Ngồi ở trên xe cùng với Giang Nguyệt Dực, Chu Châu Thiền không dám ho he lấy nửa lời. Những đầu ngón tay của cô cấu chặt vào nhau đến trắng bệch, bầu không khí bao trùm ở bên trong khoang xe chỉ cò một sự im lặng đến nghẹt thở.
Không thể để mọi thứ cứ tiếp diễn như thế này được, cô phải thử dò hỏi xem Giang Nguyệt Dực có nghe được bất kì thông tin gì cuộc trò chuyện ban nãy của cô với Liêu Xuyên không.
“Giang Tam gia...”
“Cô muốn ly hôn với tôi. Vậy nên không cần phải tốn công tốn sức vòng vo để thử dò xem tôi đã nghe được hai người nói gì. Từ đầu đến cuối, được chưa?”
Chu Châu Thiền lập tức cứng đờ cả người lại. Cô mím chặt miệng của mình lại, ngồi im không nhúc nhích.
Biết điều thì câm nín, nếu không thì cô chết chắc rồi.
Giang Nguyệt Dực rất biết được những bối rối và hoảng hốt của cô lúc bấy giờ, nhưng tên này hầu như chẳng có tí đồng cảm nào cả.
“Cô muốn ly hôn với tôi hay gì thì cũng được, tôi cũng không ép cô phải chung sống với mình cả đời. Nhưng hiện tại, tôi không thể ly hôn.”
“Tại sao?”
Giang Nguyệt Dực không trả lời mà chỉ tập trung lái xe, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng về đằng trước.
Chu Châu Thiền không thể chịu đựng nổi thái độ ấy của anh. Cô nhoài người lên trước rồi vỗ vỗ vào sau lưng ghế.
Không có tình cảm với cô, nhưng tại sao anh lại nhất quyết muốn cầu hôn cô? Rốt cuộc là tại sao?
Anh có biết là chính vì lời cầu hôn ấy của anh mà cô đã ôm mộng tưởng sung sướng suốt nhiều ngày để rồi thất vọng tràn trề khi đám cưới không có chú rể, ba năm tiếp theo ấy chịu đựng để làm hài lòng cho gia đình của anh, đến cuối cùng, cuộc đời cô kết thúc bằng cách rơi ngã từ trên tầng cao.
Toàn thân nát bét, đến cả thịt xương cũng nát ra tan tành.
Anh làm sao mà hiểu được những ấm ức và chán nản mà cô đã phải trải qua suốt bằng ấy thời gian chứ?!
“Giang Nguyệt Dực! Tôi và anh rõ ràng không thuộc về nhau, tại sao anh lại không để cho tôi đi chứ?”
“Anh đi mà cưới Chu Châu Kì, cô ta cũng có vẻ yêu anh đến phát điên luôn ấy. Anh thích cô ta lắm cơ mà, còn nói tôi không phải là mẫu người phụ nữ lí tưởng của anh nữa. Thế thì ly hôn đi, chẳng lẽ anh muốn gì từ tôi sao? Rất tiếc phải nói rằng tôi chẳng có gì cả. Tiền không, địa vị không, cả người thân cũng không nốt, tôi chẳng có gì cho anh được đâu.”
“Ngược lại thì Chu Châu Kì có hết đấy. Anh đi cưới nó đi. Để cho tôi đi...”
“Tôi nói không là không.”
Giọng điệu của Giang Nguyệt Dực đã trầm khàn đến đáng sợ, từng từ đều rành rọt đến rõ ràng, sắc bén như một lưỡi dao đâm chọc vào tim cô, không còn một chút nhượng bộ nào nữa.
Bình thường, anh chỉ nói với cô cùng lắm là đôi ba câu mà thôi, tuy những lời ấy vô cùng vô cảm nhưng ít nhiều nó vẫn mang một chút ý định là sẽ tôn trọng những lời mà cô nói ra. Còn bây giờ thì không.
Nó là câu mệnh lệnh, và cô không có quyền làm phản.
Trái tim mong manh dễ bị tổn thương của Chu Châu Thiền khi ấy chẳng biết lấy ở đây ra nhiều sứ mạnh như thế mà ngang nhiên đập lên càng dữ dội hơn. Cô phiền não nhận ra rằng cuộc đời mình có thể bị người khác chi phối. Đây là cuộc sống của cô, quyền sống của cô thuộc về cô ngay từ khi cô được sinh ra, tại sao cô lại phải nghe theo sự sắp đặt của anh?
Nếu là như thường ngày thì có cho Chu Châu Thiền mười cái lá gan thì cô cũng sẽ chẳng bao giờ dám khiến cho anh cau có như hiện tại. Nhưng trước sự bức ép đến vô lý ấy của anh, trước ngữ điệu lạnh lùng ấy, tâm trí cô bỗng nổi cộm lên ý nghĩ anh càng cấm thì cô càng muốn làm trái và điều đó đã thực sự bùng phát ra khỏi người.
“Tôi muốn ly hôn! Tôi đã suy nghĩ lại và đã thông não rồi. Thực ra, tình cảm cho anh mà tôi cứ ngỡ tưởng suốt bấy lâu qua là yêu, thực tế chĩ là sự ngưỡng mộ đối với một bậc tiền bối mà thôi. Tôi đã xác định được gu người đàn ông của mình, đó là những chàng trai trẻ đẹp và ngoan ngoãn, nghe lời như Liêu Xuyên! Hàng của cậu ta cũng dùng được rất tốt nữa, một đêm có thể dùng được hết sạch một hộp BCS thế nên là tôi không còn thích anh nữa đâu...!”
KÍTTTTTT!
Đột nhiên chiếc xe con phanh gấp lại khiến cho Chu Châu Thiền hoảng hốt hét lên thất thanh rồi đập mạnh mặt vào lưng ghế trước.
Ôm lấy chiếc mũi đau đến muốn rớt ra của mình, cô tức giận gầm lên.
“Giang Nguyệt Dực! Anh làm cái gì v...”
Giang Nguyệt Dực tháo dây đai an toàn ra rồi bước xuống hàng ghế sau xe, mở cửa xe rồi bế phốc cô lên vai, từng sải bước dài hướng vào trong sân nhà đều vô cùng vững vàng, như kiểu thứ mà anh đang vác ở trên vai là không khí chứ không phải là một cô gái vậy.
Chu Châu Thiền hoảng loạn giãy giụa, thất kinh nhìn Giang Nguyệt Dực vác mình ở trên vai rồi xô cửa phòng ngủ của cô mà bước vào bên trong, mạnh bạo ném rơi cô lên trên giường.
“Hóa ra đó là kiểu mà cô thích sao. Hừm... Tôi chưa từng làm với một ai đó mà dùng hết cả một hộp BCS cả nên không biết là có đủ hứng thú để làm không nữa.”
“Nhưng cô thì rồi phải không? Được rồi. Nếu cô thích như thế thì tôi sẽ chiều cô. Tôi đã làm đến nước này rồi thì về sau cô không cần phải nghĩ tới chuyện ly hôn nữa đâu.”
Chu Châu Thiền mở lớn mắt nhìn Giang Nguyệt Dực lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp BCS lớn rồi bóc vỏ, dộng ngược chiếc hộp ấy xuống khiến cho những dải dài của “mặt hàng” này rơi rải rác ở trên người cô.
Anh... tính...?
Cơ thể của Chu Châu Thiền ngay lập tức run rẩy co rúm lại, khuôn mặt trắng bệch không huyết sắc.
Giang Nguyệt Dực đứng ở trước giường cô, cơ thể to lớn ấy khiến cho anh trông giống như một con thú dữ được nặn ra từ trong bóng tối.
Giọng nói của anh giờ đây càng trầm hơn nữa.
“Đêm nay tôi và cô sẽ dùng hết số này. Nếu cô mà để tôi phát hiện ra rằng cô nói dối, thì hãy chuẩn bị tinh thần để chết đi.”