Nàng Khóc, Tôi Tâm Động Đến Muốn Cưới Nàng

Chương 5: Chúng ta đính hôn (5)



"Mình đồng ý." Kỳ Thư Tiên tùy ý xoa xoa nước mắt, cầm một chiếc nhẫn chuẩn bị đeo vào tay Lục Nghi Thanh: "Vậy còn cậu, Lục Nghi Thanh, cậu có nguyện ý gả cho mình không?"

Lục Nghi Thanh nghiêng nghiêng đầu, trong mắt cũng có giọt nước rơi xuống: "Mình đồng ý."

Kỳ Thư Tiên khóc càng thảm hơn, nàng vừa khóc vừa run rẩy cầm nhẫn đeo vào tay Lục Nghi Thanh, hít hít mũi, cường ngạnh nói: "Từ bây giờ cậu là bạn gái của mình, mình được quyền nắm tay cậu."

"Ừm." Lục Nghi Thanh không tỏ ý kiến, cũng đem chiếc nhẫn trên tay đeo vào cho Kỳ Thư Tiên, trong lòng cảm thấy thật kỳ diệu, tuy rằng hiện tại tình cảm của nàng đối với Kỳ Thư Tiên chưa thể nói là tình yêu, nhưng tưởng tượng đến cuộc sống sinh hoạt cùng nhau, tựa hồ thật vui sướng.

Hai người ôm nhau khóc trong chốc lát, Kỳ Thư Tiên thấy ngượng ngùng, nàng móc điện thoại ra gõ gõ chữ gì đó, Coco dẫn theo những người đang trốn ở căn chòi nghỉ kia đi ra, ba nữ hai nam, ba bạn nữ khóc đến lê hoa đái vũ, còn hai bạn nam cảm giác có chút khó diễn tả.

Coco nói: "Chúc mừng chúc mừng, Kỳ tỷ."

Kỳ Thư Tiên ho khan vài tiếng, làm giọng nói của mình khôi phục về trạng thái bình thường, hướng Lục Nghi Thanh giới thiệu: "Đây là người phụ trách kế hoạch cầu hôn vừa rồi, Coco.".

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Bác Sĩ Khó Chiều |||||

Rồi nàng đỏ lỗ tai chỉ chỉ Lục Nghi Thanh: "Đây... Đây là lão bà của chị."

Nàng vừa nói hết câu, nhóm người đều sửng sốt, rồi lại cười ra tiếng, nhóm Coco gọi Lục Nghi Thanh: "Chào chị dâu."

Mặt Lục Nghi Thanh cũng rực đỏ.

"Coco." Kỳ Thư Tiên trầm giọng hô một tiếng, Coco sờ sờ mặt mình không dám làm càn.

Kỳ Thư Tiên nói: "Vừa rồi có quay được rõ ràng không? Có thu được âm thanh không?"

Đã quay lại tông giọng làm việc thường ngày được rồi, Coco chớp mắt hai cái tựa hồ không thể tin được, người phụ nữ trước mắt này có phải đúng là người vừa mới khóc như trẻ con không, hắn đơ trong chốc lát mới nói: "Không vấn đề gì, không vấn đề gì."

Kỳ Thư Tiên lúc này mới yên tâm, nói với mấy người họ: "Vậy các em trước dọn dẹp nơi này một chút, rồi chúng ta đi ăn bữa cơm."

"Vâng, Kỳ tỷ." Coco vội vàng mang nhóm đi thu dọn đồ trang trí còn lại.

Kỳ Thư Tiên đưa Lục Nghi Thanh đi ra phía ngoài, hai người nhất thời đều không nói chuyện, không còn ở bầu không khí kiều diễm vừa rồi, thật đúng là không biết nói gì tiếp theo.

Tới xe rồi, Kỳ Thư Tiên nhìn nhìn chiếc nhẫn trên tay, lại nhìn hai mắt Lục Nghi Thanh, nhịn không được lớn tiếng nở nụ cười, Lục Nghi Thanh lúc đầu là bị tiếng nàng cười bất ngờ, không biết tại sao cũng đột nhiên đi theo nàng nở nụ cười, nhưng càng nhiều hơn vài phần nội liễm cùng ngượng ngùng.

Hai người bình tĩnh lại trong chốc lát, Kỳ Thư Tiên vuốt ve chiếc nhẫn đang đeo ở ngón giữa, cuối cùng mới nói: "Có vẻ như, việc chúng ta từ bạn tốt biến thành thê thê còn cần một khoảng thời gian để thích ứng."

Lục Nghi Thanh gật đầu đồng ý, lúc này cả thể xác và tinh thần của nàng đều cần được thả lỏng, nàng lập tức nhớ tới cách cư xử kỳ quặc của mẹ mình cùng đồng nghiệp hôm nay, tựa hồ có một sợi dây đã xâu chuỗi lại mọi việc, nàng chớp mắt hai cái, không thể tưởng tượng được nói: "Chuyện cậu cầu hôn mình không phải cậu cũng nói cho ba mẹ cùng đồng nghiệp của mình rồi đi."

Kỳ Thư Tiên giật mình, ở ánh nhìn chăm chú của Lục Nghi Thanh cuối cùng vẫn gật đầu.



"Hoá ra là như vậy a, chả trách mẹ mình hồi sáng lại nói những lời đó." Lục Nghi Thanh lấy ra di động gọi điện cho Lục Phân, nhân lúc chờ mẹ nàng bắt mát, nàng lại kinh ngạc hỏi: "Cậu nói cho cha mẹ mình thì mình vẫn còn có thể hiểu được, như thế nào còn nói cho cả đồng nghiệp của mình a?"

Kỳ Thư Tiên còn chưa kịp trả lời, Lục Phân liền nghe điện thoại, Lục Nghi Thanh ngữ khí bình tĩnh: "Mẹ, mẹ đã biết rồi ạ?"

Lục Phân vừa rồi biết được hai người đều đã đồng ý, nàng cũng không giấu giếm: "Ân, Thư Tiên đã nói với mẹ chuyện này, con và Thư Tiên đều quen biết nhiều năm như vậy, hiểu nhau tận gốc rễ, dù sao con chỉ thích con gái, mẹ cảm thấy nếu là Thư Tiên thì khá tốt. Các con hảo hảo sinh hoạt, mẹ liền vui vẻ."

Bắt đầu từ lúc Lục Nghi Thanh gọi điện thoại cho dì Lục, Kỳ Thư Tiên cả người đều khẩn trương, như là sợ bị vạch trần.

Lục Nghi Thanh chỉ ứng tiếng, trong lòng có chút cảm giác kỳ quái, nàng cúp điện thoại quay lại phía Kỳ Thư Tiên: "Cậu nói chuyện với mẹ mình từ lúc nào vậy?"

Công việc của Kỳ Thư Tiên gần đây rất bận, hai người họ hẹn đi ăn có khi không thể đi cùng nhau, bây giờ thấy nàng cùng mẹ mình thoạt nhìn rất quen thuộc, Lục Nghi Thanh tự nhiên là kinh ngạc.

Kỳ Thư Tiên nuốt nuốt nước miếng, trên trán bắt đầu toát mồ hôi, nàng rầm rì giải thích: "Chính là từ nửa năm trước khi mình đến nhà cậu, cùng dì đơn giản đề cập qua."

Lục Nghi Thanh suýt trượt tay làm rơi chiếc điện thoại đang cầm, trong lòng khiếp sợ nhưng phần nhiều lại cảm thấy trái tim như được tẩm trong kẹo ngọt, ngữ khí liền nhu hòa đi nhiều: "Nửa...... Nửa năm trước?"

"Ân." Kỳ Thư Tiên ngoan ngoãn gật đầu, nàng nhìn thoáng qua Lục Nghi Thanh, giải thích với nàng: "Mình đi gặp dì nói chuyện vài lần, dì liền đồng ý."

Kỳ thật ở lần đầu tiên Kỳ Thư Tiên nhắc đến chuyện với Lục Phân, Lục Phân không hề đồng ý, Kỳ Thư Tiên là người bạn thân nhất đã ở bên cạnh Lục Nghi Thanh mấy năm nay, cảm tình so với chị gái Sở Thu phải tốt hơn nhiều, nếu Lục Nghi Thanh cự tuyệt, thì số người bạn tốt bên cạnh Lục Nghi Thanh thật sự không còn mấy người.

Tình yêu biết đâu chỉ kéo dài có mấy năm, không bằng duy trì tình hữu nghị tới lâu dài.

Kỳ Thư Tiên lý giải tâm trạng lo lắng của Lục Phân, mặt mày cong cong: "Kỳ thật, tình cảm của cháu đối với Nghi Thanh cũng không phải là tình yêu, cháu cảm thấy ở cạnh nàng thực thoải mái, dù nói là chúng cháu kết hôn nhưng thật ra việc này giống như hai đứa bạn thân ghép cặp sinh hoạt ở cạnh nhau."

Nàng trịnh trọng nhìn về phía Lục Phân: "Nếu thật sự xảy ra lâu ngày sinh tình, đó tự nhiên là một chuyện tốt, nhưng nếu không sinh ra tình cảm gì, thì chúng cháu vẫn sẽ là bạn tốt."

Nghe xong, Lục Phân giật mình lại có chút ghét bỏ cách nàng suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, câu nào câu nấy đều đem hôn nhân làm như thực nghiệm, lúc ấy nàng cũng không có cho Kỳ Thư Tiên một cái hồi đáp rõ ràng.

Lục Nghi Thanh đối với mẹ mình mẫu thân còn xem như hiểu biết, con người cố chấp cũng sĩ diện, năm đó thời điểm sau khi nàng comeout, có hai năm lúc đang ăn tết, nàng bị đuổi ra khỏi nhà, đối con gái ruột còn như thế, huống chi là Kỳ Thư Tiên?

Kỳ Thư Tiên không có giải thích cụ thể, Lục Nghi Thanh cũng biết để làm mẹ nàng đáp ứng, Kỳ Thư Tiên cũng không dễ dàng, sắc mặt nàng có chút trắng bệch, hai tay mất tự nhiên mà siết chặt lấy quai túi xách.

Kỳ Thư Tiên phát hiện động tác nhỏ của nàng, nhíu nhíu mày, nàng ôn thanh nói: "Dì thật sự đã đồng ý rồi, cậu không cần lo lắng."

Năm đó tình cảnh Lục Nghi Thanh comeout quá mức thảm thiết, Kỳ Thư Tiên sợ lại làm nàng nhớ tới chuyện đó, khóe miệng nàng mang theo một mạt ôn hòa cười.

Lục Nghi Thanh nhìn chằm chằm nàng, ngập ngừng trong chốc lát, thật sự hoang mang nói: "Thư Tiên, cậu... thích mình thật sao?"

Kỳ Thư Tiên chớp mắt hai cái, không thể thẳng thắn thành khẩn hơn: "Thích cậu nhiều hơn tình cảm bạn bè, lại ít hơn tình yêu đôi lứa một tí." Lục Nghi Thanh hiểu rõ, nàng cùng Kỳ Thư Tiên làm bạn bè đã mười lăm năm, ở chung thực thoải mái, tính cách coi như là bổ sung cho nhau.

Trên tình bạn, dưới tình yêu.

Cảm xúc của Lục Nghi Thanh đối với Kỳ Thư Tiên cũng giống như của Kỳ Thư Tiên, thời gian nàng nhận thức Kỳ Thư Tiên sớm hơn nhiều khi so với nhận thức Trương Mộ Dao, nàng cùng Trương Mộ Dao oanh oanh liệt liệt yêu nhau một hồi, cuối cùng vẫn là Kỳ Thư Tiên lưu lại bên nàng.

Tình yêu là thứ quá mờ mịt, Kỳ Thư Tiên cùng tình bạn của nàng lại hữu thực, giơ tay liền có thể bắt lấy.

Kỳ Thư Tiên nhẹ nhàng thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Thực ra, nàng có từng động tâm với Lục Nghi Thanh động quá tâm, nhưng chỉ là trong nháy mắt.

Một khoảng nháy mắt khắc cốt minh tâm.

Đến nhà hàng đã được đặt hẹn trước, Kỳ Thư Tiên dẫn người đi vào, Lục Nghi Thanh chỉ chỉ cánh cửa gỗ phong cách châu Âu thực lớn giống như chỉ được sử dụng khi có ngày lễ quan trọng, kinh ngạc nói: "Cậu đặt bàn ở nhà hàng nào đây?"

Kỳ Thư Tiên đạm cười không nói, đẩy cửa kéo nàng đi vào.

Hai người đi vào, vô số dải lụa rực rỡ, giấy vàng nổ tung hướng hai người bay đến.

"Chúc mừng lễ đính hôn vui sướng."



"Đính hôn vui sướng."

Cả người quen lẫn người lạ phấn khích kêu to, miệng không ngừng nói lời chúc mừng, vui sướng linh tinh, Lục Nghi Thanh cảm thấy chính mình đang bị chia làm hai nữa, một nửa cái gì cũng không nghe không rõ, một nửa còn lại đem tất cả thanh âm cả lớn lẫn nhỏ ở nhà ăn nghe thấy không sót điều gì.

Kỳ Thư Tiên đúng lúc kéo lại tay Lục Nghi Thanh, dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay của nàng, tiến đến cạnh bên tai Lục Nghi Thanh nói: "Có phải cậu bị dọa sợ rồi đúng không?"

Lục Nghi Thanh từ lời nói ôn hòa của nàng tỉnh lại, nhưng vẫn cảm thấy có vài phần không thể tin tưởng, thanh âm run nhè nhẹ: "Đây đều là do cậu chuẩn bị sao?"

Lời nhắc nhở ôn tồn của đồng nghiệp, vé máy bay của họ hàng đến cùng một địa phương, mẹ nàng đột nhiên tặng nàng một món quà sinh nhật... Hết thảy có thể xâu chuỗi lại rồi.

Tất cả đều là những việc Kỳ Thư Tiên đã làm cho nàng để chuẩn bị cho nàng một lễ cầu hôn thật kinh hỉ.

"Đúng vậy nha." Kỳ Thư Tiên nghịch ngợm trở lời, nàng dẫn nàng đi về phía trước: "Những ai thật thân quen mình mới mời, dì Lục đang ở trên kia, mình với cậu qua đó nói chuyện với nàng đi."

Toàn thân thể Lục Nghi Thanh như cũ lâm vào khiếp sợ, nàng như đang bước đi trên một đám mây thơm thơm ngọt ngọt, dưới chân mềm mại không thể tưởng tượng được, trong lòng cũng mềm nhũn đến rối tinh rối mù.

Hai người cùng nhau đi qua đó, Lục Phân và Sở Kế Sinh thấy hai nàng liền thẳng lưng, Sở Thu cũng bế Quả Quả lẳng lặng chờ các nàng lại đây.

Kỳ Thư Tiên nhìn ra Lục Nghi Thanh cảm thấy không được tự nhiên khi bị một đám người vây quanh, nàng nháy mắt với anh trai Kỳ Triển Vân, bảo bọn họ trước hãy đi những chỗ khác chơi, đợi một lát nàng cùng Lục Nghi Thanh sẽ sang kia chào hỏi, sự ăn ý của Kỳ Triển Vân và nàng không quá tệ, hắn liền đi tiếp đón những người khác chơi trò chơi.

Nhìn thấy hai vợ chồng nhà Sở, Kỳ Thư Tiên có chút ngượng ngùng buông cánh tay Lục Nghi Thanh ra, nàng rất thân quen với hai người họ, nhưng lại không quá quen biết Sở Thu, nàng hơi gật đầu.

Lục Nghi Thanh hít hít cái mũi, thanh âm chứa vài phần khóc nức nở: "Ba, mẹ, tỷ tỷ. Con... cảm ơn mọi người."

Vợ chồng nhà Sở nhìn nhau, Lục Phân đứng dậy ôm ôm Lục Nghi Thanh, thân mình Lục Nghi Thanh nháy mắt liền cứng đờ, Lục Phân nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng vài cái nàng mới thả lỏng lại.

Ôm xong, Lục Phân buông Lục Nghi Thanh ra, dặn dò nói: "Nghi Thanh, con nếu đã đồng ý rồi, liền cùng Thư Tiên sinh hoạt thật tốt đi, mẹ thấy nàng cũng rất thành thật."

Lục Nghi Thanh ứng tiếng, đột nhiên bị điểm danh Kỳ Thư Tiên theo sau cười một tiếng, nàng nói: "Thưa dì, con sẽ thực thành thật."

Quả Quả ngồi trong lòng ngực Sở Thu nhìn thấy Lục Nghi Thanh, muốn được Lục Nghi Thanh ôm một cái, Lục Nghi Thanh không nghĩ nhiều đem đứa bé ôm lấy, bé con lanh lợi chỏ Kỳ Thư Tiên hỏi: "Tiểu dì, về sau cô ấy chính là tiểu dì của con sao?"

Người lớn vây quanh đều vui vẻ, vui tươi hớn hở chờ Lục Nghi Thanh trả lời.

Sắc mặt Lục Nghi Thanh lại có chút đỏ lên, nàng học khẩu khí ấu trĩ vừa rồi của Kỳ Thư Tiên: "Đúng vậy nha."

Kỳ Thư Tiên thực vui vẻ, nàng duỗi tay sờ sờ đầu tóc mềm của Quả Quả: "Sau này tiểu dì sẽ mua cho con thật nhiều đồ chơi."

Lục Nghi Thanh nhìn nàng, ngữ khí mang theo vài phần sủng nịch như chiều chuộng trẻ con: "Đừng nói bừa."

Kỳ Thư Tiên vội vàng gật gật đầu, nàng lại nói: "Nghi Thanh, khách khứa còn không chưa có được ăn cơm, chúng ta đi ăn cơm trước đi."

Lục Phân cũng gật đầu, các nàng đã đợi ít nhất là nửa giờ, vị khách nào mà đến sớm phỏng chừng đã phải đợi vài tiếng đồng hồ: "Mọi người đều đói bụng rồi."

Lục Nghi Thanh dĩ nhiên là đồng ý.

Kỳ Thư Tiên chào hỏi mọi người, nàng dẫn Lục Nghi Thanh đi lên trên bục, ngữ khí trịnh trọng hơn nhiều: "Các vị bạn bè thân thích, như mọi người đã biết, tôi và Lục Nghi Thanh đã chính thức đính hôn, thời điểm tôi cùng Nghi Thanh quyết định kết hôn nghe tới có điểm không đâu vào đâu, nhưng khoảnh khắc cầu hôn, tôi tuyệt đối đã hy vọng rằng có thể cùng nàng chung sống thật lâu thật lâu.

Chúng tôi đã đi qua được mười lăm năm, cứ tiếp tục như vậy chúng tôi sẽ lại đi qua mười lăm năm tiếp theo, rồi thêm mười lăm năm nữa, cho đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh."

Lục Nghi Thanh nghiêng tai nghe người bên cạnh nói chuyện, nỗi lòng chợt phiêu du.

"Nghi Thanh, chúng ta về sau sẽ vĩnh viễn ở bên nhau có phải không?"

"Nghi Thanh, sau này chúng ta mua nhà ở nơi có hoa viên được không?"

Người kia từng nói với nàng rất nhiều điều vĩnh viễn, nhiều điều về tương lai sau này, nhưng cuối cùng người kia lại lựa chọn đi cùng một người khác trong quãng đời còn lại.



Ánh mắt Kỳ Thư Tiên lưu luyến nhìn qua, Lục Nghi Thanh hoàn hồn: "Đúng vậy, tôi thực vui vẻ khi có thể trở thành vợ của Kỳ Thư Tiên."

Nàng cùng Kỳ Thư Tiên nhìn nhau một chút, ý cười trong ánh mắt càng sâu: "Thật sự là như vậy."

Hai người đi xuống bục, phía bếp đã bắt đầu chậm rãi bê đồ ăn ra, Kỳ Thư Tiên chỉ chỉ bàn của vợ chồng Sở: "Nghi Thanh cậu cùng dì bọn họ ăn cơm trước đi, chờ xong việc rồi mình lại đến tìm cậu."

Lục Nghi Thanh không đồng ý, nàng nói: "Mình hẳn là cần đến gặp dì và chú, còn cả anh trai của cậu nữa."

Kỳ Thư Tiên sờ sờ mũi, nàng nghĩ nghĩ, dựa theo tính tình Lục Nghi Thanh khẳng định sẽ muốn đi chào hỏi ba mẹ của mình rồi mới có thể quay về bàn ăn cơm, nàng cũng không có tiếp tục khuyên bảo, đem nàng đến bàn của ba mẹ mình đang ngồi.

Kỳ Thư Tiên lên tiếng: "Ba. Mẹ, anh, chị dâu."

Lục Nghi Thanh cũng gọi theo: "Chú, dì, anh, chị dâu."

Kỳ Lâm ứng tiếng, Thẩm Đan quen thuộc Lục Nghi Thanh hơi nhiều, thân thân nhất thiết nắm lấy cánh tay Lục Nghi Thanh: "Nghi Thanh a, con biết dì luôn luôn thích con, con cùng Thư Tiên ở bên nhau sống thật tốt, nàng có làm cái gì sai con nói cho dì là được."

Từ lần đầu Lục Nghi Thanh gặp Thẩm Đan, Thẩm Đan đã đối xử rất tốt với Lục Nghi Thanh, Lục Nghi Thanh nghĩ nghĩ mà đôi mắt đã ươn ướt một ít: "Vâng ạ."

Kỳ Thư Tiên biết rõ là nàng đang cảm động nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, nàng làm nũng với cha mẹ: "Ba mẹ, Nghi Thanh còn chưa có ăn cơm đâu, nàng là tới chào mọi người, mẹ để nàng về bàn dì Lục bên kia ăn cơm đi."

"Thư Tiên nói rất đúng, ông thông gia bà thông gia bên kia phỏng chừng cũng sốt ruột rồi." Kỳ Lâm đồng ý với lời Kỳ Thư Tiên, Thẩm Đan cũng biết việc Lục Nghi Thanh còn chưa được ăn cơm, nàng nói: "Cũng phải, Nghi Thanh con nhanh đi ăn cơm trước đi, không cần ở bên này bồi chúng ta."

Kỳ Thư Tiên thấy Lục Nghi Thanh vẫn còn có chút ngượng ngùng, vội vàng nhẹ nhàng túm túm nàng: "Nghi Thanh, cậu không cần quá để ý mấy tục lệ đó, cậu mau sang kia ăn cơm đi."

Nàng chỉ chỉ vợ chồng nhà Kỳ: "Mình liền ăn ở bên này, rất nhanh mình liền sang tìm mọi người."

Lục Nghi Thanh không tỏ ý kiến: "Ừm."

Kỳ Thư Tiên nhìn Lục Nghi Thanh ngồi xuống, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh cha mẹ, Kỳ Triển Vân nói: "Thư Tiên, em còn thật đỉnh nha, thành công thật luôn."

Lưu Mộc Hàm không tán đồng ý kiến của Kỳ Triển Vân: "Anh nói gì vậy, Thư Tiên lớn lên lại không hề kém cạnh Lục Nghi Thanh, em còn cảm thấy Thư Tiên hẹn hò với Lục Nghi Thanh còn có hại đâu."

Kỳ Thư Tiên vội vàng vẫy vẫy tay, giảng hòa nói: "Chị dâu, em cùng Nghi Thanh không phải cùng một loại hình, phương diện nhan giá trị này không thể so sánh được."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv