Chu Châu Thiền vòng xe đi tới một câu lạc bộ đêm cực lớn trong thành phố. Giữa cả một con phố thương mại sầm uất bậc nhất của Thủ Đô, câu lạc bộ đêm đồ sộ với cái tên “The Girl” sừng sững cứ như một viên bảo thạch khổng lồ được đặt ở giữa những giao lộ đông nghịt người qua lại.
Thiết kế của tòa nhà này phải gọi là một “kiến trúc nghệ thuật” bởi vì nó quá lớn và quá đẹp, xa hoa và lộng lẫy như những đường cong gợi cảm của một người phụ nữ.
Quanh lối vào đều là hàng dài những chiếc xe taxi màu vàng đứng chờ khách, còn ở khu cửa ra vào câu lạc bộ là hơn chục tên bảo vệ đô con đứng canh gác. Khách khứa vào chơi phần lớn là những cậu ấm cô chiêu nhà giàu hoặc là những gã đàn ông sau giờ tan làm đến đây để tìm thú vui lạ.
Câu lạc bộ này cũng là nơi làm việc hiện tại của Liêu Huyền sau khi bị phá sản. Anh ta hiện đang làm nhân viên bưng bê đồ.
Chu Châu Thiền đã thay cho mình một bộ váy mới, tuy vẫn kín đáo nhưng nó lại hơi bó sát vào cơ thể của cô, để lộ ra vòng eo thon đẹp, dùng một tay đã có thể ôm lấy hết cả.
Đây là lần đầu tiên cô tiến vào trong những nơi như thế này nên có phần vô cùng e ngại, cơ thể cứng nhắc không được tự nhiên cho lắm, từng cái nhấc gót tiến lên đều mang đầy sự do dự.
Một gã bảo vệ đã phát hiện ra biểu hiện lạ của cô nên đã sải bước đi tới rồi chắn ngang ở trước mặt cô, đôi mắt sáng lẻm và vô cảm của hắn chiếu xuống người cô khiến cho Chu Châu Thiền cảm thấy lạnh gáy, ở trong lòng bàn tay bất giác chảy mồ hôi lạnh.
Cô thường được nghe kể rằng những khu ăn chơi thoái lạc như thế này bình thường cảnh sát quản không nổi, vì thế nên những ông chủ của quán bar, vũ trường, câu lạc bộ, nhà cái... đều dùng tiền để mời những tên xã hội đen hoặc có tiền án tiền sự làm bảo vệ cho cơ sở kinh doanh của mình.
Nếu thực sự đúng là như vậy thật thì cái tên bảo vệ đang đứng trước mặt cô đây cũng là một trong những tên tội phạm đã từng ở trong tù?
Nhìn đôi mắt hắn lạnh lẽo như thế kia, có thể tội danh của hắn là giết người...
“Cô tên là gì? Mau xuất trình chứng minh thư.”
Hắn ta nghi ngờ cô rồi.
Chu Châu Thiền nuốt một ngụm nước bọt, tay mò mẫm ở trong chiếc túi mà cô xách theo để lấy thẻ căn cước công dân ra.
Bất chợt, từ đằng sau, có một cánh tay rất rộng quàng vào vai của cô, kéo sát cô đổ vào người mình.
Chu Châu Thiền giật mình hét lên một tiếng, đôi mắt sửng sốt ngước lên nhìn người đàn ông ấy.
“Cô gái này là bạn đồng hành của tôi. Cho cô ấy vào đi.”
Người bảo vệ khẽ đánh mắt quan sát người đàn ông này rồi gật đầu, lui xuống, quay trở về vị trí đứng ban đầu của mình, ý nói: mời hai ngài bước vào.
Cứ thế, nhờ người đàn ông chẳng biết từ chỗ nào chui lên này mà Chu Châu Thiền có thể thuận lợi vượt qua tất cả những cánh cửa được canh trừng rất nghiêm ngặt.
“Cảm ơn anh.”
“Không có gì. Cô là lần đầu đến nơi này phải không? Mấy tên bảo vệ kia cũng nghĩ là như vậy nên chúng tính giở mấy cái trò tiểu nhân xàm xí để chơi cô đấy. May mà có tôi phát hiện. À đúng rồi, cô có muốn đi cùng với tôi luôn không?”
“A ha ha... Không. Cảm ơn.”
Chu Châu Thiền gạt cái tay đang đặt trên vai mình kia đi, nãy giờ cô đã phải cắn răng chịu đựng cái hương mùi hormone nồng nặc của người này đến cay cả mũi. Ám chừng đến nơi này là ổn rồi thì nhanh chóng đứng cách anh ta ra xa thêm một khoảng nữa, gật đầu cảm ơn rồi bỏ đi.
Rắc rối đầu tiên đã dễ dàng vượt qua, bây giờ bước chân vào tận trong câu lạc bộ đêm này rồi thì việc tiếp theo cô phải làm là đi tìm người.
Theo như những gì mà cô biết kiếp trước, thì Liêu Huyền sau khi phá sản đã bắt buộc phải làm công việc phục vụ tầm thường trong câu lạc bộ đêm này, nhưng trong suốt khoảng thời gian ấy, cậu ta vẫn âm thầm đi tìm bằng chứng chứng minh mình vô tội và lật đổ đám người đã vu oan cho mình.
Quá trình tìm kiếm ấy diễn ra rất lâu, phải hơn một năm sau mới lấy được. Nhưng hiện tại đã có Chu Châu Thiền – người có những kí ức tương lai, cô có thể lấy những gì mình biết được về vụ kiện của Liêu Huyền và giúp đỡ cậu ta sớm lấy lại được quyền lực. Đổi lại cậu ta sẽ giúp đỡ cô tránh xa khỏi sự kiểm soát của Chu Châu Kì.
Đó là kế hoạch của cô trong những bước đầu tiên giành lại con đường sống cho mình.