Ba mươi tết là ngày quan trọng nhất trong một năm. Bởi vì anh rể là cô nhi nên cả gia đình chị cùng về nhà mẹ đẻ ăn mừng năm mới. Hoa Hoa chạy lung tung khắp từ trong phòng ra ngoài cổng, Đinh Vinh đi theo đằng sau, trông hài hòa ấm cúng. Trong nhà có rất nhiều việc phải làm, ba mẹ chồng chịu trách nhiệm dán câu đối, Chu Bảo Cầm thì giúp Chung Linh một tay. Cái tết này cũng là cái tết Chung Linh hạnh phúc nhất, vì cô không phải buồn phiền cho gia cảnh túng bấn cũng như bị dằn vặt, tra tấn vì tình cảm không thành như ở đời trước, ngoại trừ trong lòng còn đang nghĩ tới một người vẫn còn ở phương xa thì tất cả cô đều thấy mãn nguyện.
Tuy bình thường trong nhà chỉ ăn hai bữa cơm nhưng hôm nay ngoài bữa sáng, bữa chiều, đến nửa đêm còn ăn bữa cơm tất niên. Bàn ăn năm nay thịnh soạn hơn trước, Chung Linh càng được dịp trổ tài, cá kho tộ, sườn xào chua ngọt, giò heo chưng đường phèn, còn có giá đỗ xào và miến khoai tây…tổng cộng có tám món, cả nhà nhìn mấy món ăn mà không biết nên nếm món nào trước tiên.
“Tiểu Linh, đến đây, con là công thần của nhà mình, hôm nay con cứ ngồi trên giường, có việc gì thì nói chị con làm cho.” Phùng Trân kéo Chung Linh ngồi xuống giường.
“Mẹ, con sao có thể không biết xấu hổ như thế. Chị về nhà mình thì cũng coi là khách quý, sao lại để chị động tay động chân được, nếu người ta biết được thì họ chê cười con mất.” Chung Linh từ chối, làm con dâu thì phải biết lễ độ và giữ đúng bổn phận mới tốt.
Ngoài cửa sổ hiện lên hai bóng người, “Là ai đến vậy, giờ này không lo ăn cơm còn đến nhà ta làm gì thế?”. Chung Linh buông bát cơm xuống, bước đến đẩy cửa ra, hai người vừa tới đi vào phòng.
Người bước vào đầu tiên cô chưa nhận ra, anh ta mặc quân phục, da ngăm đen, cười lên lộ ra hàm răng trắng bóng, là Hình Bân, bạn của Chu Bảo Cương, người đi theo phía sau, là…Chu Bảo Cương!
“Thơm quá, mọi người đang dùng bữa ư?”
Chung Linh lúc này vẫn còn đứng sững sờ tại chỗ.
“Ai vậy?” Chu Bảo Cầm cũng ra xem,
“Trời ơi, thằng Cương về…. em còn đứng ngây ngốc ra đó làm gì nữa?” Chu Bảo Cầm chọc chọc một bên cánh tay Chung Linh, thế này cô mới có phản ứng trở lại.
“Nhanh,….nhanh vào nhà nào.” Hai vị khách bước vào, cô nhẹ nhàng nói một câu với chồng mình đang đi sau.
“Về rồi sao?”Sau đó cô thầm mắng mình đã không nói được một câu sáng ý, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn người ta.
“Vào nhà thôi!”Chu Bảo Cương có vẻ rất bình tĩnh.
“Ba, mẹ, chị, anh rể, đây là bạn cùng đơn vị của con Hình Bân, người ở thôn bên. Con thấy cũng đến giờ cơm rồi, nên bảo cậu ấy ăn cơm xong rồi đi ạ!”
Giọng nói của anh trầm mà tràn đầy từ tính!
“Được rồi, được rồi, ngồi vào bàn cho ấm đi!” Vợ chồng Chu Xuân Lai cực kì vui mừng khi thấy con trai trở về, cũng nhiệt tình đón tiếp Hình Bân. Chung Linh vội vã lấy thêm bát đũa, đưa sang cho chồng mình và Hình Bân.
“Bảo Cương, đây là em gái của cậu sao? Xinh quá! Còn xinh hơn cả Trương Du nữa.” Vừa nghe cậu ta nói vậy, Chu Bảo Cương liền sửng sốt, nhìn khuôn mặt cô vợ bé nhỏ đỏ lên vì xấu hổ càng thêm yêu kiều, anh cũng ngại ngùng đứng dậy, khiến cho người trong nhà một phen cười nhạo.
“Sao vậy?” Hình Bân có chút khó hiểu.
“Đó là em dâu chị, là vợ của thằng Cương.” Chu Bảo Cầm vừa giải thích, vừa cười cười nhìn Chung Linh.
“Sao cậu chưa từng nói cậu đã kết hôn rồi?” Hình Bân nhìn anh bạn của mình, tên này cũng quá bí mật mà, “Cậu diễm phúc quá rồi còn gì”, lúc này ngay cả khuôn mặt của Chu Bảo Cương cũng còn đỏ lên, chứ đừng nói gì đến Chung Linh.
“Mau ăn đi!” Phùng Trân gắp cho Hình Bân một miếng sườn, rõ ràng là để lấp cái miệng của anh ta lại. Nhưng vừa nếm thử một miếng, anh chàng này đã không còn biết khách sáo là gì nữa.
Chu Bảo Cương vừa nhìn cả bàn đầy thức ăn, liền biết ngay việc làm ăn của vợ mình đã thành công, hơn nữa lợi nhuận cũng rất khá. Bữa cơm tiếp tục, mọi người nói chuyện cũng ít còn bận rộn ăn uống mà. Bốn người đàn ông cũng uống không ít rượu. Sau đó không còn cách nào khác, đành phải nhờ hàng xóm đưa Hình Bân về, tết nhất đến nơi mà còn làm phiền người ta quả thật rất ngại, nhưng trời lạnh thế này, thực sự không thể để cậu ta đi về một mình được.
Chu Bảo Cương ở trong phòng uống trà trò chuyện với anh rể và ba mẹ, còn Chung Linh và Chu Bảo Cầm thì ở trong nhà bếp dọn dẹp, “Em dâu à, lần này em phải nắm lấy cơ hội, vì thời gian vợ chồng hai đứa được ở cùng nhau quá ít, em trai của chị cũng rất buồn. Nó là loại người cái gì cũng để trong lòng không chứ không tỏ bày ra ngoài, nên em phải chủ động một chút.”
“Chị, em biết rồi.” Đây là Chu Bảo Cầm muốn tốt cho cô, nhưng lần này anh trở về quá đột ngột, một chút chuẩn bị cô cũng không có.
“Chị, em về phòng nghỉ một chút.” Khuôn mặt Chu Bảo Cương rất đỏ, vì đã uống không ít rượu, cũng không nhìn đến Chung Linh liền bước về căn phòng phía tây—Cũng là căn phòng của hai người.
“Được rồi, em về phòng đi, chị thấy thằng Cương uống say lắm rồi, em vào chăm sóc cho nó đi.” Thu dọn gần xong, Chung Linh giao việc lại cho Chu Bảo Cầm, cô cầm một chiếc khăn mặt, một thau nước ấm, sau đó đi về phòng, thấy anh cứ vậy mà nằm trên giường, quần áo cũng không thay ra, trên giường còn có cả chiếc ba lô của anh. Chung Linh lấy hết can đảm bò lên giường, lau mặt cho anh, đầu tiên là anh cau mày, sau đó từ từ mở mắt ra, Chung Linh quả thật rất căng thẳng, cũng không dám nhìn anh, mà kéo tay anh ra để lau.
“A...” Trong chớp mắt chính mình đã bị đặt dưới người anh, Chung Linh vì quá hoảng sợ, nên nhịn không được phải kêu lên, cô lập tức nghĩ ra, có thể là chị vẫn đang ở dưới nhà bếp, nên cô nhanh chóng ngậm miệng lại.
“Bỏ em ra…chị…cửa còn chưa đóng…” Nhưng người ta không để ý đến lời cô nói, anh cúi đầu vùi vào cổ cô, mùi rượu nồng đậm chứng tỏ anh còn chưa tỉnh. Vì lo lắng cho tương lai, cô hẳn là nên đẩy anh ra, nói chuyện cho rõ ràng hoặc là thăm dò xem cách nghĩ của anh thế nào, nhưng mà từ khi bản thân cô được quay lại, rất khao khát được anh yêu thương, cũng hy vọng muốn xác nhận cuộc hôn nhân này là thật, cuộc sống này là thật, con người này là thật.
Chu Bảo Cương vừa cắn mút trên cổ Chung Linh vừa cố cởi bỏ chiếc áo bông cô mặc trên người. Sau đó đưa tay luồn vào nửa thân dưới của cô, Chung Linh cảm nhận được tay anh thật là nóng. Tuy rằng tay anh làm cô có hơi đau, nhưng cảm giác mãnh liệt đó chính là điều cô đang cần lúc này. Chung Linh thấy anh cởi bỏ áo của cô, lộ ra bộ ngực trắng ngần, một chiếc cúc áo bay xuống phía cuối giường, quần của mình cũng bị đẩy xuống. Sau đó…
“A…anh nhẹ một chút…nhẹ chút…” người chồng say rượu trở nên thật gấp gáp, không có nghe ra lời cô nói.
“Chung Linh…Tiểu Linh…”
Anh…anh gọi tên cô, trong chốc lát Chung Linh cảm thấy cả người mình nóng bừng lên, tiếp đó cũng không còn kiêng dè nữa, ra sức ôm lấy anh, e thẹn đón nhận cơn bão tố điên cuồng kia.
Thật lâu sau, Chung Linh ngồi dậy, mặc đồ lót vào, cầm lấy tấm chăn, trải xong đâu đó liền từng chút từng chút đẩy Chu Bảo Cương qua, rồi đắp chăn lên người anh, sau đó cô cũng tự chui vào, cô còn thầm mắng một câu, “Sói háo sắc, vừa về tới là đã đè người ta ra, ôi trời…mệt chết mất.” Bây giờ có thể ngủ được một chút, bởi vì tối nay phải đón giao thừa, Chung Linh cũng đã rất mệt rồi, liền chẳng suy nghĩ gì cùng nằm ngủ bên cạnh chồng mình. Đợi đến khi tiếng hít thở đều đều truyền tới, thì người nằm cạnh cô mới mở mắt ra, trong đôi mắt đó nào có phần men say mà lại tràn đầy ý cười.
Chu Bảo Cầm chạy đi chạy lại đến tê cả chân, thực tế cô không có nghe trộm được, chỉ vì cô quan tâm đến hai vợ chồng em mình mà thôi. Từ lúc nghe em dâu kêu lên thì cô biết em trai mình đã thành công. Từ lúc về đến giờ, mắt của nó không hề rời khỏi em dâu, ngoại trừ cô em dâu cứ thẹn thùng xấu hổ ra, thì ai cũng nhìn thấy cả.
Mười giờ tối, Chu Bảo Cầm đứng trước cửa gọi, “Em dâu, dậy thôi, phải chuẩn bị cơm tất niên rồi….” Vừa nghe có người gọi mình, Chung Linh lập tức mở mắt, đang định ngồi dậy thì phát hiện một tay Chu Bảo Cương đang sờ soạng trong áo cô, xoa xoa nắn nắn một bên… khiến Chung Linh xấu hổ cực độ. Tuy có chút luyến tiếc nhưng Chung Linh đành giật tay anh ra: “Anh…tỉnh lại đi nào, ba mẹ đang đợi kìa!”
Lúc này Chu Bảo Cương mới mở mắt ra, anh vẫn chưa được nghỉ ngơi đầy đủ mà!
“Mấy giờ rồi?” Chu Bảo Cương hỏi, ngữ điệu không có gì khác thường mà cũng chẳng có chút nhiệt tình nào, Chung Linh liền buồn bực, anh không phải cho rằng khi nãy chỉ là mơ xuân thôi chứ? Hay là anh định dối gạt để dễ dàng cho qua, nếu vậy thì không phải là khổ cho mình sao? Dù chính mình có nhẫn nại nhưng cũng không nhịn được nhắc nhở anh ấy một chút.
“Sắp mười giờ rưỡi, còn nữa, đừng nói với em là anh không biết mình vào giường như thế nào đấy nhé?” Không đợi anh trả lời, cô mặc nhanh quần áo bông vào với vẻ như giận dỗi, đang định mang giày vào thì bị người nào đó ôm rồi đè trên giường.
“Em nói rõ cho anh nghe đi!” Bấy giờ Chung Linh mới hiểu rõ được, là anh mượn rượu giả say để ăn cô thế mà anh còn giả vờ không biết. Trời ạ, tình huống gì đây? Mất mặt, mất mặt quá đi thôi.
Dỗi đẩy anh ra, đến cả giày cũng không mang vào hẳn hoi, cô đã ra khỏi phòng, bên tai còn nghe loáng thoáng tiếng cười trầm thấp của anh, cô lẩm bẩm, tại sao trước đây lại không nhận ra anh gian xảo thế? Hay là anh ấy tưởng mình muốn thân cận nhưng lại thẹn thùng? Anh ấy đã nhìn ra tình cảm mình dành cho anh ư?
“Hỗn đản!”
(Lời của editor: để nguyên từ “hỗn đản” vì cảm thấy dịch ra từ khác thì nghe không hay)
“Ai hỗn đản thế? ” Chu Bảo Cầm thấy vẻ mặt em dâu đỏ lựng, rất đáng yêu.
“Sao các em ngủ lâu thế?”
“Chị…”
“Ha ha…được, chị không nói nữa, các em hai người không phải đã là vợ chồng rồi sao, ngượng ngùng gì cơ chứ.”
“Chị!” Chu Bảo Cương cũng bước ra, trên người vẫn là bộ quân phục đó, tinh thần sáng láng, nhưng Chung Linh biết trên bộ quân phục đó thiếu một chiếc cúc, chỉ mong không bị ai phát hiện ra. Nhớ tới vừa nãy anh mặc quân phục đè lên cô... y da, xấu hổ quá! Chung Linh không dám nhìn anh, cúi đầu làm thịt, chuẩn bị làm bánh trẻo.
Đúng mười hai giờ, bánh trẻo được dọn lên bàn, bởi vì buổi trưa đã ăn hết thức ăn nên Chung Linh phải làm một con cá khác. Lần này cô làm cá chép chua ngọt, còn lấy vài quả trứng chiên với lá hành non, hành này là cô tự trồng, rất dễ trồng, chỉ cần vùi tép mấy củ hành vào đất là được. Hiện giờ trong nhà dư dả nên cũng thắp đèn dầu, khiến căn phòng ấm áp hơn hẳn.
“Cương, con mau tới nếm thử này, là vợ con gói đó. Tay nghề của vợ con khỏi phải chê, lão Trương ở Đông Viện có tiệc tân gia, rất muốn nó sang nấu tiệc nhưng mẹ không đồng ý. Cơm hồi trưa cũng là nó nấu đấy, chị con nấu cơm đến lợn còn không ăn, cho nên con đừng nghĩ là do chị con nấu.” Phùng Trân hết lời khen ngợi con dâu, rất sợ con trai có phúc mà không biết hưởng.
“Mẹ, mẹ nói cũng phải có lương tâm chứ, con cũng giúp em mà, rau là con rửa, vỏ bánh con cũng góp phần làm, anh Vinh, anh nói xem, em nấu khó ăn lắm hả?” Đinh Vinh luôn luôn sợ vợ, vấn đề này quả là thật khó trả lời.
“Ba, hôm nay là ngày cuối năm, không thể đánh người đúng không ạ?” Đinh Vinh chân thật hướng về ba vợ tìm kiếm sự che chở.
“Đúng vậy, không được!” Đinh Vinh nhận được sự đảm bảo, đau khổ nhìn vợ, “Bảo Cầm à, anh không thể dối lương tâm, ăn cơm em dâu nấu hơn tháng nay, bây giờ anh không tài nào nuốt nổi cơm em nấu. Thiệt đó, em không thể làm cơm cho anh và Hoa Hoa mà so với heo nái nhà mẹ cũng không bằng được…Ui da…đừng đánh mà…” Mọi người cười ngặt nghẽo, đến cả ông Chu cũng cười đến đau bụng.
Chu Bảo Cương nhìn cô vợ cười tươi xinh đẹp tựa như hoa, thật muốn chặn miệng cô lại. Chung Linh cũng nhận ra ánh mắt chồng đang nhìn mình, lập tức nín cười, nhưng Chu Bảo Cương vẫn còn nhìn cô, ánh mắt như muốn nói, đợi tối nay xem anh xử lý em ra sao, khiến Chung Linh cảm thấy tim mình đập rất nhanh, rất nhanh…