“Trịnh Tiền?! Chẳng phải cậu ta đã theo anh trai ra về vừa nãy sao?! Cậu ta đang làm cái quái gì vậy?!”
Những vị khách kia hoảng loạn bỏ chạy khi nhìn thấy Trịnh Tiền liên tục xả súng về phía Giang Nguyệt Dực.
Ban nãy, hắn ta không theo anh trai về nhà mà lẻn ra ngoài vườn, trốn ở sau bụi cây rồi chờ đợi lúc mà Giang Nguyệt Dực không để ý liền bắn thủng đầu anh, rất tiếc là anh đã quá nhanh nhẹn, né thoát trong gang tấc.
Chu Châu Thiền tuy cũng giống như những vị khách kia, vô cùng sợ hãi nhưng việc đối diện với cái chết cũng không còn xa lạ gì với cô nữa, chết kiếp này thì sống tiếp thêm kiếp sau, bởi vì vậy mà cô nhanh chóng tìm lại được sự bình tĩnh của mình mà nấp dưới bàn phòng bếp, đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
Trịnh Tiền cầm lấy khẩu súng mà mình vừa mới lấy ra khỏi bụi cây, liên tục nạp đạn rồi nhắm bắn về phía Giang Nguyệt Dực đang đứng ở đằng sau một cây cột nhà rất lớn.
“Chính mày đã giết chết người bạn của tao... Tội của mày đáng chết nghìn lần! Tao sẽ băm vằm mày ra thành trăm mảnh rồi gói nó lại. Gửi xuống cho Diêm Vương!”
“Tốt lắm. Có ý chí vậy là tốt.”
Chu Châu Thiền thực sự rất muốn hét lên rằng “Anh bị điên à!”. Tên kia đang ở trong tình trạng vô cùng kích động, thế mà cái tên này vẫn cố để khiêu khích hắn ta sao?!
Anh ta đúng là điên rồ mà!
Từ dưới gầm bàn, Chu Châu Thiền nhìn mấy mảnh vỡ của đồ dùng trong nhà nằm la liệt ở trên mặt đất và những mảnh vụn gạch vung vãi mỗi khi Trịnh Tiền kia bắn trượt đạn. Đôi mắt hắn đỏ ngầu đến điên dại, mỗi khi thấy Giang Nguyệt Dực hơi hé mắt nhìn ra là hắn sẽ run tay bắn luôn liên hoàn những phát đạn.
Dù bản thân đang ở trong một tình thế vô cùng nguy hiểm, nhưng nét mặt của Giang Nguyệt Dực lại chẳng có một chút nào là quan ngại cả. Cô thấy anh quấn quấn cái gì đó vào một miếng vải được xé ra từ khăn trải bàn, vừa thản nhiên nói vọng ra bên ngoài.
“Tôi cũng tò mò lắm. Biết là con người ai cũng sẽ phải chết, tôi cũng đã gặp qua một vài trường hợp tương tự như thế này và cũng nghe thấy nhiều kẻ hét lên với tôi như vậy rồi, nhưng vẫn chưa từng có kẻ nào ban cho tôi phúc lợi được nếm thử trải nghiệm chết là như thế nào.”
“Tên điên! Mẹ mày! Tao bắn chết mày!”
Trịnh Tiền càng kích động hơn nữa, hắn nhích chân bước lên, tiếng súng gầm quên cả nhịp điệu.
Cứ nghĩ đến cảnh xác chết của người bạn thân giao hắn nằm bất động trên nền đất lạnh giá là máu của hắn lại càng sôi sục hơn, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két, bước chân bật chạy vè phía cây cột mà Giang Nguyệt Dực đang nấp.
Bất chợt, có một cái gì đó ném về phía hắn ta.
“Ắc!!!”
Hắn ta giật mình giơ súng lên bắn đoàng một phát, ngay lập tức cái bọc vải mà anh ném về phía hắn vỡ tung ra, đám bột ớt bay mịt mù ở trong không trung, đổ hết vào mặt của hắn.
Trịnh Tiền hét lên đau đớn, buông vội khẩu súng kia xuống đất mà chà mạnh lấy hai con mắt rát đau của mình.
Chính là lúc này!
Cuối cùng Chu Châu Thièn cũng hiểu vì sao mà mọi người đều gọi Giang Tam gia là một kẻ điên vô nhân tính.
Vào cái khoảnh khắc mà anh lao về phía Trịnh Tiền cùng với một nụ cười sảng khoái ở trên môi, hai mắt mở lớn khiến cho đôi đồng tử màu xanh lục co lại.
Giống như... một con dã thú đang lao tới và xé xác con mồi thành trăm mảnh.
“GYA Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!”
Tiếng tru tréo của người đàn ông kia đã khiến cho toàn bộ căn biệt thự rơi vào trong một khoảng không sững sờ.
Hắn ta yếu ớt cấu lên cánh tay dài rắn rỏi của Giang Nguyệt Dực.
Bàn tay to lớn, đẹp đẽ và trắng sứ của anh bao trọn lấy toàn bộ khuôn mặt hắn. Nhưng lộ ra ngoài chỉ có ba ngón mà thôi. Hai ngón tay còn lại, hai ngón tay dài, thẳng và đẹp đến mê người hiện đang cắm sâu vào trong hốc mắt của Trịnh Tiền.
Giang Nguyệt Dực nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, dứt khoát ném Trịnh Tiền xuống dưới đất... Rồi sau đó, anh quay sang, nhìn Chu Châu Thiền đang lặng người nhìn nhũng gì đang xảy ra ở trước mắt mình.
Cô đã từng thấy bản thân mình chết nhiều lần rồi, nhưng cái chết của kẻ khác thì chưa bao giờ.
Thế mà bây giờ đây, cô lại đang phải chứng kiến cả một người đàn ông đang nằm hấp hối ở trên mặt đối với hai bên hốc mắt đã nát bét hoàn toàn.
Tên điên...
Giang Nguyệt Dực quả thực là một kẻ điên!
Nhận lấy ánh mắt nhìn mình đầy sợ sệt và khủng hoảng của cô, Giang Nguyệt Dực chỉ thản nhiên cười lại với Chu Châu Thiền, đưa tay xuẩy xuẩy chỗ máu bẩn ở trên áo rồi nhích bước, thong thả bước đến chỗ cô đang ngồi.
“Đứng lên nào. Chuẩn bị nước cho tôi tắm.”
Anh nắm lấy cánh tay của cô rồi kéo phắt cả cơ thể đã mềm oặt của cô lên một cách nhẹ nhàng, kéo lê cô đi theo sau mình để lên trên tầng.
Lúc bước qua vị quản gia đang đứng ở trong một góc của phòng ăn, Giang Nguyệt Dực phất tay, ngay lập tức lão quản gia đã biết anh muốn nói gì, liền sai người dọn dẹp sạch sẽ hiện trường vụ án.
Chu Châu Thiền bị động đi theo sau lưng của Giang Nguyệt Dực, trong từng bước chân run rẩy của cô đặt lên trên từng bậc cầu thang, cô có thể cảm nhận được những ánh mắt hằn học đầy oán hận của mọi người đang đổ dồn về phía mình.
Người họ căm ghét là Giang Nguyệt Dực, còn cô là vợ của anh, vì thế nên trong mắt họ, cô cũng là một kẻ tội đồ.
Chu Châu Thiền bấu chợt hai tay vào gấu váy, mặt cắm xuống đất thất thần, bất chợt, vì không để ý đến việc Giang Nguyệt Dực bỗng nhiên đứng sững lại nên cả người cứ thế đâm rầm vào sau lưng anh.
Cô bất giác kêu lên một tiếng rồi vội vã dùng tay ôm lấy cái trán đau rát của mình, nhưng cảm giác của cơn đau ấy nhanh chóng bị đánh tan bởi một làn khí lạnh bất chợt xuất hiện trong không khí.
Nó bắt nguồn từ Giang Nguyệt Dực.
Anh đứng ở trước cửa phòng, khuôn mặt u tối trợn trừng nhìn vào bên trong phòng ngủ của cô.
“Mùi tanh...”
Anh nghiêng đầu nhìn Chu Châu Thiền.
“Có mùi của đàn ông. Chu Châu Thiền.”
“Trong lúc tôi không có ở nhà, cô đã dắt tên nào vào phòng mình?”