Bà ngoại Điền nằm viện, ban ngày có hộ lý chăm sóc, buổi tối Nhan Hề mới tới.
Buổi chiều, tiết cuối cùng giáo viên giảng bài thi quá giờ, Nhan Hề đứng ngồi không yên,trong lòng gấp gáp, bà ngoại buổi sáng có nói cho cô về nhà lấy tiền, toàn bộ tiền bà tích cóp được đều để dưới gối đầu, bà lo lắng cô nhỏ lục tới, bảo cô nhanh chóng trở về lấy.
Tan học chậm hai mươi phút, Nhan Hề lung tung nhét sách vào balo, lòng nóng như lửa đốt cúi đầu chạy ra ngoài, đột nhiên đụng phải lồng ngực một người...
Hà Tư Dã đứng ở hành lang, áo phao trắng không nhiễm hạt bụi, thân ảnh cao dài đứng thẳng tắp như tùng, mái tóc ngắn màu nâu nhạt như nhiễm ánh sáng, làn da trắng nõn, ngũ quan anh tuấn, học sinh qua lại trên hành lang lén lút nhìn trộm.
Hàng mày anh tuấn khẽ nhíu, rũ mắt nhìn tới tiểu nha đầu đâm vào ngực anh.
" Đi cũng không nhìn đường, không thể đi đứng cẩn thận?
Nhan Hề đang vội vàng, e sợ anh Tiểu Dã tức giận, lập tức cúi người xin lỗi.
" Lại hù dọa em cậu,"Thẩm Phi cười đi tới " Anh em miệng dao găm tâm đậu hũ, nhìn đến không kiên nhẫn vậy chứ đang thành thành thật thật đứng ở đây đợi em a, cậu ấy thấy hôm nay tuyết rơi,muốn đưa em đi bệnh viện."
Nhan Hề nghe được trong lòng ấm áp, trộm nhìn Hà Tư Dã, thấy anh thật không tức giận do dự nói: " Em không có tới bệnh viện, mà phải về lấy giúp bà ngoại chút đồ."
Thẩm Phi cười nói: " Kia vừa lúc, anh em hôm nay lái xe tới, cậu ấy đưa em đi."
Hà Tư Dã khẽ động quay người bước đi,âm thanh phát ra mang theo tia ôn nhu khó nhận ra:"Được."
Nhan Hề mím môi cố nén ý cười, bận rộn đuổi theo, Thẩm Phi bên cạnh lải nhải: " Em có biết anh em thích mẫu người con gái như thế nào không? Là loại an tĩnh, ôn nhu, kiểu như vẽ tranh các loại đặc biệt hợp mắt hắn, hơn nữa tốt nhất là không yêu thích gì mà ca hát khiêu vũ, hắn á trông vậy mà bên trong là một ông cụ non,không thích xuất đầu lộ diện, cho nên em là người hiểu chuyện như vậy, anh em kỳ thật không có chán ghét em a."
Nhan Hề nghe được hơi giật mình, nhỏ giọng hỏi lại: " Còn gì nữa không ạ?"
Thẩm Phi nghe không rõ: " Hả?"
Nhan Hề lắc đầu: " Anh Tiểu Phi, anh thích người như thế nào?"
Thẩm Phi cười lớn: " Anh hả, anh thích dáng người phải đẹp, còn phải có ngực...."
Hà Tư Dã đột nhiên quay đầu lại: " Cậu không phải muốn đi mua cho em gái mới bao tay giữ ấm? Mỗi ngày đều lo nghĩ làm ấm tay con gái, đi nhanh đi."
Thẩm Phi: "......"
*
Đầy trời tràn ngập màu tuyết trắng, Hà Tư Dã lái xe thật chậm, ổn định vững chắc. Ngoài cửa sổ bông tuyết đang rơi, lạnh đến đông cứng, bên trong xe ấm áp như mùa hạ.
Nhan Hề lén lút nhìn trộm anh, phát hiện mỗi lần anh lái xe tâm tình dường như rất tốt, đôi mắt hoa đào mị hoặc câu nhân.
Hà Tư Dã tùy ý liếc kính chiếu, bắt lấy đúng thời điểm Nhan Hề nhìn lén, cô vội vàng cúi đầu không dám lại nhìn anh.
Đến ngoài cửa, Hà Tư Dã đẩy cửa xuống xe: " Tôi đi cùng em."
Ngõ nhỏ hẹp, chỉ đủ một xe đi vào, mà bên trong lại có một chiếc đi ra bóp còi ý bảo Hà Tư Dã nhường đường.
Hà Tư Dã mới xuống xe đành quay trở lại: " Nhan Hề, em đứng đây chờ tôi, không được đi vào một mình."
Chiếc xe phía sau không chờ được ấn còi không ngừng, át đi thanh âm Hà Tư Dã, Nhan Hề không nghe rõ anh nói gì, lập tức chạy đi vào.
Bởi chạy hơi nhanh mà chân chút nữa vấp ngã, cô ngượng ngùng quay đầu cười một cái, lại phát hiện không thấy Tiểu Dã ca đi theo. Tươi cười liền phai nhạt, trong mắt hiện lên sợ hãi hoảng loạn, nhưng nhìn thấy sân một mảnh đen nhánh, phỏng đoán hẳn là không có người ở nhà.Đẩy cửa phòng bà ngoại, chớp mắt Nhan Hề kinh hãi sững sờ đứng ngoài cửa.
Một phòng toàn mùi rượu, nam nhân trong bóng tối đang lục tung khắp nơi.
*
Hà Tư Dã đi một đoạn đường, xe phía sau mới có chỗ tiến lên, trong điện thoại Chung Vân đang nói chuyện: " Con trai, phía dưới gối của con tại sao lại có năm trăm tệ a?"
Hà Tư Dã thuần thục đánh tay lái, trong đầu hiện lên hình ảnh tiểu nha đầu lén lút trả lại anh tiền mua đồ ăn vặt cho bạn học cô, tiểu nha đầu sau vài lần năn nỉ phải trả tiền, anh không nhận nên chắc cô lén lút dấu dưới gối anh.
Anh câu môi khẽ cười: " Tiền riêng, mẹ đừng động vào."
Chung Vân mắng nhãi ranh,liền muốn cúp điện thoại.
" Mẹ," Hà Tư Dã đột nhiên nói " Chú Dương vì cái gì mà thu dưỡng cô ấy, tại sao lại biết cô ấy?"
Chung Vân cười: " Ba bốn tháng đi qua, rốt cuộc biết quan tâm tiểu nha đầu, tha thứ chuyện làm vỡ ảnh chụp bà nội con rồi? Thời gian con tức giận cũng lâu thật."
Hà Tư Dã không kiên nhẫn: " Mẹ nói hay không nói."
" Nói," Chung Vân chịu thua không trêu chọc nữa " Nhan Hề thi vào cao trung được thứ nhất, đứng thứ ba toàn thành phó, mấy trường cao trung đều muốn đoạt con bé."
Hà Tư Dã giảm chân ga, nhớ tới ngày đó một giờ sáng, tiểu nha đầu ngồi ở trước bàn học bộ dáng nỗ lực đọc sách.
Chung Vân khẽ thở dài: " Dì Phương con thời điểm đi thăm hỏi gia đình mới biết được Nhan Hề cha mẹ không còn, ở nhờ gia đình cô nhỏ lại không được yêu thích, mùa đông còn phải giặt quần áo bằng nước lạnh, ba ngày hai bữa không có cơm ăn, còn phải đi nhặt vỏ chai nước bán lấy tiền mua bánh bao, dì Phương cùng chú Dương con nhiều năm không có con......"
*
Nhan Hề nhìn thấy Ngưu Vĩ trong phòng bà ngoại, toàn thân như đóng băng, cả người phát run. Thoạt nhìn là một giáo viên ngữ văn nho nhã ôn nhu, thực tế hắn là một kẻ tàn bạo không có nhân tính.
Ngưu Vĩ tay đã đụng tới gối đầu của Điền bà, Nhan Hề trong mắt hiện lên sợ hãi, giãy giụa cử động, điên cuồng chạy đến túm lấy tay hắn: " Ông buông ra! Ông không được chạm vào đồ của bà ngoại tôi!!"
Ngưu Vĩ thật lâu không gặp lại Nhan Hề, đỡ đỡ mắt kính, hé miệng cười hơi thở toàn mùi rượu,một tay nhẹ nhàng bắt lấy tay nhỏ của cô: " Có năng lực rồi? Muốn đánh tao?"Đồng thời tay kia mở ra vỏ gối,vừa lòng thấy một xấp tiền: " Nha, chỗ này chắc phải tới năm ngàn đi?"
" Ông không đươc động tới tiền của bà ngoại tôi!"
Nhan Hề giống như điên rồi, xông tới điên cuồng xé áo Ngưu Vĩ, muốn dơ tay đoạt lấy tiền, Ngưu Vĩ động tác tàn bạo đè tay cô lại, biểu tình nghiêm túc như đang răn dạy học sinh: " Nhan Hề a, sao lại không có lễ phép như vậy, đã quên lúc dượng giáo huấn cháu thì không thể đánh trả sao?"
*
Chung Vân vẫn đang trong điện thoại tiếp tục nói: " Mẹ mấy ngày hôm trước mới nghe được Dì Phương nói, dượng Nhan Hề giống như....như thế nào nhỉ,dù sao chú Dương con cũng mắng hắn là súc sinh."
Thần sắc Hà Tư Dã vốn đang mang ý lạnh, nghe vậy lại càng mãnh liệt tỏa ra, chân ga dẫm mạnh, rốt cuộc đến trước cửa mạnh mẽ đẩy cửa vọt vào.
Di động bị ném tới ghế phụ trong xe vẫn vang lên tiếng Chung Vân nói chuyện,thanh âm lo lắng: "Cô nhỏ cùng dượng Tiểu Hề hôm nay còn lật lọng nói muốn mang con bé đi, bọn họ nếu làm lớn thì dì Phương cùng chú Dương con cũng không có biện pháp, chuyện này còn không....."
*
Nhan Hề điên cuồng giãy giụa hướng phía ngoài cửa chạy, Ngưu Vĩ đem cô giống như vật nuôi mà chơi đùa, buông tay để cô chạy, lại đem cô bắt trở về.
Ông ta mỗi lần uống rượu xong đều thay đổi một người hành hạ, đánh cô, đánh cô nhỏ, đánh bà ngoại cô.
Dưới chân hoảng loạn, Nhan Hề bị vướng ngã trên nền tuyết, Ngưu Vĩ đi tới tóm lấy cổ chân cô kéo trở về: " Tao cho mày chạy, tao cho mày không nghe lời này."
Nhan Hề phảng phất giống như chạy trốn người hung ác nhất trên đời, những ngón tay cố gắng cào xuống tuyết bò về phía trước, mặt đầy nước mắt, hoảng sợ khóc kêu: " Anh Tiểu Dã ______"
Hà Tư Dã thời điểm vọt vào,Nhan Hề co rúm thân mình trên nền tuyết, đầy trời tuyết rơi đậu trên người, Ngưu Vĩ dơ chân hướng lên mặt cô dẫm. Anh muốn điên rồi, nhìn thấy cảnh này liền phát điên,cơ hồ là cùng lúc Ngưu Vĩ dơ chân đạp Nhan Hề, vung quyền đánh vào mặt Ngưu Vĩ.
Hà Tư Dã ánh mắt nhiễm đỏ hung bạo dơ chân đá qua, Ngưu Vĩ bị đá trúng ngực, dơ tay ôm ngực một xấp tiền liền rơi ra, tung bay theo những bông tuyết rơi đầy sân.
Ngưu Vĩ cơ hồ cuồng bạo liếc mắt qua đi nhặt tiền, Hà Tư Dã quanh thân hàn khí bùng nổ, hàm răng nghiến chặt, quai hàm bạnh ra, nhặt cậy gậy dưới nền tuyết hướng Ngưu Vĩ đánh tới, tiếng kêu thảm thiết vang trời, Ngưu Vĩ bị đánh quỳ rạp trên mặt tuyết. Trong tay hắn còn nắm chặt tiền, Hà Tư Dã không chút lưu tình một chân dẫm đến cổ tay hắn, dẫm đến ông ta gào rống xin tha.
Anh một tay nắm chặt tóc, nhấc nửa người trên ông ta lên một chân đạp tới đem hắn đá ra xa vài mét, Ngưu Vĩ bị đánh đến hơi thở thoi thóp lại không phát ra âm thanh.
Hà Tư Dã thở dốc xoay người chạy tới xem Nhan Hề, thân ảnh gầy yếu co ro trên nền tuyết, gió lạnh thổi tới làm cô run run, trong mắt mang theo sợ hãi cùng nước mắt, gắt gao nhìn nam nhân nửa sống nửa chết.
" Đừng nhìn." Hà Tư Dã một chân quỳ xuống nền tuyết lấy tay che mắt cô " Nhắm mắt."
Nhan Hề nghe lời mà nhắm mắt, nước mắt lạnh lẽo cùng lông mi quét qua lòng bàn tay anh, lạnh đến thấu xương.
Đôi tay cô còn nắm chặt ấn trên nền tuyết, Hà Tư Dã nâng cô dậy, cầm lấy đôi tay bị đông lạnh đến cứng đờ, đau lòng nhíu mày, bao bọc tay trong tay mình vừa xoa vừa thổi khí,đem hơi ấm từ truyền lại cho cô.
Nhan Hề vẫn luôn không dám mở mắt, chỉ thấy quanh thân thật lạnh, trên tay lại một mảnh ấm áp.
Hà Tư Dã khẽ cười thành tiếng: " Mở ra."
Nhan Hề nghe lời mở mắt, nhìn đến Tiểu Dã ca đang ủ tay cho cô, mà anh mu bàn tay toàn là máu, cô nháy mắt, một giọt nước mắt trong suốt lại rơi xuống, Hà Tư Dã vươn tay lau được.
" Hề Hề," Hà Tư Dã ngữ khí bất đắc dĩ " Đừng khóc."
Lời edit: Khóc là anh đau lòng a!!!!!