Editor: uyenuongmong
Beta-er: Moè ?
Khung ảnh rơi trên mặt đất. Nhan Hề hoảng loạn muốn ngồi xuống nhặt lên, thiếu niên trầm giọng, mang theo âm mũi:" Cô!"
Nhan Hề xoay người lại, hơi ngửa đầu nhìn lại.
Nam sinh có vóc dáng cao gầy, anh đứng ở cửa,một thân áo sơ mi trắng sạch sẽ cùng quần âu tối màu, từng tia nắng sáng sớm bao phủ quanh hắn, giống như cả người hắn đều phát sáng.
Đôi mắt hoa đào hơi híp lại, đuôi mắt hơi nhếch lên vẻ lười biếng.
Đôi môi mỏng hơi mím, rõ ràng không cười lại như khóe môi luôn mang ý cười lạnh.
Nhan Hề tay không tự giác nắm chặt quần, khẩn trương đến phát run, thanh âm như tiếng muỗi: " Tôi...tôi là Nhan Hề. Anh...anh là Tiểu Dã ca sao?"
Hà Tư Dã khoanh hai tay, đầu dựa vào khung cửa, không đáp lại. Đôi mắt hoa đào híp lại thành một đường thật đẹp, khoai thai chậm rãi lên xuống đánh giá cô.
Tiểu nha đầu còn cao chưa đến 1m6, nặng chưa chắc đến tám mươi cân*, nhìn là biết dinh dưỡng không đầy đủ.
*1 cân bằng 500g
Đôi mắt nai sáng ngời, ngập nước, cũng tràn ngập sợ hãi, tựa như nai con gặp sói.
Cô khi nói chuyện, hai bên gò má hơi nhếch lên lộ ra hai cái mún đồng tiền nhỏ.
Đôi tay gắt gao nắm chặt bên quần, ánh mắt lại càng không ngừng chớp, hàng mi cong dài theo những cái chớp mắt như đang quạt.
Tám phần là đứa nhỏ ba anh đưa về, không cẩn thận là vỡ đồ mới sợ thành bộ dáng này.
Hà Tư Dã hơi nghiêng đầu, xem cô là do ba anh đưa về, cho ông mặt mũi mà không nổi giận, tiếng nói lười biếng vang lên
" Vì sao làm vỡ?"
" A....!"
Nhan Hề lo lắng, vội vàng ngồi xổm xuống nhặt từng mảnh pha lê, giọng nói mang theo run rẩy cùng kích động
" Thật... thật xin lỗi "
Bị cái bàn trong thư phòng chặn tầm mắt, Hà Tư Dã chậm rì rì bước tới xem cô đánh vỡ cái gì.
Bước chân nhẹ nhành, từng tiếng lại gần. Anh vốn chỉ muốn ghé ánh mắt nhìn xem, lại thấy trên nền là một khung ảnh vỡ nát, nhìn kỹ một chút, tức giận như đồng loạt phát ra. Khóe môi mím chặt thành một đường thẳng mang theo ý căm hận.
Hà Tư Dã lạnh giọng phẫn nộ quát:"Con mẹ nó! Lại một đứa không có giáo dưỡng! Ai! Ai cho cô ta động đến đồ của tôi!"
Dì Tần bên ngoài nghe thấy tiếng đồ vật rơi vỡ trong thư phòng nhanh chân chạy tới, liền nghe được Hà Tư Dã đang mắng Nhan Hề không có giáo dưỡng.
Bà liền đau lòng cho Nhan Hề, Nhan Hề là đứa nhỏ không có cha mẹ, thiếu gia mắng cô như vậy, không biết là có bao nhiêu khổ sở a.
Dì Tần vội vàng đi vào muốn khuyên nhủ thiếu gia.
Hà Tư Dã mau một bước ngồi xổm xuống, Nhan Hề lại cho rằng anh muốn đánh cô, sợ tới mức lảo đảo lui về phía sau, đôi tay không cẩn thận chống xuống những mảnh pha lê nhỏ, đau tới mức mày cô nhăn lại.
Hà Tư Dã nhấc mi nhanh chóng nhặt lên khung ảnh bà nội, ngón tay đụng phải một mảnh pha lê vỡ, bị cắt một đường dài, máu lập tức chảy ra, anh thấp giọng mắng:" Thao!"
Nhan Hề môi phát run, hoảng loạn mà giải thích:" Nó lúc trước....."
Anh âm thanh tỏa ra hàn khí:" Câm miệng."
.......Nó lúc trước đã hỏng rồi.
Nhan Hề lời muốn giải thích bị đánh gãy, cô vồn âm thanh nhỏ, giờ lại càng không dám phát ra tiếng.
Dì Tần nhìn thấy tay thiếu gia bị máu chảy nhuộm ướt một mảng ống tay áo, liền vội vàng kéo anh:" Thiếu gia, mau để tôi xem."
"Trời ạ, như thế nào lại chảy nhiều máu như vậy."
"Mau, ngồi xuống để tôi giúp cậu băng lại."
Nhan Hề hai mắt ngập nước mà nhìn Dì Tần đỡ anh ra ngoài thư phòng, cô chậm rãi đứng lên, đôi tay đau đến đổ mồ hôi lạnh. Cô nhẹ nhàng kiểm tra lòng bàn tay, bốn năm mảnh pha lê nhỏ ghim sâu vào thịt. Đau quá!
Nhưng so với khi anh nói cô không có giáo dưỡng thì tâm càng đau hơn.
*
Nhan Hề chọc cho Hà Tư Dã tức giận, nghĩ đến thúc thúc cùng dì đối với mình tốt như vậy, nàng liền muốn đi xin lỗi.
Nhưng vài lần định gõ cửa, lại nhát gan mà rụt trở lại, sợ lại chọc đến Tiểu Dã ca càng thêm không cao hứng.
Cô đứng ở trước cửa phòng anh, nghĩ rồi lại nghĩ, liền để lại mẩu giấy nhắn Dì Tần, buổi chiều trở về, liền vội vàng ra khỏi nhà.
Lòng bàn tay bị mảnh pha lê đâm máu cũng đã khô lại, nàng giống như không cảm thấy đau.
*
Hà Tư Dã dựa trên đầu giường, rũ mắt nhìn tấm ảnh chụp của bà nội, dường như lâm vào hồi ức, mí mắt hơi rũ, che đi tầm mắt, làm mắt anh có chút mơ hồ.
Dì Tần giúp anh khử trùng vết rách, lải nhải:" Còn tốt, không bị thương quá sâu."
"Thiếu gia, Nhan Hề là cô nhi được Dương thúc thu dưỡng, tiểu cô nương rất đáng thương, vớ hỏng đều phải khâu lại rồi mang tiếp. Cô bé mười tuổi liền mất đi cả cha lẫn mẹ, cậu không nên nói cô bé không có giáo dưỡng a."
"Tiên sinh ngày hôm qua mới đem cô bé về, Dương thúc chưa thể về được, đều đang ở quê túc trực bên linh cữu lão thái thái. Nhan Hề trước mắt tạm thời ở lại đây. Tiểu Hề so với cậu nhỏ hơn ba tuổi, có thể coi như còn nhỏ tuổi."
Hà Tư Dã nâng nhẹ mí mắt, sâu trong đôi mắt màu nâu tỏa ra áp lực đè nén sự không vui:" Cô nhi là có thể làm vỡ ảnh chụp của nhà người khác? Trong nhà nhiều người như vậy lại không ai nói cho tôi, giờ còn bắt tôi phải nhường cô ta?"
Nhan Hề ra khỏi nhà muốn đi mua một cái khung ảnh mới cho Tiểu Dã ca, nhưng cô chợt nhận ra trên người mình ngoài quần áo ra thì một phân tiền cũng không có.
Cô trước đây sống cùng bà ngoại đều là đi nhặt chai nước, mỗi chai bán cũng được một hào. Một cái khung ảnh 20 tệ thì phải nhặt 200 chai a.
Nhan Hề dọc theo phố lớn mà đi, ở bên cạnh thùng rác nhặt được cái túi nhìn có vẻ chắc chắn, liền cầm đi dọc theo một đường kiểm tra các thùng rác nhặt chai nước. Cô không dám đi quanh ngõ nhà mình sợ thúc thúc và dì gặp được, đi ra ngoài con phố mới dám nhặt.
Cơn mưa mùa hạ đêm qua làm các thùng rác ẩm ướt dính dính, Nhan Hề hoàn toàn không thèm để ý, chúng dường như quá quen thuộc với cuộc sống của cô trước đây.
Cô mím môi nghiêm túc lục thùng rác "không tồi, nhặt được một cái ".
Buổi sáng vẫn chưa ăn cơm, cô lại nhặt cả một buổi trưa, theo thói quen đưa tay đè đè bụng áp chế cơn đói.
Nhặt được vài cái liền dừng, miệng vết thương lòng bàn tay đau nhức. Cô dùng sức nắm chặt, miệng vết thương lại vỡ ra, chảy máu, đau đến hai hàng mi dài không nhịn được run run. Cô hít một ngụm khí lạnh tiếp tục nhặt.
Trước mặt có một tiệm net, Nhan Hề để ý thấy bên ngoài thùng rác có vài cái chai, có hai cái vẫn còn nước, cô nhặt lên vặn mở đổ hết nước bên trong, lại dẫm bẹp, cất vào túi nilon, tiếp tục nhặt những cái khác.
Vừa đi tới trước cửa tiệm net, cửa bên trong liền mở ra bảy tám người trẻ tuổi, có nam có nữ, đều tầm mười bảy mười tám tuổi tinh thần phấn chấn bước ra. Bọn họ giống như là hai nhóm người đang phát hỏa, mắng nhau lần sau lại tái chiến.
Hùng hùng hổ hổ đi về phía Nhan Hề, nhìn thấy một tiểu cô nương xách bao nilon đựng vỏ chai nước, bỗng nhiên đồng thời im lặng.
Trong đám người, có người nghi hoặc thì thầm:" Đẹp như vậy, còn nhặt vỏ chai nước?".
Còn có người thổi tiếng huýt sáo.
Nhan Hề tuy rằng nhỏ nhỏ, gầy gầy, nhưng lớn lên xác thực rất đẹp. Vài người trong nhóm còn nhìn đến sửng sốt.
Nhan Hề mặt tái nhợt, vội vàng dừng tay, hoảng loạn chạy đi.
Đứng trong nhóm, ánh mắt người thiếu niên cao gầy đứng giữ chợt lóe lên, nhìn theo bóng dáng tiểu cô nương đang bỏ chạy. Bước chân không lớn, nhưng chạy rất nhanh, đôi tay sách theo túi nilon lớn lúc ẩn lúc hiện, có vẻ hoảng loạn không ít.
Thiếu niên dường như cảm thấy thú vị cười hắc hắc *hai tiếng, quay đầu hướng người bên cạnh mắng lớn:" Cuối tuần lại con mẹ nó để thua, tao tìm tứ gia thịt chúng mày."
*nụ cười xấu xa có ý đen tối
Thiếu niên mắng xong liền cầm di động gọi điện thoại:" Hắc, tứ gia, cậu đoán xem tôi vừa thấy cái gì? Đầu năm nay cư nhiên còn gặp một tiểu khất cái xinh đẹp a!"
Hà Tư Dã ngồi trước bàn, thật cẩn thận lấy ảnh chụp bà nội từ khung ảnh vỡ ra, không nghĩ tới nói chuyện, chỉ thấp giọng " ân " một tiếng, xem như trả lời. Trong điện thoại thiếu niên âm thanh có chút chần chờ:" Xảy ra chuyện gì? Ai chọc cậu? Nghe giống như rất không cao hứng?"
Hà Tư Dã đem ảnh chụp kẹp vào trong sách, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, lại bởi dùng sức cần mà trắng bệch. Một con chim sẻ đậu trước cửa sổ, anh giương mắt nhìn tới ngây người, đôi mắt hoa đào chậm rãi mị hoặc câu lên. Âm thanh trầm xuống, xác thật rất không cao hứng:" Trong nhà có một tiểu nha đầu phiền toái."
Lời tác giả muốn nói:
Tiểu tứ gia: Trong nhà có tiểu nha đầu phiền toái, ta có thể khi dễ, nhưng không có nghĩa người khác cũng được! ^v^......