9
“Phu quân sốt ruột như vậy sao? Ta có chút bất ngờ không kịp đề phòng, hơn nữa sức khỏe của ngài còn chưa tốt.”
“Tống Thanh Ương!” Tiêu Đình Hòa ngắt lời tôi, lại hít sâu một hơi, “Đừng nói nhảm nữa, bảo nàng làm gì thì làm cái đấy.”
“Ồ.” Ta mới cùng Thúy Quyên nói chuyện viên phòng lúc chiều, không nghĩ tới buổi tối y liền......
Ba mươi vạn lượng quả nhiên không dễ lấy.
Ta nằm xuống, cố gắng bình phục cảm xúc của mình, nói: “Phu quân, đến, đến đi.”
Nói xong, cũng không thấy Tiêu Đình Hòa tiến thêm một bước.
Ta lặng lẽ mở mắt nhìn y.
Chỉ thấy biểu tình giận dữ, cười mà bất lực của y.
“Sao, sao vậy?” Ta có chút ngượng ngùng cởi cổ áo cho y, “Ta, ta không giỏi lắm, chuyện này cần ngài giúp sức.”
“Câm miệng!” Hai má y hơi đỏ, đẩy tay ta ra," Ta sẽ không chạm vào nàng.”
“Hazz!” Ta thở phào nhẹ nhõm, giống như vừa sống sót sau tai nạn, nhưng lại có chút không yên tâm, dù sao thì cũng có đàn ông trong phòng, lời nói của họ đều không thể tin.
Ta lặng lẽ di chuyển ra ngoài một chút, lại một chút.
“Nàng còn di chuyển nữa là ngã xuống. "Tiêu Đình Hòa nói.
Không đợi y nói xong, ta nửa người liền rơi ra ngoài, y liền bỏ sách xuống đưa ta trở lại.
“Tống Thanh Ương” Tiêu Đình Hòa chống tay, cúi đầu nhìn ta.
Ta gật gật đầu: "Phu quân, có, có chuyện gì?”
Tiêu Đình Hòa lần đầu tiên cười to, ngay cả giọng nói cũng mang theo ý cười: "Nàng còn lộn xộn nữa, đánh gãy chân!"
Ta không dám lộn xộn.
"Vậy buổi tối ngài thật sự không chạm vào ta?"
Y không nhìn ta: "Nàng còn nói nữa, ta cũng không dám đảm bảo.”
Ta vội quay người đi ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, y đã không còn ở trên giường.
Ta đang định rời giường, thì nha hoàn bà tử đẩy cửa vào, đã bưng chậu rửa mặt cùng xiêm y chờ sẵn.
“Nhị phu nhân, bọn nô tỳ hầu hạ ngài rời giường.”
Ta kinh ngạc không thôi, đây là lần đầu tiên ta được đối xử như vậy từ sau khi ta gả tới.
Ta lặng lẽ hỏi Thúy Quyên, tối hôm qua Dung Nguyệt có tới tìm ta không, Thúy Quyên gật đầu: "Tướng quân đã làm chứng, nói người tối hôm qua ở cùng một chỗ với ngài ấy.”
Để cho ta ngủ trong phòng y, thì ra là như vậy.
Trong bữa sáng, Tiêu Đình Hòa ngồi đối diện với ta, y ăn rất lịch sự, chậm rãi không vội vàng.
“Phu quân, những nha hoàn bà tử này là ngài phân phó phải không?”
“Đây là đãi ngộ mà Nhị phu nhân đáng được hưởng, không cần ta phân phó.” Tiêu Đình Hòa trầm giọng nói “Nàng thích ăn cái gì thì cứ nói cho họ biết, chuyện trong viện, sau này do nàng toàn quyền xử lý.”
Y nói, để cho Vân Hạc đi vào.
Vân Hạc lại đưa cho ta một cái hộp: "Nhị phu nhân, đây là tất cả gia sản và chìa khóa của Nhị phòng, đều giao cho ngài bảo quản.”
Ta kinh ngạc nhìn Tiêu Đình Hòa:
“Được, phu quân tín nhiệm ta, ta sẽ dùng hết khả năng của mình để báo đáp.”
Tiêu Đình Hòa dừng một chút rồi ra cửa.
"Mượn nhiều đồ như vậy sao?" Sau khi kiểm kê xong tài sản của Tiêu Đình Hòa, ta đi tìm quản sự nhị phòng.
"Nhị phu nhân," quản sự cười đến rất xấu hổ, "Đại phu nhân nói, đều là người một nhà, Nhị gia lại chưa thành thân, cho nên..."
Ta nở nụ cười, nhìn không ra Tiêu đại phu nhân lại là người thích chiếm tiện nghi.
Tất cả những thứ đáng giá trong nhà kho của Tiêu Đình Hòa đều bị nàng ta mượn đi.
Hiện giờ nhà kho của nhị phòng chính là một cái vỏ rỗng.
“Ông liệt kê danh sách những đồ mà đại phòng và nơi khác mượn đến đây cho ta.”
Quản sự vội vàng đi làm việc.
Buổi tối khi Tiêu Đình Hòa trở về, ta đưa danh sách được liệt kê lúc ban ngày cho y xem, y có hơi bất ngờ: "Nàng đã sắp xếp xong chưa?"
“Đã, nhà kho của ngài đã thành cái vỏ rỗng rồi.”
Tiêu Đình Hòa nhìn lướt qua danh sách, rồi trả lại cho ta: "Nàng muốn làm gì thì cứ làm đi.”
Ta giật mình: "Ngài bảo ta muốn làm thì làm, vậy ngài phải làm chỗ dựa cho ta.”
Y nhìn ta thật sâu: "Được, ta làm chỗ dựa cho nàng.”
“Được!” Ta xắn tay áo “ Vậy ta sẽ không khách khí.”
Tiêu Đình Hòa bật cười, suy nghĩ một chút rồi nói thêm một câu: "Không được đánh nhau.”
Y vẫn không hiểu ta, ta trả thù người khác đều là chơi xấu, bởi vì ta không dám đánh trực diện.
Ngày hôm sau ta liền đi tìm Tiêu đại phu nhân đòi đồ. Ban đầu, đại phu nhân nói với giọng mình không sai, sau đó liền trở mặt, ầm ĩ đòi đi tìm Tiêu lão phu nhân phân xử.
Dung Nguyệt cũng giúp đỡ nàng ta, tỷ muội hai người hợp lực cãi nhau với một mình ta.
“Vậy thì đi gặp lão phu nhân phân xử.” Ta đi ra ngoài trước, nếu Tiêu Đình Hòa đã là chỗ dựa cho ta, ta không có gì phải sợ cả.
Ầm ĩ cả một buổi chiều, cuối cùng ta cũng thắng lớn.
Nhưng để giữ thể diện cho Đại phu nhân, Tiêu lão phu nhân đã tìm chỗ sai của ta, phạt ta quỳ gối trong sân.
Lúc Tiêu Đình Hòa trở về, ta đã quỳ được nửa canh giờ, y trực tiếp vượt qua ta vào trong phòng, một lát sau mới đi ra.
“Nàng có thể đi được không? "Y hỏi ta.
“Không sao, ta có thể đi được!" Ta cười nói.
Sau khi trở về ta liền đi rửa mặt, lúc quay ra, nghe thấy Tiêu Đình Hòa đang nói chuyện với Tiêu Đình Dật.
Tiêu Đình Dật cười khổ: "Đệ muội còn nhỏ tuổi nhưng lại rất mạnh mẽ, sau này trong phủ chắc không yên ổn.”
Tiêu Đình Hòa không nói gì.
"Đình Hòa, đệ thật sự thích nàng ta sao? Nàng ta có gì mà thích? Mặc dù xinh đẹp nhưng cũng không phải vạn dặm chọn một..."
“Thích chính là thích." Tiêu Đình Hòa ngắt lời Tiêu Đình Dật, "Đại ca cũng nên nhắc nhở đại tẩu, đều là được gả đến đây, tốt hơn hết là nên tôn trọng lẫn nhau. Nếu thật sự cãi nhau, ai cũng sẽ phải xấu hổ.”
“Đệ, đệ thật đúng là...... Nhiều cô nương muốn gả cho đệ như vậy, đệ lại một người cũng không thích, lại đi nhìn trúng một tiểu nha đầu như vậy.” Tiêu Đình Dật thở dài một tiếng rời đi.
Tiêu Đình Hòa nói xong cũng đẩy cửa đi vào, nhìn ta một cái, không nói gì liền đi rửa mặt.
Ta cúi đầu lau tóc, mũi chân đá đai lưng rơi trên mặt đất, đầu trống rỗng.
"Không lạnh hả?" Y đột nhiên xuất hiện sau lưng ta, nhìn chân ta chằm chằm.
Ta hoảng hốt, vội vàng giấu chân trong váy, không may vì quá hoảng hốt mà ngã từ trên ghế xuống.
"Tống Thanh Ương," Tiêu Đình Hòa bế ta trở lại ghế, "Trong đầu nàng lại đang suy nghĩ gì vậy?"
Ta vội vàng nói: "Ta nhớ phu quân.”
Y sửng sốt, lập tức cười nói: "Hoa ngôn xảo ngữ.”
10
Bởi vì chuyện đòi đồ, mà ta đắc tội với đại phòng và Tiêu lão phu nhân, mấy ngày liền Tiêu lão phu nhân đều không cho ta đi thỉnh an.
Ta cũng vui vẻ rảnh rỗi.
Ngày mồng 8 tháng chạp, trong cung đưa đến thiệp mời, Hoàng Hậu nương nương mời các phu nhân quan lại bên ngoài vào cung dự tiệc.
Buổi tối ta có chút hoảng hốt, trước khi ngủ nhịn không được mà hỏi Tiêu Đình Hòa: "Có điều cấm kỵ gì không? Ví dụ như cái gì được nói, cái gì không được nói, nên kết giao với người nào, không nên kết giao với người nào?”
Tiêu Đình Hòa buông sách xuỗng nhìn ta: "Thánh Thượng dưới gối có ba vị Hoàng Tử tuổi tác không chênh lệch nhiều, tiền triều và hậu cung đều được chia thành các phe phái. Ngày mai nàng chỉ cần đi theo mẫu thân, cố gắng không nói gì là được rồi.”
“Được.” Ta nghiêm túc suy nghĩ, "Nếu đã phân chia phe phái, vậy thì phu quân ngài ủng hộ ai?”
“Ta và Ninh vương cùng nhau lớn lên, quan hệ cũng được coi là tương đối thân thiết, năng lực của hắn là xuất sắc nhất trong ba vị hoàng tử." Y dừng một chút lại nói, "Ninh vương phi được mệnh danh là mỹ nữ Gia Cát, nàng có thể lưu tâm một chút.”
Ta ghi nhớ từng điều một.
Sáng sớm hôm sau, trong phủ đã có hai chiếc xe ngựa, một chiếc dành cho Tiêu lão phu nhân và đại phu nhân, một chiếc dành cho ta và Dung Nguyệt.
Vừa lên xe, Dung Nguyệt liền chất vấn ta về chuyện con chuột, nhưng ta đương nhiên là không thừa nhận.
“Ngươi đừng vội đắc ý, Nhị ca ca căn bản không thích ngươi. Lúc trước, mặc kệ ai được gả tới, Nhị ca ca đều sẽ...”
Ta ngắt lời nàng ta:
“Dung tiểu thư, nếu cô nương thật sự thích Tiêu tướng quân, nên dành nhiều tâm tư cho chàng ấy. Đuổi được ta đi, chàng ấy sẽ cưới cô nương sao?”
Nàng ta sững sờ trước câu hỏi của ta.
“Dùng nhiều thủ đoạn một chút" Ta vỗ vỗ bả vai nàng ta nghiêm túc nói," Ngoài ở chỗ ta buông những lời cay nghiệt cô nương còn có chẳng làm được chuyện gì có ích cả.”
Dung Nguyệt kinh ngạc nhìn ta, suốt đoạn đường phía sau cũng không mở miệng nữa.
Trong cung vô cũng náo nhiệt, cáo mệnh phu nhân tam phẩm trở lên cùng với các tiểu thư trong nhà đều đã có mặt, hơn mười bàn đều ngồi đầy.
Ta vừa xuất hiện, rất nhiều người đều nhìn về phía ta tò mò, xung quanh những tiếng xì xào bàn tán vang lên không ngừng.
“Nàng là một thứ nữ....Mệnh thật tốt.:”
“Lần này đúng thậ là bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng, cũng không biết có thể lên được mặt bàn hay không.”
“Thứ nữ tiểu môn hộ thì có cái gì? Ta xem, Tiêu tướng quân đây là làm người quá chính trực rồi, đáng nhẽ nên đưa nàng về nhà mẹ đẻ.”
Ta bưng trà uống, nghiêm túc nghe Hoàng Hậu nói chuyện.
Thánh Thượng vẫn chưa lập Thái tử, cũng không phải bởi vì ngài ấy do dự, mà là bởi vì, lúc trước đã từng có một vị Thái tử, là do Hiếu Đoan Hoàng Hậu đã qua đời sinh ra.
Sau khi tiên Hoàng Hậu chết, Thánh Thượng mới cưới Hoàng Hậu hiện giờ, năm thứ hai vào cung liền sinh hạ tam hoàng tử Ninh Vương.
Khi Ninh vương mười mấy tuổi, tiên Thái Tử qua đời, vị trí Đông cung vẫn chưa được quyết định.
Ngồi bên cạnh Hoàng Hậu, chính là Lương phi. Khi Hoàng Hậu nói chuyện, Lương phi có một biểu các rất là ý tứ, tuy là cười nhưng đáy mắt lại tràn đầy khinh thường.
Lương phi là mẫu phi của Nhị hoàng tử Tấn vương. Ngồi đối diện Lương phi là Thục phi, con trai Thục phi là Tề vương, cũng là người nhỏ tuổi nhất trong ba vị hoàng tử, được Thánh Thượng sủng ái nhất.
Chúc rượu xong, khung cảnh lại càng náo nhiệt, mọi người ai cũng tự tìm người quen để nói chuyện, chỉ có chỗ ta là vắng vẻ nhất, mọi người ai thấy ta đều đi đường vòng.
Có người ngồi xuống bên cạnh ta, dáng người cao gầy, mắt phượng mày dài, người cao gầy, toàn thân đều toát lên khí phái của một tiểu thư khuê các.
“Thỉnh an Ninh vương phi." Ta đứng dậy hành lễ.
Ninh vương phi nhiệt tình vỗ vỗ tay ta:
“Chúng ta đều là người một nhà, muội không cần phải khách khí với ta như vậy.” Ninh Vương phi cười nói, "Muội cũng biết, phu quân nhà muội cùng Vương gia nhà ta không khác gì là người một nhà.”
Ta cười nói phải, Ninh vương phi lại nói: "Sau này nếu có rảnh rỗi thì đến vương phủ nói chuyện cũng ta, ta lớn hơn muội hai tuổi, nếu muội không chê, cứ gọi ta là tỷ tỷ.”
Sau khi Ninh Vương phi ngồi xuống, xung quanh ra xuất hiện nhiều người hơn, Ninh Vương phi cư xử chuẩn mực, ăn nói đàng hoàng, suy nghĩ chu đáo.
“Đây là Tiêu nhị phu nhân sao? "Lương phi mang theo lô hương đi tới, "Năm nay bao nhiêu tuổi? Nhìn trông còn rất nhỏ.”
Ta trả lời nàng: "Hồi nương nương, thần năm nay mười sáu tuổi.”
“Nhìn không ra, giống như mới chỉ mười ba mười bốn tuổi." Lương phi bóp mặt của ta, " Thật là mong manh."
Lương phi vừa dứt lời, bỗng nhiên chén canh bên cạnh nàng không biết làm sao lại bị đổ ra, nàng hết lên một tiếng đứng dậy, xách váy trợn mắt nhìn ta: "Tiêu nhị phu nhân, ngươi là không hài lòng với bổn cung?"
Ta nhíu mày.