một chút thì rất dễ động tình. Hắn cắn vành tai Vân Kiều, tùy ý vân vê.
Vân Kiều nằm trên vai hắn, cảm thấy xương cốt mềm nhũn, giống như cục bông mặc hắn nhào nặn.
Hơi thở của Bùi Thừa Tư mỗi lúc một nặng, lúc này, ở giang ngoài có thị nữ vội vã đến thông truyền, nói là Trần Thái Phó cầu kiến có việc gấp.
Đầu óc Vân Kiều đang mơ màng liền tỉnh táo, nàng vội đẩy vai Bùi Thừa Tư ra, muốn nhảy xuống đất.
Bùi Thừa Tư không buông ra ngay, cằm hắn gác lên vai nàng, thở thật sâu thật chậm, qua một lát sau mới thả người.
Vân Kiều đưa tay che một mắt, từ gương mặt đến xương quai xanh trắng nõn đều nhuộm màu đỏ. Bùi Thừa Tư chỉnh lại y phục, khẽ cười: “Nàng nghỉ ngơi sớm đi, không cần chờ ta!”
“Ai thèm chờ chàng!” Vân Kiều giận dỗi nói.
Ban ngày nàng hao tổn sức lực nhiều, vừa mới tắm sơ qua, tháo trâm cài nàng đã cảm thấy buồn ngủ, nàng cố gắng chống đỡ một chút, nhưng Bùi Thừa Tư cũng không trở về, nàng đành đi ngủ.
Hôm sau tỉnh lại, gối bên cạnh trống trơn, hình như không có dấu vết của ai nằm qua.
Minh Hương nhìn thấy nghi hoặc trong mắt nàng, vội đáp: “Đêm qua Điện Hạ nghị sự với Thái Phó đến tận khuya, ngài ấy sợ sẽ quấy nhiễu phu nhân nghỉ ngơi, cho nên đã ngủ ở thư phòng!”
Vân Kiều gật đầu, nàng biết hiện tại Bùi Thừa Tư đã vào cung, chỉ chiều tối mới có thể gặp mặt.
Đêm qua Bùi Thừa Tư nói tạm thời nàng đừng ra ngoài thời gian này, Vân Kiều không hiểu dụng ý của hắn, nhưng vẫn ngoan ngoãn ở lại trong phủ.
Sáng sớm nàng cho người đến Nguyên Gia đón Thiên Thiên, chưa đến giờ cơm trưa, người cũng được đưa đến.
Từ Thiên Thiên cũng mơ hồ nghe Nguyên Anh kể, khi vừa thấy Vân Kiều, trái tim lơ lửng ở trên cao cuối cùng cũng được đặt xuống, vừa vui mừng vừa buồn tủi.
“Đừng khóc,” Vân Kiều ổn định tinh thần, cười nói: “Mọi chuyện đã qua rồi, bây giờ không phải ta đã không việc gì rồi sao?”
Từ Thiên Thiên dụi mắt, nín khóc, mỉm cười: “Đúng vậy!”
Nàng và Thiên Thiên đến kinh thành, ngoại trừ hai bao hành lý, còn có rương hương liệu bị tịch thu kia.
“Sáng sớm hôm nay, người của Thuỷ Vận Ti đến, không những trả lại số hàng hoá tịch thu lúc trước, bọn họ còn nhận lỗi với Nguyên cô nương!” Từ Thiên Thiên vừa sắp xếp hành lý vừa giải thích: “Biết muội đến đây cho nên Nguyên cô nương bảo muội mang rương hương liệu đến cho tỷ!”
Nguyên Anh bị chuyện tịch thu hàng hoá xoay cho choáng váng mặt mày, vất vả chạy ngoài đường suốt mấy ngày cũng không bằng một câu nói của Bùi Thừa Tư. Chẳng trách thế nhân đều yêu quyền thế, quả nhiên dùng rất tốt.
Vân Kiều mở hòm hương liệu, lục tìm hương trầm trúc lúc trước Bùi Thừa Tư thường dùng, sau đó, nàng lại u sầu về những hương liệu còn lại.
Vốn nàng mang những hương liệu này đến, chỉ vì thói quen của người làm kinh doanh, nàng nghĩ đến kinh thành một chuyến thám thính xung quanh để mở rộng công việc làm ăn ở đây. Cho dù không mở được cửa hàng thì bán sang tay cũng có thể kiếm bạc được.
Vấn đề này quá đỗi quen thuộc, nhưng hiện tại chỉ đành nói suông.
Không nói đến chuyện có ra cửa được hay không, cứ xem như là ra được thì Bùi Thừ Tư cũng không đồng ý. Nó không cần thiết và cũng không hợp hoàn cảnh.
Chiếc trâm Thuý Vũ lung linh trên đầu Vân Kiều có giá trị bằng nửa rương hương liệu, bây giờ, nàng không cần phải kiếm tiền nuôi gia đình nữa.
Từ Thiên Thiên thấy Vân Kiều buồn rầu nhìn chăm chăm cái rương hương liệu, nàng lại gần hỏi nhỏ: “Vân tỷ, có vấn đề gì sao?”
“Không có gì,” vân Kiều hoàn hồn vội lắc đầu: “Chỉ là ta không biết nên làm gì với nó thôi!”
Từ sau khi phụ thân bệnh chết, nàng lẻ loi một mình, việc gì nàng cũng làm, miễn là có thể kiếm tiền sống qua ngày. Nhiều năm trôi qua đã trở thành thói quen và nó cũng là niềm vui của nàng.
Những thói quen kéo dài nhiều năm đã bị tước bỏ, vì nay thân phận của Bùi Thừ Tư đã khác.
Vân Kiều thở dài, gói ghém cẩn thận những cái hộp kia rồi đưa hương trầm trúc cho thị nữ, nói: “Đổi huân hương cho y phục hắn bằng cái này, còn những thứ còn lại…tạm cất đi!”
Tuy viện này là biệt viện của Trần gia bỏ trống, nhưng không gian rất lớn, đầy đủ đình đài, núi giả, hoa lá trang trí cực kỳ tinh xảo, khiến người khác rất thư thái.
Tuy vậy, Vân Kiều vẫn thấy buồn bực, nếu không có Thiên Thiên ở bên cạnh làm bạn, sợ là nàng không biết phải làm gì.
“Có lẽ ta là người sinh ra chỉ biết làm việc,” Vân Kiều hóng mát ở đình Thuỷ Tạ, chiếc quạt tròn che một bên mặt, than thở với Thiên Thiên: “Rảnh rỗi một chút là cảm thấy khó chịu!”
Từ Thiên Thiên đang bóc quả hạch, cười nói: “Thời gian còn dài, từ từ tỷ sẽ quen thôi!”
Vân Kiều trở mình, nàng đang suy nghĩ tìm việc gì đó để làm, lại thấy Minh Hương từ cửa đi vào, đi sau nàng là một vị ma ma lớn tuổi, Vân Kiều lập tức ngồi dậy: “Vị này là?”
“Đây là ma ma giáo tập trong cung tới, họ Lương!” Minh Hương nghiêng người giới thiệu.
Vị Lương ma ma này tóc mai đã lốm đốm hoa râm, nhưng tinh thần vô cùng minh mẫn, toàn thân toát ra vẻ trầm ổn.
Tuy là lần đầu gặp mặt, nhưng bà không soi mói Vân Kiều như những người khác, mắt bà cụp xuống, kiềm chế bản thân quỳ trên mặt đất, hành lễ.
Vân Kiều còn chưa kịp suy nghĩ ý đồ của vị ma ma này đến đây là gì, cũng không hiểu rõ tầm quan trọng của buổi gặp mặt này, nàng vô thức đứng lên, ngay lập tức Vân Kiều nhận thấy ánh mắt nhắc nhở của Minh Hương, nàng liền ngồi xuống.
Dù sao thì thời gian ngắn ngủi, nàng chưa thể quen với việc những người khác hành lễ với mình, nhất là một lão nương lớn tuổi thế này.
“Lão nô phụng mệnh Thái Tử Điện Hạ đến đây, dạy phu nhân quy củ trong cung!” Lương ma ma nói rõ mục đích đến đây: “Những ngày này lão nô tạm thời sẽ ở trong phủ, làm trọn chức trách của lão nô, nếu có chỗ nào mạo muội, mong phu nhân thứ lỗi!”
“Được!” Một lúc sau Vân Kiều mới có phản ứng, nàng lên tiếng đáp.
Nàng không cần phải buồn rầu vì không có chuyện để làm nữa, Bùi Thừa Tư đã có sắp xếp, nhìn thái độ nghiêm khắc này của ma ma, nàng không nghĩ việc này sẽ dễ dàng đâu.
“Mời ngài ngồi,” Vân Kiều hơi câu nệ nói: “Có rất nhiều chuyện quả thật ta không rõ, cũng không biết nên làm thế nào, ngài cứ theo quy tắc mà làm, không cần cố kỵ điều gì!”
“Vậy thì trước tiên, lão nô nói cho ngài biết, những ngày này sẽ học…”
Lương ma ma ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, lưng vai thẳng tắp, Vân Kiều cũng thu lại dáng vẻ lười biếng thường ngày của mình, ngồi thẳng dậy.
Trong chốc lát, xung quanh mang lại cảm giác như phu tử đang giảng bài trong học đường.
Nhưng Lương ma ma không động gậy, cũng không nói nặng lời, chỉ khi nàng nói sai, làm sai bà sẽ nhắc nhở một chút.
Thứ nàng đang học là những điều mà nữ nhi khuê tú đã học hiểu từ nhỏ, nhiều năm được dạy dỗ, mưa dầm thấm đất, khắc sâu vào xương cốt các nàng.
Không chỉ có hành lễ thỉnh an, ngay cả ăn cơm uống trà đều theo quy củ.
Về những mối quan hệ phức tạp của các thế gia ở kinh thành nàng cũng đều ghi chép lại, để lỡ may có gặp nhau cũng không phải thất lễ.
Vân Kiều chưa từng tiếp xúc với những điều này, cũng không biết Bùi Thừa Tư đã phân phó thế nào, nghe trong ý tứ của Lương ma ma là bà sẽ sơ lượt hết những quy củ phức tạp chỉ dạy những cái đơn giản.
Nàng không có tính tuỳ hứng làm bậy, dù không quen nhưng từ đầu tới cuối nàng không nói nửa lời, mọi chuyện đều răm rắp theo ý Lương ma ma.
Giống như lúc trước Bùi Thừa Tư có nói, thời điểm khó khăn nhất là khi bắt đầu.
Lúc học quy củ, Vân Kiều vẫn có thể nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng đến khi Lương ma ma nhắc về hậu cung và thế gia, nàng bắt đầu mông lung, giống như mớ bòng bong, không biết phải làm sao.
Sắc trời dần tối đi, đầu óc Vân Kiều bắt đầu mất tập trung, ánh mắt thường liếc nhìn ra ngoài.
Nàng tự thấy mình rất kín đáo nhưng không bao lâu đã bị Lương ma ma phát hiện.
Lương ma ma đóng sách lại, bình tĩnh nói: “Nếu phu nhân cảm thấy mệt vậy hôm nay dừng ở đây thôi!”
Vân Kiều cười ngượng ngùng.
Nàng nhẩm tính canh giờ, vốn nghĩ rằng Bùi Thừa Tư sắp về, nào ngờ khi vừa về chính viện thì nghe người của hắn truyền tin.
“Điện Hạ nói trong triều sự vụ bận rộn, đêm nay sẽ ở lại trong cung!” Thị nữ nói.
“Vậy…” Vân Kiều tỏ vẻ thất vọng, nàng có vài chuyện muốn hỏi Bùi Thừa Tư, giờ đành gác lại, mai rồi nói sau.
Vài ngày liên tiếp, Bùi Thừa Tư vẫn không hồi phủ.
Vân Kiều không biết rốt cuộc trong triều đã xảy ra chuyện gì, suốt mấy ngày liên tiếp nàng bị nhốt trong phủ không thể ra ngoài, trong lòng phập phồng không yên.
Lúc gặp lại Lương ma ma, nàng nhịn không được hỏi vài câu.
“Lão nô không rõ chuyện chính sự, còn về hành tung của Thái Tử Điện Hạ thì càng vượt ngoài phạm vi tìm hiểu của lão nô!” Trong lời nói của Lương ma ma mang theo trách cứ, dường như đang trách nàng đã biết rõ rồi còn cố phạm phải.
Vân Kiều ngoài miệng thì nói: “Ma ma nói phải!”
Nhưng nàng không làm được “hỉ nộ không lộ ra ngoài”, nàng cúi đầu một hồi lâu cũng không biết nói gì.
Cảm xúc của nàng bây giờ chính xác là tủi thân. Cho dù Bùi Thừa Tư là Thái Tử, nhưng hắn cũng là phu quân của nàng, vì sao không được hỏi đến?
Tính tình Vân Kiều rất dễ biết, chỉ qua mấy ngày, Lương ma ma đã nhìn thấy được.
Cho dù có phải dùng ánh mắt khắc nghiệt để đánh giá nàng, ngoại trừ xuất thân thấp kém thì những cái khác không có gì phải chê trách, bà cũng có chút yêu thích cô nương này.
“Thứ cho lão nô mạo muội,” Thái độ Lương ma ma mềm mỏng hiếm thấy, lần đầu tiên bà nói đến chuyện ngoài quy củ: “Phu nhân nên biết rõ, trước tiên Điện Hạ là Thái Tử, sau đó mới là phu quân!”
Hai tay Vân Kiều siết chặt, vì dùng sức quá nhiều nên đầu ngón tay rướm máu.
Không phải nàng không hiểu đạo lý này, chỉ là nàng không thể tiếp nhận nó.
Nếu như lúc đầu hai người quen biết, Bùi Thừa Tư đã là Thái Tử cao cao tại thượng thì nàng sẽ không khó chấp nhận như thế này. Nhưng khi trải qua những tháng ngày yên ả bình dị, giờ đây bắt nàng phải nhìn nhận lại vị trí của nhau, quả thật như tra tấn.
Từ nay về sau, có lẽ sẽ như thế này, nàng sẽ bị nhốt trong một thế giới, mà nơi đó nàng không thể tuỳ ý gặp Bùi Thừa Tư, chỉ có thể đợi hắn làm việc xong, đợi hắn nhớ ra thì mới có thể ở chung vài canh giờ.
Không hiểu sao, đột nhiên Vân Kiều nhớ đến vài lời Lương ma ma giảng trong lúc học quy củ, bà từng nhắc qua chuyện phi tần thị tẩm.
Lúc này nàng mới hiểu rõ, cái gì gọi là “sủng hạnh”.
Một người đứng trên cao nhìn xuống, chỉ thuận tiện gặp qua một lần rồi sủng hạnh giống như bố thí.
Cái chạm mặt này khiến nàng cảm thấy buồn nôn, vốn tâm trạng đang bình ổn, giờ đây sụp đổ hoàn toàn.
Lương ma ma nhìn thấy hết mọi phản ứng của Vân Kiều, bà khẽ thở dài.
Bà ở trong cung mấy chục năm, những chuyện thế này bà gặp rất nhiều. Thiếu nữ trong độ xuân xanh, phần lớn đều hy vọng tìm được một lang quân như ý, một đời một đôi, nhưng thế thái thường như không mong muốn, có mấy ai được như ý nguyện.
Nhất là đối với nữ nhân trong cung mà nói, tốt nhất là vứt bỏ những hy vọng kia đi, như vậy sẽ bớt đau khổ hơn.
“Ta muốn đi ra ngoài một chút,” Lần đầu tiên Vân Kiều chủ động đề nghị nghỉ ngơi, nàng bổ sung thêm: “Không phải ra ngoài phủ…chỉ đi dạo trong vườn!”
Hạt mưa tí tách rơi ở gian ngoài, Lương ma ma đứng lên nói: “Lão nô cầm ô cho ngài!”
Vân Kiều thấp giọng đồng ý.
Nàng đã dần thích nghi được việc lúc nào cũng có người theo sát bên cạnh, theo như lời ma ma nói thì “có một số việc chủ tử tự mình làm thì đó là sự tắc trách của hạ nhân”.
Khu vườn này tuy rất đẹp nhưng nhìn nhiều lần cũng thấy bình thường.
Vân Kiều đi không có mục tích, nàng dừng trước hiên Thính Vũ, nhìn theo hành lang dàu, muốn đến đình bên kia nghỉ một lát.
Chưa đến khúc cua, nàng đã nghe được âm thanh truyền đến, cách đó xa xa, giọng nói kia giống như là của nha hoàn vẩy nước quét sân trong phủ.
“Thái Tử Điện Hạ đã lâu rồi không hồi phủ!”
“Sau đại điển lập trữ quân, Điện Hạ đã chuyển đến Đông Cung rồi, đương nhiên sẽ không ra ngoài cung nữa!”
“Vậy cái vị trong phủ của chúng ta thì xem là gì?”
“…”
Vân Kiều muốn đến đây là để giải sầu, nào ngờ lại thành bức bối.
Không biết là có phải ở trong phủ này quá buồn chán hay không, mà chút chuyện cỏn con của nàng cũng được bọn họ đem ra bàn tán say sưa.
Nàng đã bắt gặp được hai lần, sợ là trên dưới của phủ này nghị luận không ít.
Cũng không có gì phải khó hiểu, đôi khi Vân Kiều cũng tự hỏi chính mình, nàng là ai?
Bọn nha hoàn bàn tán cũng không kiêng kị, từ ngữ như “ngoại thất” cũng đã nói ra, Vân Kiều xoay người muốn rời đi nhưng bị Lương ma ma cản lại.
“Vì sao phu nhân muốn đi?” Lương ma ma nhắc nhở nghiêm khắc: “Đây chính là lúc nên giết gà doạ khỉ, lập ra quy củ!”