Chiếc xe đi tới rồi dừng lại ở trước một tòa thư viện cổ rất lớn ở giữa lòng của Đế Đô.
“Bao nhiêu để cháu trả ạ.”
Người tài xế nói giá tiền, Chu Châu Thiền liền đưa cho ông ta đúng với sô tiền ấy. Nhưng mãi một lúc sau đó ông bác kia cứ nhìn chằm chằm vào cô mãi mà vẫn chưa chịu lái xe rời đi, mới đầu cô còn tưởng có chuyện gì, hóa ra, là ông ta đòi tiền bo.
Chu Châu Thiển giật giật chân mày, bặm môi rút thêm một tờ tiền hai mươi tệ nữa rồi đưa cho người tài xế xe taxi, đến lúc đó ông ta mới vui vẻ mà lái xe quay trở lại cung đường quốc lộ.
Chu Châu Thiền nhìn chiếc xe phóng đi, khẽ thở dài một hơi rồi quay gót chân nhìn lên tòa kiến trúc đồ sộ ở đằng sau lưng mình.
Thư viện Thủ Đô, nơi bố ruột của cô đang làm việc trước khi ông mất.
Từ lúc bố mẹ li hôn cho đến tận bây giờ, cô vẫn chưa từng gặp lại ông thêm một lần nào nữa để rồi lần gần nhất được hội ngộ sau nhiều năm xa cách, cô chỉ nhìn thấy bức ảnh thờ của ông được để ở chính giữa những vòng hoa.
Người ta phát hiện ra ông đột nhiên ngã gục xuống ở trong văn phòng làm việc, sức khỏe vô cùng suy nhược. Đây là một điều vô cùng kì lạ đối với một người vẫn còn đang ở độ tuổi khỏe mạnh như ông.
Kiếp trước cô không nghĩ nhiều về điều đó, nhưng bây giờ khi đứng trước nơi làm việc của ông, cô đã bắt đầu cảm thấy vô cùng hối hận tại vì sao lúc ấy cô lại không để ý, điều tra lại về cái chết của ông.
Hoặc... Nếu như cô có thể thăm ông thường xuyên hơn, thì có lẽ ông đã không rời đi một cách đường đột như thế.
Chu Châu Thiền siết chặt lấy quai cặp đeo chéo rồi đặt chân bước vào bên trong tòa nhà.
Khi cô bước vào thư viện, cùng lúc ấy có những nhóm học sinh ở bên trong ùn ùn đi ra ngoài. Ở trong thư viện này thi thoảng sẽ có một lớp học truyền thụ lại cách thức để học tập và làm việc tốt hơn nên có rất đông người đăng kí theo học ở đây.
Người thầy dạy bọn họ không phải ai khác mà chính là bố của cô – Tiết Mạc.
Chu Châu Thiền đứng nép vào một bên hành lang để nhường chỗ cho những học viên rời khỏi thư viện Thủ Đô, sau khi thấy đã thoáng người hơn một chút thì cô mới tiếp tục bước tiếp vào sâu hơn bên trong, đi qua những kệ sách khổng lồ với hàng trăm nghìn những quyển sách từ cổ cho đến hiện đại, đa thể loại và được mọi người trên khắp cả thế giới đem về tặng lại cho thư viện.
Mùi thơm từ gỗ trên kệ tủ thoang thoảng qua hai bên cánh mũi của cô, cùng với đó là hương thảo quả nhè nhẹ lan man từ trong những chiếc nếm thơm đốt ở trong góc tường.
Đèn điện chiếu xuống một loại ánh sáng rất ấm áp. Có những chậu cây cảnh được dựng ở bên cạnh những chiếc bàn ngồi và có cả những chiếc dây leo bám trên một vài kệ sách cũ.
Bên trong tòa thư viện này còn có cả nơi bán cà phê, rất thoải mái để hưởng thụ một ngày thư giãn trong thư viện.
Chu Châu Thiền lần mò theo trí nhớ, vượt qua những kệ sách và lối hành lang dài, cuối cùng cô cũng đã đến được với phòng hội trường vô cùng lớn có thiết kế giống với một giảng đường đại học.
Học viên đã đi hết, hiện tại chỉ còn lại một mình Tiết Mạc đang cẩn thận thu dọn lại từng quyển sách quyển vở, tài liệu dạy học vào trong chiếc cặp đi làm của mình.
Chu Châu Thiển bước xuống những bậc cầu thang dài rồi dừng lại ở một hàng ghế, chăm chú nhìn ông đang hơi khom lưng xuống lần mò ở trên bàn tìm cây bút máy.
Để ý kĩ, có thể thấy từng đầu ngón tay của ông đều đã chai lại.
Bất cẩn, Tiết Mạc làm rơi cây bút máy xuống dưới sàn nhà. Thấy ông vội cúi người xuống để lấy dẫn đến việc thân người sơ sảy đập vào mép bàn, Chu Châu Thiển gấp gáp muốn chạy tới để đỡ ông đứng lên.
Hành động giật mình ấy của cô đã khiến cho chiếc bàn ở trên giảng đường bị xê lệch đi, phát ra mấy tiếng ken két.
“Ồ, ở trong đây vẫn còn một bạn học sinh chưa về sao? Không sao không sao, thầy vẫn có thể lấy được bút.”
Tiết Mạc dò tìm về nơi phát ra tiếng động mà ngẩng mặt lên, đôi mắt nhạt màu vẩn đục hơi sương óng ánh lên ý cười. Ông quờ quạng trên mặt đất, cuối cùng cũng tìm được chiếc bút.
Tiết Mạc không thích việc bản thân mình bị người khác coi là người mù mà thương hại, ông muốn cho mọi người thấy rằng, một người mù trong cuộc sống thường ngày vẫn sinh hoạt vô cùng tốt dù chỉ ở một mình.
“Bạn học à, sao bây giờ còn chưa về? Mọi người đều đã đi ra khỏi phòng học hết rồi có phải không? Có gì muốn hỏi thầy sao?”
Ông cẩn thận dò tìm vị trí của chiếc ghế rồi ngồi xuống, một lúc lâu sau vẫn chưa thấy người kia đáp lại thì vẫn luôn ngồi đó để kiên nhẫn chờ đợi. Ông chưa nghe thấy tiếng bước chân rời đi.
“Chào bố.”
Vào khoảnh khắc mà tiếng chào ấy cất lên, toàn bộ cơ thể của Tiết Mạc đang trong trạng thái bình thường đột ngột đều như đông cứng cả lại. Đôi mắt của ông mở to, vội vàng “nhìn” về phía cô.
“...” Khuôn miệng ông mấp máy, mãi về sau mới có thể thốt lên một cái tên: “Thiền Thiền?”
“Con đến thăm bố.”
Chu Châu Thiền ngồi ở chỗ bàn trên giảng đường, đôi mắt cô hiện lên sự chua xót, thốt lên một câu hỏi mà cô kiếp trước dù có nhớ ông đến mấy cũng không còn được nghe câu trả lời.
“Mấy năm nay bố sống có ổn không?”