Chu Châu Thiền tái mặt, cô vội vã vùng vẫy khỏi sự vây hãm của Giang Nguyệt Dực.
“Thả tôi ra mau! Mới tối hôm qua anh mới làm rồi mà? Hiện tại chỗ giữa hai chân của tôi vẫn chưa được ổn đâu nên đừng hòng mà nhét cái thứ đó vào!”
“Hửm? Nơi này vẫn chưa ổn sao? Nhưng tại sao khi tôi động vào dù chỉ là lướt qua ở bên ngoài một lớp vải, nó vẫn chảy nhiều nước như vậy?”
“Khốn...!”
Chu Châu Thiền xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt mũi, thấy anh đã dùng tay để nới rộng hai mép cánh hoa ở giữa háng của mình ra, cô khi ấy đã gấp đến nỗi toàn thân người sững sờ, chưa bao giờ cô dùng hết sức bình sinh để hét lớn như vậy.
“Anh nói tôi không phải là hình mẫu lí tưởng của anh mà! Sao lại muốn làm chuyện đó với tôi?!”
Bàn tay đang ấn lấy lưng cô có hơi khựng lại.
“Tôi đã từng nói với cô như thế sao?”
Lúc này, Chu Châu Thiền mới giật mình nhận ra rằng cô đã sống thêm một kiếp sống mới rồi, còn câu nói kia là của anh sử dụng trong kiếp thứ ba.
Nhưng xét về phản ứng này, có lẽ câu nói này vẫn đúng với anh của hiện tại rồi.
“Tôi không nhớ rằng mình đã từng nói với cô như thế... Nhưng đúng thật là cô không nằm trong phạm vi hứng thú của tôi lắm. Cô cứ như một con chồn con hài hước vậy.”
“Này!!!”
“Ha ha ha!”
Giang Nguyệt Dực sảng khoái cười lớn, đối với cơ thể bé nhỏ hơn anh rất nhiều lần đang ra sức vùng vẫy ở bên dưới thân anh, Giang Nguyệt Dực chỉ cần dùng tay không cũng có thể dễ dàng áp chế được cô.
“Cô không phải mẫu người tôi thích, điều đó đúng, nhưng chỉ mới hôm qua thôi, tôi mới chợt nhận ra một điều rằng, cảm giác ra vào bên trong cái lõ nhỏ nhắn này thực sự không hề tệ như tôi đã từng nghĩ.”
“Cô đã thu hút được sự chú ý của tôi rồi.”
“Ngoan ngoãn dạng hai chân ra đi, cả hai ta đều biết là có ai là muốn “vận động” trong sự không thoải mái đâu cơ chứ?”
Chu Châu Thiền yêu Giang Nguyệt Dực, đó là sự thật, nhưng chỉ là sự thật của những kiếp sống trước thôi. Kể từ khi biết anh là một tên điên với tính cách quái gở như thế này, cô đã cảm thấy đoạn tình cảm ấy của mình đã một hơi bay sạch, thứ cuối cùng sót lại ở trong đầu của cô chỉ còn duy nhất sự cáu kỉnh và bực bội mà thôi.
Cô không thấy hổ thẹn về việc mình đã từng thích anh đến mức khóc nức nở hằng đêm như thế nào, nhưng nói tự hào cũng chẳng phải. Chỉ là, bây giờ nhớ lại thì cơ thể bất giác rùng lên một cái.
Đúng là khi đã yêu vào rồi thì đầu óc con người chẳng có ai bình thường nổi mà, thoát ra rồi, ngồi nhìn lại, cô chỉ muốn dùng quần che vào cái bản mặt của mình cách đây chưa được bao lâu.
Cô không muốn banh chân ra, có giỏi thì ép cô nữa đi.
Nhưng nhìn vào những đầu ngón tay mảnh khảnh và buốt lạnh như những lưỡi dao găm kia, cô lại cảm thấy mình tốt nhất đừng nên làm gì quá trớn.
Vẫn cần mạng để sống. Cô còn ham sống lắm.
Gan của cô chỉ có một mẩu bé tí tẹo teo thôi.
Chu Châu Thiền thỏa hiệp, nhưng cô không thích cứ thế này mà dâng thịt của mình lên cho anh.
Cô vẫn còn rất nhiều giá trị, cơ thể cô có rất nhiều giá trị, không phải đồ miễn phí.
“Xin hỏi ngài Giang Tam gia đây, việc lăn lộn cùng với người không hợp khẩu vị cũng có thể khiến cho anh gấp gáp đến vậy à?”
“Còn tùy thôi. Thực ra tôi cũng chẳng biết tại sao mình lại có hứng thú với cơ thể của cô như thế nữa. Tôi đã từng nghĩ rằng một con chồn con khi rên rỉ trông chẳng đáng yêu chút nào cả. Nhưng thử qua rôi... ai mà ngờ được. Có lẽ tôi đã thích cô một chút?”
Chu Châu Thiền cảm nhận từng cái vuốt ve nóng bỏng của anh mơn trớn trên khắp cơ thể mình, hai đầu lông mày khẽ cau lại.
Thích...? Cô chẳng thể nào mà hiểu nổi rốt cuộc một từ “thích” này đối với anh nó có nghĩa như thế nào nữa. Sao anh có thể nói ra từ “thích” ấy với một tông giọng thản nhiên như thế? Cô chẳng thể nào mà cảm nhận nổi một tí trọng lực nào từ một câu thích ấy của anh cả.
Quả nhiên, đối với một kẻ vô cảm như Giang Nguyệt Dực thì những tình cảm lứa đôi cũng chỉ là một thứ gì đó rất vặt vãnh.
Chu Châu Thiền cảm giác được rằng mình đang vô cùng thất vọng, nhưng cảm xúc ấy cũng không diễn ra được bao lâu bởi vì chỉ ngay sau đó thôi, cô đã bình thản mà chấp nhận rằng dù gì thì anh cũng chỉ là một tên không giống với người bình thường.
Giang Nguyệt Dực hôn lên những vùng da khác nhau trên cơ thể của cô, đôi bàn tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ từ cái eo thon thả lên đến ngực, rồi từ hàng xương quai xanh gầy mảnh chạy dọc xuống dưới hai bên đùi no đủ.
Tiện tay nhéo lên chân cô một cái, nhéo thêm một cái lên đầu nhũ hoa của cô.
“Bây giờ thì anh đang làm cái quái gì thế hả?”
Giang Nguyệt dực tủm tỉm cười.
“Tôi chỉ thấy nó giống như có thể nhéo được sữa, xin lỗi.”
Chu Châu Thiền bặm môi nhìn anh lại khom lưng xuống, nhấm nháp lên làn da non mềm ở trên bụng của cô.
“Còn bây giờ thì anh đang làm gì?”
“Suỵt. Tôi chỉ đang ướm chừng rằng khi mà tôi nhét cả cái đó của tôi vào, thì nó sẽ dài đến đâu trong bụng của cô thôi.”