Lục Nghi Thanh: "......"
Lục Nghi Thanh thở dài một hơi, Kỳ Thư Tiên người này tuy rằng công tác không theo giờ giấc công sở, nhưng nàng nghỉ ngơi sinh hoạt vẫn tương đối quy luật, đã dễ đi vào giấc ngủ lại còn tham ngủ, nàng nghĩ nghĩ chương trình ngày hôm nay nếu không được chuẩn bị trong ít nhất dăm ba tháng thì căn bản sẽ có được kết quả như vậy.
Thấm mệt cũng là chuyện bình thường, ánh mắt Lục Nghi Thanh nhìn nàng có chút đau lòng.
Nàng giơ bàn tay đang mang nhẫn lên, trong đêm tối nhìn không rõ ràng lắm, ngẫu nhiên sẽ có tia lấp lánh lập loè, đây là đêm đầu tiên sau lễ đính hôn, mà người yêu của nàng đã sớm thiếp đi, bởi vì đã nhọc công chuẩn bị cho nàng một buổi lễ cầu hôn thực long trọng.
Một đêm không mộng, âm thanh ầm ĩ bên ngoài làm Kỳ Thư Tiên thức giấc, nàng mắt nhắm mắt mở xem di động, đã quá trưa rồi, nàng ngáp một cái.
Đột nhiên phát hiện trên đầu không phải là trần nhà màu lam quen thuộc ở nhà nàng, ngược lại là một mảng trắng xoá.
Nàng chớp mắt hai cái, lúc này mới nhớ tới chuyện tối hôm qua đi đến nhà Lục Nghi Thanh ngủ lại.
Kỳ Thư Tiên hơi xoay người lại, liền đối mặt với Lục Nghi Thanh.
Làn da Lục Nghi Thanh sinh ra đã trắng nõn sạch sẽ, lúc không trang điểm nhìn qua cảm giác càng có ý nhị, cái mũi tinh xảo nhẹ nhàng khép mở kề sát ở gối đầu, đôi môi tú xảo hồng nhuận hơi hé, nhìn thật giống một quả dâu tây.
Kỳ Thư Tiên thò tới, dùng tay nhẹ nhàng phẩy phẩy, khí vị nhàn nhạt trên người nàng liền thoảng lại đây.
Kỳ Thư Tiên nói: "Phương pháp của giáo viên hóa học dạy còn thực hữu dụng sao."
Lục Nghi Thanh ở Kỳ Thư Tiên giọng nhỏ giọng to mà tỉnh lại.
Kỳ Thư Tiên thật cẩn thận gọi: "Lục Nghi Thanh, Thanh Thanh, Lục lão sư, mau dậy ăn cơm thôi."
Tay nàng còn nhẹ nhàng vỗ vỗ chăn của Lục Nghi Thanh, Lục Nghi Thanh thầm hô một hơi, trong ánh mắt mênh mang thuỷ: "Thư Tiên, sao cậu lại ở chỗ này a?" Nói xong nàng nhắm hai mắt lại hẳn là định đi ngủ tiếp.
Kỳ Thư Tiên khẽ cười, hiển nhiên cũng đoán được việc Lục Nghi Thanh còn chưa tỉnh ngủ, nàng ngẩn ra trong chốc lát, hà hà hơi lên tay mình để nó đỡ lạnh đi, nhưng rồi vẫn còn chút lạnh lẽo, nàng lấy tay dán ở trên mặt Lục Nghi Thanh: "Lục lão sư, cậu nên dậy đi thôi."
Gương mặt tự nhiên cảm thấy một chút lạnh lẽo, quả nhiên làm Lục Nghi Thanh thanh tỉnh một chút, nàng một lần nữa mở mắt, dùng tay xoa xoa đôi mắt, bây giờ mới nhớ lại việc Kỳ Thư Tiên ở lại nhà mình, nàng nhỏ giọng gọi một tiếng: "Nha, Thư Tiên~"
Hai chữ Thư Tiên đã trở nên mềm mụp, ngọt nị nị.
Kỳ Thư Tiên nhìn mà buồn cười, mặt mày tươi sáng lên, nàng dùng tay nhẹ nhàng búng búng trán Lục Nghi Thanh: "Mau ngồi dậy thôi, hôm nay còn phải đi nhà cậu, nhà mình để gặp mặt cha mẹ hai bên đâu."
Dựa theo tập tục ở Thượng Hàng, sau khi hai bên đã đính hôn, cần phải tới nhà cha mẹ hai bên nhận gia, ý nghĩa của tập tục này nằm ở việc giúp tổ tiên hai họ cũng nhận người, từ đó phù hộ thế hệ con cháu có được sinh hoạt mỹ mãn như ý.
Thời điểm anh trai Kỳ Thư Tiên đính hôn, nàng với tư cách em gái của chồng còn phải ở nhà tiếp đãi chị dâu một lát, tuy tập tục ra mắt này không phải quá xa lạ, nhưng nàng nhớ là tỷ tỷ của Lục Nghi Thanh đi gả chồng ở Kinh Ương, cũng không biết nàng có còn nhớ tập tục này không.
Nhắc đến cũng phải trách nàng, tối hôm qua chỉ có nhớ rõ đi tò mò mùi hương trên người Lục Nghi Thanh, đều đem chính sự vứt ra sau đầu, vẫn là phải để mẹ nàng gọi điện thoại lại đây nhắc nhở chuyện này.
Lục Nghi Thanh nguyên bản là không biết, nhưng nghe Kỳ Thư Tiên nhắc tới nàng liền có chút gợi nhớ, vội vàng ngồi dậy: "Cậu sao không gọi mình dậy sớm hơn a?"
Kỳ Thư Tiên chỉ chỉ đồng hồ, đồng hồ bây giờ đã chỉ hai giờ rưỡi: "Mình mới vừa đi nấu cơm xong, còn về thời gian thì cậu cứ yên tâm đi ha~"
Lục Nghi Thanh từ trên giường đứng dậy, đi về phía phòng tắm, trên bàn rửa mặt đã được đặt sẵn một chiếc bàn chải đánh răng được bôi một tầng kem đánh răng màu xanh lục, nàng hơi ngẩn ra, cầm lấy bàn chải đánh răng xem, không cần nghĩ nhiều cũng biết đây là Kỳ Thư Tiên giúp nàng làm, nàng nhanh chóng đánh răng rồi thay một bộ quần áo đi ra ngoài.
Kỳ Thư Tiên đầu búi tóc, mặc tạp dề Doraemon cười nhìn Lục Nghi Thanh, số lần Lục Nghi Thanh gặp qua nàng nấu cơm coi như là không ít, nhưng lần nào nàng cũng có cảm giác như mình thật quá đáng, để cho vưu vật như Kỳ Thư Tiên nấu cơm cho mình, nghĩ ra sao đều cảm thấy không thích hợp.
Nàng đi qua hỗ trợ bưng hai đĩa đồ ăn, nhìn nhìn sắc trời, nói: "Cậu dậy từ lúc nào vậy, còn nấu cơm nữa?"
"Chắc là lúc hơn một rưỡi." Kỳ Thư Tiên cởi bỏ tạp dề ngồi xuống ghế cạnh Lục Nghi Thanh, nàng nói: "Cậu dạo này ăn rất ít rau, từ bây giờ phải ăn nhiều hơn một chút."
Nàng cười một tiếng: "Cũng không phải chỉ mỗi rau, hẳn là cậu đến cơm cũng ăn không có nhiều đúng không."
Kỳ Thư Tiên thực quen thuộc với cái tủ lạnh của Lục Nghi Thanh, bên trong thực phẩm đông lạnh với thức ăn nhanh có không ít, lần trước thời điểm nàng ghé đến đã mua không ít nguyên liệu nấu ăn bỏ vào, trừ bỏ trứng gà đã ăn hết sạch, những món còn lại còn chưa bị động vào tí nào.
Lục Nghi Thanh gắp một đũa ớt xanh xào thịt, kiên quyết không nhận, lấy ra một bộ lãnh đạm đến cực điểm, đĩnh dáng nói: "Không có phải, mình có ăn."
Kỳ Thư Tiên không nói chuyện, nàng đứng dậy cầm bình nước chanh ở trong tủ lạnh ra, thuận tay lấy cho Lục Nghi Thanh bình nước khoáng. Lục Nghi Thanh nhận lấy rồi nói cảm ơn.
Tay nghề nấu ăn của Kỳ Thư Tiên thực không tồi, khi nàng mới bắt đầu học chính là Lục Nghi Thanh tới làm kiểm định viên, qua một quãng thời gian thật lâu, đồ ăn mà nàng nấu trở thành đồ ăn phù hợp khẩu vị của Lục Nghi Thanh nhất.
Ớt xanh xào thịt, dấm chao cải trắng, rau trộn dưa chuột, còn cả cháo gạo kê.
Kỳ Thư Tiên cũng ăn một lát, sức ăn của nàng không lớn, ngược lại là bởi vì Lục Nghi Thanh duy trì thói quen vận động quanh năm, ăn uống cũng điều độ hơn Kỳ Thư Tiên, nhưng nàng lại lười nấu ăn, ngày thường đều ăn thức ăn nhanh qua ngày.
Lục Nghi Thanh ăn miếng dưa chuột, bình luận nói: "Đồ ăn rất ngon."
Kỳ Thư Tiên cũng ăn một ngụm, gật đầu đồng ý: "Nếu rau dưa trong tủ của cậu tươi hơn nữa, hương vị sau khi nấu lên sẽ càng ngon."
Lục Nghi Thanh cười khẽ hai tiếng, cúi đầu không nói chuyện.
Kỳ Thư Tiên theo sau cười, lắc lắc đầu, chờ xem nàng phản bác.
Đang nói chuyện, chuông di động Kỳ Thư Tiên vang lên, nàng nhìn thoáng qua, là điện thoại từ công ty.
Kỳ Thư Tiên công việc bận rộn, thường xuyên phải nghe điện thoại trong lúc đang ăn cơm, Lục Nghi Thanh nói chung đã thấy nhiều nên không trách cứ, hướng nàng gật gật đầu.
Kỳ Thư Tiên cầm di động đi ra ngoài ban công.
Ở đầu dây bên kia, Giang Mặc đối tác của công ty nàng sốt ruột nói: "Thư Tiên, em đang ở đâu vậy? Xảy ra chuyện rồi, vị KOL mà Tiểu Triệu cấp dưới của em phụ trách mời tham gia buổi phát sóng của chúng ta mới bị cảnh sát bắt đi rồi, mà ngày mai chúng ta đã phải quay luôn rồi. Phải làm sao bây giờ?"
Hắn gãi gãi cái đầu không còn dư lại mấy sợi tóc của mình: "Lịch trình ngày Quốc khánh của các KOL đều chật ních, không phải trước kia em đã từng tham gia vài hoạt động tương tự như này sao, em có mối nào không, nhanh nhanh tìm người tới cứu tràng."
Mấy câu nói liên tiếp của Giang Mặc làm Kỳ Thư Tiên có chút phát ngốc, mảng KOL thuộc về công việc của Tiểu Triệu, nhưng nàng chủ yếu phụ trách các mảng tương tự thuộc C trạm, lúc trước cũng là nàng đã thông qua văn bản đề xuất KOL của Tiểu Triệu, nhưng trong khoảng thời gian ngắn như vậy nàng đi đâu mà tìm được một KOL thích hợp, hơn nữa chỉ tính đến việc làm quen với đặc điểm sản phẩm rồi học thuộc trong thời gian ngắn đã thực khó khăn, nàng khó chịu mà đè đè huyệt Thái Dương: "Em biết rồi, để em đi hỏi vài người bạn xem họ có thời gian rảnh rỗi hay không."
Kỳ Thư Tiên nhíu mày, vị KOL mà Tiểu Triệu tìm tới có sức ảnh hưởng không tồi, lượng tương tác cũng cao, lúc ấy vào thời điểm Tiểu Triệu đưa ra đề xuất, Kỳ Thư Tiên còn tưởng rằng nàng sẽ không đồng ý, ngoài dự đoán đối phương thế nhưng đã đồng ý, lúc đầu còn nghĩ là đang được hời, trăm triệu không nghĩ tới điều sắp đổ lên đầu chính là vị kia bị bế đi uống nước chè ở đồn.
Ai, quả nhiên trên trời không bao giờ tự nhiên rớt xuống cái bánh có nhân.
Kỳ Thư Tiên làm phép thử, gọi cho những KOL đã từng hợp tác trước đây, nhưng đều gặp lý do là lịch trình cho ngày Quốc khánh đã kín, thật sự không thể nhận, streamer Punk người từng cùng nàng hợp tác ba lần đưa ra cho nàng gợi ý: "Lão Kỳ, chính bà làm là được mà, lại không phải bà chưa làm bao giờ, hay là bây giờ lên làm lão bản rồi liền không muốn làm cái này. Bà đi làm bà chủ còn chưa chắc đã kiếm được nhiều tiền bằng tớ đâu."
Kỳ Thư Tiên nghẹn, nàng không phản bác, thời điểm nàng làm streamer full-time xác thật kiếm được nhiều tiền hơn nhiều so với bắt đầu gây dựng công ty như hiện tại, thậm chí công việc còn nhẹ nhàng hơn, nhưng nàng thật sự không thích cảm giác phải luôn luôn đối mặt với màn ảnh, nàng nghĩ nghĩ: "Biết rồi, nhưng để tôi lại liên hệ thêm vài người, xem có chọn được người thích hợp hay không."
Kỳ Thư Tiên lại gọi thêm mấy cuộc điện thoại, câu trả lời đều là không thể sắp xếp được thời gian, trong groupchat công việc, ba đối tác của nàng đành bất đắc dĩ, một người lại một người gửi đi icon chết ở trong lòng, khiến nàng xem mà thấy phiền lòng.
Kỳ Thư Tiên nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lục Nghi Thanh đã ăn xong, đang đứng thu thập chén đũa, nàng gãi gãi tóc đi vào phòng ăn, nói với Lục Nghi Thanh chuyện này. Lục Nghi Thanh sửng sốt một chút: "Cậu có thể làm việc này không?"
Hồi đầu, Kỳ Thư Tiên là một streamer làm toàn thời gian, nhưng bởi vì thường xuyên phải đối mặt với màn ảnh, tâm lý nàng bắt đầu gặp vấn đề, Lục Nghi Thanh cũng biết đến, nhờ sự khuyên bảo của nàng cùng cha mẹ, Kỳ Thư Tiên mới chuyển hướng sang làm khâu sản xuất nhiều hơn là trực tiếp quay chụp.
Kỳ Thư Tiên nghĩ nghĩ: "Mình sẽ chỉ ngẫu nhiên ra cứu tràng mà thôi."
"Vậy cậu đi đi, nhớ chú ý an toàn." Lục Nghi Thanh đáp ứng rồi, nàng dùng khăn thấm đi nước ở trên tay: "Phải làm luôn trong hôm nay sao?"
Nàng mơ hồ đại khái biết rằng những hoạt động giống như vậy trước tiên cần hiểu biết rõ sản phẩm, nàng tựa hồ nghĩ tới cái gì, kinh ngạc nói: "Cậu là đang lo lắng mình sẽ không vui?"
Kỳ Thư Tiên nhìn nàng một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Kia... Chúng ta chẳng phải mới vừa cầu hôn xong sao, sao có thể bắt đầu bận rộn công tác luôn được."
Nàng rối rắm trong chốc lát mới hỏi Lục Nghi Thanh: "Mình có phải là quá tra không?"
Quả nhiên là bởi vì chính mình.
Lục Nghi Thanh tình ý cười sâu mấy phần, nguyên lai thê thê cùng bạn thân quả nhiên là không giống nhau, bây giờ những lúc Kỳ Thư Tiên cùng nàng bàn luận, giống như sẽ càng suy sét cho nàng nhiều hơn.
Cũng không phải ý nói Kỳ Thư Tiên lúc làm bạn bè với nhau thì không săn sóc, ngược lại, khi đang là bạn nàng cũng đã chu đáo mọi mặt, nhưng đụng tới công tác, nàng nhiều nhất cũng chỉ cùng chính mình nói qua một chút, ngẫu nhiên lỡ hẹn với nàng là cũng có.
Vậy mà hiện tại Kỳ Thư Tiên lại sẽ cảm thấy chính mình thật tra.
Lục Nghi Thanh nhu hòa lắc lắc đầu: "Đâu có, cần gì đi quản cái nhìn của người khác, mà cậu lại không phải đi ra ngoài ăn chơi đàn đúm, không có tra."
Nàng có chút ngượng ngùng, gian nan nói: "Cũng không có vì công việc mà.... bỏ bê gia đình."
Gia đình......
Nàng cùng Lục Nghi Thanh là gia đình. Kỳ Thư Tiên chỉ cần nghĩ tới từ này thôi trong lòng đã có điểm ngọt ngào kỳ diệu, nàng nở nụ cười, nàng bắt đầu làm nũng: "Được rồi, cậu yên tâm, mình về sau nhất định sẽ cân bằng thật tốt giữa công tác cùng gia đình."
"Cậu không cần tự tạo áp lực tâm lý lớn như vậy." Lục Nghi Thanh trả lời nàng, nàng biết công ty Kỳ Thư Tiên hoạt động mấy năm nay cuối cùng cũng bước vào giai đoạn có kiếm tiền, nếu hiện tại gặp phải biến cố khả năng cao sẽ gặp khó khăn, nàng nói: "Cậu nói như là mình sẽ ở nhà chờ cậu vậy a."
Nàng đi qua nhẹ nhàng vỗ cánh tay Kỳ Thư Tiên: "Mình lại không có dính người như vậy."
Kỳ Thư Tiên sờ sờ chỗ nàng vừa chạm qua, nàng không đồng ý, rầm rì nói: "Là mình dính người được chưa."
Nàng thuận tay chỉ chỉ phía bên ngoài: "Nhà người khác đều là.... nói như thế nào nhỉ.... yến nhĩ tân hôn, mà hai ta......"
"Yến nhĩ tân hôn, như huynh như đệ", nghĩa là vui duyên vợ chồng vuông tròn, như anh em vậy. Câu này có ý nói rằng đạo xử thế giữa vợ chồng không chỉ dừng ở tình cảm nam nữ, mà còn phải khăng khít giống như anh em ruột thịt. Vợ chồng phải cung kính, cẩn trọng, giúp đỡ, tin tưởng, lượng thứ cho nhau, coi trọng lễ nghĩa, gắn bó với nhau trọn đời.
Nàng nở nụ cười: "Hai ta so với ba mẹ mình lại càng giống cặp vợ chồng già hơn."
Có lẽ là phép so sánh này quá kỳ quái, Kỳ Thư Tiên nói xong chính mình nhịn không được cười to.
Lục Nghi Thanh bị nàng tươi cười cảm nhiễm, nàng cũng cảm thấy hai người họ quá giống lão phu lão thê, quả thực so sách truyện Tấn Giang còn thanh thuỷ hơn.