"Em...... Em không có." Kỳ Thư Tiên hạ mắt, giống như có chút thẹn thùng, nàng giải thích: "Chẳng phải tối qua em ngủ ở nhà đấy sao? Mẹ đi qua dặn dò hơi nhiều thứ."
Nàng cân nhắc, nghĩ đến lời mẹ quan tâm, biểu tình hơi khó có thể miêu tả: "Mẹ còn rất hiểu biết."
"Oaa." Lưu Mộc Hàm một tay bảo vệ lỗ tai, nhưng vẫn nhiều chuyện: "Thuật lại chi tiết cho chị nghe đi."
Tối hôm qua Kỳ Thư Tiên về nhà mẹ ngủ, còn Lục Nghi Thanh thì ở lại nhà mới.
Ban đầu Kỳ Thư Tiên lo Lục Nghi Thanh ở đó một mình sẽ không quen, nhưng theo tập tục nhà mới phải có người áp giường, tuy vậy tuổi lẫn giới tính của Kỳ Hành đều không thích hợp, cuối cùng con gái của Sở Thu, Quả Quả đã tới làm chuyện này, Kỳ Thư Tiên và Quả Quả đều không quá thân quen, nên Lục Nghi Thanh ở lại.
Buổi tối Kỳ Thư Tiên nhàm chán không có việc gì làm, nhưng chỉ có thể gọi cho Lục Nghi Thanh, do mẹ nói đêm trước ngày cưới không được gặp mặt, Kỳ Thư Tiên đành cẩn tuân thánh mệnh, chỉ nói chuyện với Lục Nghi Thanh qua điện thoại.
Khổ nỗi Quả Quả đang ở gần Lục Nghi Thanh nên Kỳ Thư Tiên không dám nói điều gì kỳ quái, đành hỏi loanh quanh mấy thứ như tình hình học tập, sinh hoạt của Quả Quả, tuy Quả Quả là con gái của Sở Thu, nhưng tính tình hướng ngoại hơn nhiều, ngay cả Lục Nghi Thanh khi ở gần bé con cũng càng thêm dịu dàng.
"Cô ơi, sau này cô với tiểu cô cũng sẽ có em bé đúng không?"
Kỳ Thư Tiên hơi sửng sốt, nàng không kịp trả lời ngay, nàng hiện tại có chút hối hận cuộc trò chuyện này không phải qua video, như vậy thì nàng sẽ nhìn thấy biểu cảm của Lục Nghi Thanh lúc này.
Nàng chỉ óc tưởng tượng thôi cũng biết Lục Nghi Thanh đang cố giữ vẻ đứng đắn trước mặt con trẻ, tuy thế vẫn không tránh được mà đỏ mặt, chắc chắn là rất đáng yêu rất xinh đẹp.
Thật đáng tiếc.
Kỳ Thư Tiên cân nhắc, ngữ khí ôn hòa nói: "Quả Quả, chuyện này cô và tiểu cô của con còn đang thảo luận."
Quả Quả nhìn qua gương mặt mỉm cười của Lục Nghi Thanh, cái hiểu cái không gật gật đầu.
Nàng lại nói: "Vậy tiểu cô ơi, các cô nếu mà có con, thì nhất định không được hư nha, ba con đã làm sai nên bị mẹ đuổi đi rồi."
Kỳ Thư Tiên mơ hồ nghe thấy tiếng Lục Nghi Thanh khẽ thở dài, nàng chớp mắt hai cái, nàng nghĩ tới Sở Thu cũng nghĩ đến bố đẻ của Lục Nghi Thanh. Tuy rằng Lục Nghi Thanh chưa từng nói kĩ càng về chuyện của ông, nhưng lý do chỉ loanh quanh mấy thứ như vậy mà thôi.
Nàng vội vàng nói: "Cô biết rồi, cô nhất định sẽ không làm chuyện xấu đâu."
Lục Nghi Thanh vươn tay sờ sờ đầu tóc mềm mại của Quả Quả, mặt mày giãn ra nhiều: "Tiểu cô cũng sẽ không." Đây là nói cho Kỳ Thư Tiên nghe, để Kỳ Thư Tiên biết.
Lục Nghi Thanh nhìn thoáng qua đồng hồ trên điện thoại, mắt thấy Quả Quả bắt đầu ngáp, nhoẻn cười: "Quả Quả, rất muộn rồi, tiểu cô buồn ngủ. Ngày mai con lại có thể gặp cô được không."
"Vâng ạ." Quả Quả xoa xoa đôi mắt, nhẹ giọng nói với điện thoại: "Tiểu cô, cô ngủ ngon nha."
"Chúc con ngủ ngon." Kỳ Thư Tiên đáp, đặt điện thoại xuống bàn, trên đó còn bày vài món đồ được chuẩn bị cho đêm động phòng, nàng không biết Lục Nghi Thanh có thích mấy thứ này không.
Cửa phòng đột nhiên bị gõ, Kỳ Thư Tiên có chút hoảng loạn đem vài thứ kia giấu ở tủ quần áo, nàng tự nhiên muốn cảm thán rằng mặc dù mẹ nàng rất nghiêm khắc với nàng, nhưng cực kỳ tôn trọng riêng tư của nàng. Tuy vậy với mấy thứ linh tinh này nàng không biết nên giải thích cho mẹ như thế nào.
Kỳ Thư Tiên đi tới cửa mở cửa, sửa sang lại một chút: "Mẹ à, sao vậy?"
Thẩm Đan tay cầm một chồng đĩa CD, đi theo Kỳ Thư Tiên vào phòng, bà nói: "Con vừa làm gì đấy? Vừa gọi điện cho cô giáo Lục à?"
Kỳ Thư Tiên cười cười, định nói loanh quanh cho qua chuyện, nhưng Thẩm Đan rõ ràng không dễ lừa gạt như vậy, bà liếc mắt một cái: "Mẹ biết là con sẽ không thành thật mà."
Thẩm Đan ngồi ở bàn học trong phòng, trầm mặc một lúc mới ngượng nghịu nói: "Con và Nghi Thanh chơi với nhau nhiều năm như vậy, trong khoảng thời gian ngắn con......" Làm sao để thích ứng?
Thẩm Đan chỉ nói nửa chừng, nhưng Kỳ Thư Tiên nghe hiểu, đại khái đây sự tâm ý tương thông kỳ quái giữa hai mẹ con.
Kỳ Thư Tiên nghĩ nghĩ rồi mới trả lời: "Cứ chậm rãi làm quen thôi."
Nàng nâng mi: "Mẹ à, mẹ cũng biết, con trước kia thật sự có thích Nghi Thanh. Còn hiện tại, con thật sự thật sự rất thích."
Thẩm Đan quay đầu nhìn mặt Kỳ Thư Tiên, gần đây trên mặt Kỳ Thư Tiên càng ngày ý cười càng xuất hiện thường xuyên hơn, có lẽ do ở chung với Lục Nghi Thanh nhiều, trên người nàng cũng dính một chút mùi sách vở như Lục Nghi Thanh.
Thẩm Đan không nói gì, đưa đồ vật trong tay cho Kỳ Thư Tiên: "Con...... xem tham khảo đi."
Đó là một xấp CD rất cao, tinh xảo, là loại không còn được xuất bản nữa.
Có một đoạn thời gian nàng mê mẩn đồ cổ, cũng thích xem băng đĩa ngày xưa, nhưng mấy cái đĩa mẹ nàng mới đưa tựa hồ có chút sai sai.
Kỳ Thư Tiên mở ra nhìn, mặt rực đỏ.
《 Chuyện đó của tôi và bạn gái 》
《 Nàng xinh đẹp đến vậy 》
《 Thế giới bí mật 》
Cái quỷ gì đây?
Kỳ Thư Tiên đơ trong chốc lát, nàng để đĩa vào ngăn kéo bàn, thậm chí không yên tâm còn khóa lại, Kỳ Thư Tiên dùng tay kéo kéo thử xong mới an tâm.
Kỳ Thư Tiên tắt đèn, lẳng lặng nằm trên giường, trong lòng lại cứ thấy mình như đang quên quên thứ gì, nhưng với người đang trầm mê trong tâm trạng vui sướng khi ngày mai là hôn lễ của mình như nàng, căn bản không có dư thừa tế bào não để suy nghĩ cặn kẽ.
Nàng mơ mơ màng màng mà ngủ.
Mà bên kia, Quả Quả nhìn Lục Nghi Thanh lỗ tai đeo tai nghe phát ra ánh sáng màu lam trong đêm, bé hiếu kỳ hỏi: "Tiểu cô, cô đang nghe gì vậy?"
Lục Nghi Thanh tắt điện thoại, tiện cất tai nghe đi luôn, nàng sờ sờ đầu Quả Quả: "Tiểu cô nghe thấy cô con đang tâm sự với mẹ. Mẹ của cô con con có biết là ai không?"
"Con có biết, bà Kỳ ạ, mẹ có nói cho con." Quả Quả gấp gáp gật đầu, lăn lộn bên cạnh Lục Nghi Thanh: "Bà Kỳ từng mua kẹo cho con nha."
"Đúng vậy." Lục Nghi Thanh tươi cười, nàng chui vào chăn, tay nhẹ nhàng vỗ lưng bé con, dỗ Quả Quả ngủ.
Nhưng trong đầu nàng lại văng vẳng lời Kỳ Thư Tiên vừa nói.
"Mẹ à, mẹ cũng biết, con trước kia thật sự có thích Nghi Thanh."
Nàng từng thích mình?
Trước kia là khi nào?
Là trước lúc cầu hôn sao?
Lục Nghi Thanh không biết.
Nhưng nàng nghĩ, có thể biết chuyện này đúng lúc chuẩn bị thành hôn quả là một việc may mắn, nói không chừng các nàng sẽ giống như hai người đang thật sự yêu nhau.
Ở bên cạnh nhau là vì yêu, mà không phải bất luận lí do gì khác.
Một đêm này, Lục Nghi Thanh ngủ cũng không nhiều, Kỳ Thư Tiên càng là mơ mơ màng màng.
"Kỳ Thư Tiên, em đừng sững sờ, em nói nhanh lên, mẹ rốt cuộc đã nói gì?"
Lưu Mộc Hàm thúc giục Kỳ Thư Tiên đang ngẩn người: "Làm ơn tường thuật kỹ càng tỉ mỉ một chút." Nàng còn móc di động ra ghi âm.
Kỳ Thư Tiên "xì" một cái, buồn cười: "Chị dâu, chị hay dùng chiêu này với anh trai em lắm hả?"
Ánh mắt nàng liếc liếc di động: "Thuần thục như thế cơ mà."
"Hứ." Hiển nhiên Lưu Mộc Hàm đã miễn nhiễm với loại trêu chọc này, nàng cất điện thoại đi: "Chị kết hôn nhiều năm như vậy, kinh nghiệm dĩ nhiên có nhiều hơn em rồi, em với cô giáo Lục có phải luôn không có chút tình thú nào?"
Kỳ Thư Tiên: "Chị im đi."
"Ai nha, em thế mà đỏ mặt?" Lưu Mộc Hàm như phát hiện ra một chuyện đặc biệt hài hước, nàng đè thấp thanh âm: "Em là phải chủ động hơn chút nữa đi, cô giáo Lục thoạt nhìn không phải là kiểu người sẽ quá chủ động."
Kỳ Thư Tiên nhắm hai mắt lại, bỏ mặc làm ngơ sự trêu chọc của Lưu Mộc Hàm.
Cũng may, giữa chừng Kỳ Hành gặp chút vấn đề ở lễ đường nên Lưu Mộc Hàm phải đi xử lý, Kỳ Thư Tiên coi như có thời gian thở dốc.
Thời điểm đặt tráp, trừ bỏ một ít hạng mục không quá nữ tính, thì chính giữa là thảm đỏ chia ra hai hướng, trung gian là một trái tim trang trí màu trắng lớn, phía bên phải bày màn hình điện tử.
*Các thủ tục của việc cưới xin mình không rành lắm, nên điền bừa á*
Kỳ Thư Tiên được bố Kỳ Lâm nắm tay dẫn đi trên thảm đỏ, còn Lục Nghi Thanh thì từ một phía thảm đỏ khác được mẹ Lục Phân nắm tay đi lên.
Kỳ Thư Tiên từ xa đã thấy được một bóng dáng trắng tinh, màu da nàng khác với sự lãnh lẽo thường ngày, ngược lại như là nhiễm một tầng hồng nhạt, đôi mắt thanh lãnh tựa hồ đựng đầy ý cười, chan chứa một chút tình ý mà Kỳ Thư Tiên xem không hiểu.
Nàng không giống nữ thần ngày đó.
Vậy nàng giống ai?
A, nghĩ ra rồi.
Giống như vợ của nàng.
Không, đây chính là vợ nàng.
Kỳ Thư Tiên nghĩ, nàng hình như đã kéo nữ thần xuống phàm trần rồi.
Hơn nữa, hốc mắt Lục Nghi Thanh hình như có...... nước mắt.
Niềm vui sướng bí ẩn trong nháy mắt truyền khắp cơ thể Kỳ Thư Tiên, nàng nhịn không được đẩy nhanh cước bộ, lại cảm nhận được lực độ trầm ổn trên tay.
Lúc này Kỳ Thư Tiên mới bừng tỉnh, bố nàng đang giữ lại nàng, hơn nữa bố nàng cũng khóc.
Thấy ánh mắt Kỳ Thư Tiên nhìn qua, Kỳ Lâm còn vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay của nàng, ý bảo nàng thả lỏng một chút.
Trong nháy mắt, cảm giác vừa cảm động vừa đau lòng bừng lên.
Kỳ Thư Tiên nghĩ, nàng đã hiểu sự xúc động của Lục Nghi Thanh. Nàng nhịn không được hít hít cái mũi, rõ ràng phía cuối thảm đỏ chính là người nàng đã lựa chọn, là người nàng thích nhất, vì sao nàng lại khóc?
Còn tám bước......
Bảy bước......
......
Hai bước......
Một bước......
Rốt cuộc nỗi hạnh phúc đã chiến thắng sự phiền muộn không biết từ đâu mà đến kia, Kỳ Thư Tiên đứng đối diện Lục Nghi Thanh, khoảng cách giữa hai người không đến nửa mét, có thể rõ ràng nhìn đến ảnh ngược nho nhỏ của chính mình trong mắt đối phương.
Gần như là đồng thời, Lục Phân và Kỳ Lâm cùng đem tay của con gái đặt lên tay con gái đối phương.
Tay Kỳ Thư Tiên và Lục Nghi Thanh vô cùng tự nhiên mà đan mười ngón, trên tay Lục Nghi Thanh còn đeo một tầng bao tay trắng mỏng.
Kỳ Thư Tiên không cưỡng lại, trực tiếp nhìn, ngón tay nàng thon dài trắng nõn tròng lên một tầng vải trắng, tựa như một loại mỹ cảm khác.
Người chủ trì cầm một quyển sổ màu vàng, đến trước sân khẩu, thanh âm trầm thấp: "Thưa các vị khách quý, trước khi hôn lễ bắt đầu, cô Kỳ còn có một video muốn gửi tặng cho vị tân nương xinh đẹp khác của chúng ta."
—----------------------------------------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Kỳ Thư Tiên: "Mình trước kia có thích cậu, hiện tại vẫn thích."
Lục Nghi Thanh: "Vậy sao cậu không nói sớm?"