khỏe mỗi bất giác cong lên, Uyển Dư ngắng mặt lên liền bắt gặp đôi mắt đen láy của Lục Minh Thành,
Sắc mặt Lục Minh Thành còn đen hơn mắt anh, vừa rồi cô cùng Hàn Tịnh vừa nói vừa cười trong điện thoại, nhưng ở trước mặt anh cô luôn lộ vẻ sợ hãi và hoàng sợ, sự tương phản rõ rệt như vậy khiến anh rất không vui.
Uyền Dư vội vàng rũ mi mắt xuống, không nhìn thẳng vào mắt của Lục Minh Thành, cô siết chặt điện thoại nói: "Cậu trẻ, tôi về trước đây. Sau này, chúng ta đừng gặp lại nhau nữa, tôi sẽ cố gắng trả tiền sớm cho anh" không muốn gặp nhau nữa bởi vi, một là sợ anh đánh cô, hai là sự có thể chống cự lại nổi anh. Cô là bạn gái của Hàn Tinh, cô sẽ cố gắng giữ tốt bổn phận của một người bạn gái. khuôn mặt đẹp trai của Lục Minh Thành u ám đến khiếp sợ, anh cũng không quan tâm rằng điều này sẽ làm cô sợ, anh nằm lấy cổ tay cô * Uyển Dư, cô vậy là muốn giữ khoảng cách với tôi 21
Đừng quên, tôi vẫn đang là chồng cô "
Uyển Dư cúi thấp đầu, từng chút từng chút một gỡ bàn tay của Lục Minh Thành. "Cậu trẻ, anh hiểu sai rồi, anh là chồng cũ của tôi, chúng ta sớm đã ly hôn rồi. Bây giờ anh chỉ là cậu trẻ của tôi mà thôi!" "Cậu trẻ, tôi muốn cùng với Hàn mập tìm hiểu nhau, tôi muốn cho Gia Bảo và Bối Bối một mãi ẩm hoàn chỉnh, sau này anh đừng đến làm phiền tôi nữa có được không?". cũng không cần từng chút một làm rối tung trái tim tôi, rồi lại đem đến cho tôi một vài kỳ vọng huyền hoặc
Lục Minh Thành vừa muốn nói, nhưng điện thoại của
Uyền Dư lại đổ chuông lên một lần nữa.
Nhìn thấy người gọi đến là Diệp Thịnh, Uyển Dư không khỏi chế nhạo trong lòng, cô dùng ngón chân nghĩ cũng có thể biết tại sao Diệp Thịnh lại gọi điện cho cô vào lúc này.
Nhìn màn hình điện thoại vài giây, Uyển Dư vẫn nhắc máy, cô cố ý không hiểu gì hỏi: "Có chuyện gì?" "Tiểu Uyển, chuyện xảy ra lần trước chỉ là hiểu lầm. Bộ chỉ muốn con có thể quan thêm nhiều bạn mà thôi, thật không ngờ Triệu Tấn lại dám có ý đồi bại với con!"
Giọng Diệp Thịnh có về thành khăn, nhưng nghe thấy lời nói của ông ta Uyền Dư chỉ càng thấy lạnh lòng.
Lúc cần cô liền giả vở ra một hình tượng người bố tốt, lúc không cần cô nữa thì cho dù cô có chết, ông ta cũng chỉ ở một bên cười thẩm.
Một người bố như vậy, cô không cần
Cô không phải Thánh nữ, càng không phải là kẻ ngu ngốc, một người từng muốn dồn cô vào chỗ chết bây giờ lại giả vờ từ tế trước mặt cô, cô kinh tởm. "Diệp tiên sinh, ông gọi điện tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì? Có chuyện gì cứ nói, tôi không có thời gian cùng ông nói nhảm!"
Sắc mặt của Diệp Thịnh có chút biến sắc, nhưng nghĩ đến việc Diệp Hiểu Khê vẫn còn ở trong đống cảnh sát, ông ta vẫn có gắng cần chặt răng gán cười với Uyển Dư : "Tiểu Uyển, con sao có thể nói chuyện với bố như thể này? Con là đứa con gái quý giá nhất của bố." "
Con gái quý giá nhất?
Ah!
Uyển Dư thực sự muốn nôn rồi.
Có cha mẹ nào lại đem đứa con gái quý giá nhất của mình bán cho một lão già tâm lý méo mó chứ, dù có bị dày và chết đến cũng không sao cả?!
Thấy Uyển Dự im lặng, Diệp Thịnh nhanh chóng nói tiếp: "Tiểu Uyển, bố biết bố đã làm rất nhiều điều sai trái, nhưng bố cũng biết rằng mình sai rồi, bố xin lỗi con. Tiểu Uyển, dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta đều là người nhà, trong người con đang chảy dòng máu của bố về điểm này mãi mãi sẽ không thể thay đổi
Sau một lúc dừng lại, Diệp Thịnh tiếp tục nói: "Tiểu Uyển, bố cũng biết rằng giữa con và Tiểu Khê có rất nhiều chuyện không vui, bố thay mặt Tiểu Khê xin lỗi con, nhưng dù gì con với Tiểu Khê cũng là chị em ruột thịt, không cần biết giữa hai đứa đã xảy ra xích mích gì, nhưng huyết thống này sẽ không để đứt được!" "Tiểu Uyền, Tiểu Khê vẫn đang ở đồn cảnh sát, chúng ta đã chứng minh Tiểu Khê là chị ruột của con là dì của Bảo Bảo Bối Bối, nhưng cảnh sát vẫn không đánh đập và mắng nhiếc trẻ con, cần phải có người đồng ý thả Tiểu Khê ra. Bọn họ nói Tiểu Khê đe dọa đường sự đến giải quyết thì nó mới được thả về nhà" * Tiểu Uyển, con gọi cho cảnh sát nói với bọn họ chỉ là hiểu lầm, con giúp chúng ta bão lãnh Tiểu Khê có được không? Uyển Dư, Tiểu Khê là người của công chúng, nó còn có rất nhiều người hâm mộ, nó làm sao có thể ở đồn cảnh sát như thế này chứ! Tiểu Uyển "Diệp tiên sinh, hình như ông hiểu lầm rồi, tôi thật sự không rộng lượng như vậy!"
Uyển Dư thực sự không muốn tiếp tục nghe giọng nói của Diệp Thịnh nữa, cô lạnh lùng ngắt lời ông ta: “Diệp tiên sinh, sáng hôm nay, nếu như không phải cảnh sát và Trà Trà đến kịp thời, không ai có thể biết Diệp Hiểu Khê sẽ làm ra chuyện gì với Bảo Bảo và Bồi Bối? Diệp Hiểu Khê thật sự muốn hại con của tôi, tôi còn ước không thể khiến cô ta sớm chết sớm đầu thai sớm, muốn để tôi bảo lãnh cô ta?! Ha ha, ông vận chưa tỉnh ngủ có phải không?!" "Tiểu Uyển, Tiểu Khê nói nó không có ý xấu gì. Nó chỉ là đang đùa giỡn với Bảo Bảo và Bối Bối mà thôi, con đừng có hiểu lầm Tiểu Khê
Diệp Thịnh kìm nén lửa giận trong lòng, kiên nhẫn nói với Uyển Dư “Ừm, tôi cũng không có ác ý gì, tôi chỉ muốn khiến
Diệp Hiểu Khê ngồi tù thôi!”
Uyền Dư thờ ở lạnh lùng nói với Diệp Thịnh.
Diệp Thịnh bị Uyển Dự làm cho tức giận suýt ói ra máu, nhưng tình thể bây giờ ông ta đang cầu xin
Uyển Dư nên ông ta không thể phát hoả
Trương Mỹ Lệ đứng bên cạnh Diệp Thành nhìn không được nữa, bà ta giật lấy điện thoại của Diệp Thịnh, giọng nói lạnh lùng đe doạ Uyên Dư “Uyền Dư, tôi cảnh cáo cô đừng có được nước làm tới, cô hãy nói với cảnh sát là các người đã hiểu lầm Tiểu Khê của chúng tôi. Nếu không tôi nhất định không buông tha cho cô!" "Ha ha!"
Khoé môi Uyển Dư nhếch lên cười lạnh: “ Bà Trương nếu như tôi không lầm thì mấy người bây giờ đang cầu xin tôi, đây chính là thái độ cầu xin của mấy người sao?!" "Cô"
Trương Mỹ Lê tức giận đến mức muốn cào nát mặt của Uyển Dư, nhưng Uyển Dư nói không sai, bọn họ bây giờ thực sự đang cầu xin cô. Những bà ta không thể hạ thấp mình. “Uyển Dư, cô hại Tiểu Khê của chúng tôi như thế nào, tôi nhất định sẽ không để cô có kết cục tốt" Trương Mỹ Lệ nói xong lập tức cúp điện thoại. nghe thấy giọng nói bực bội của Trương Mỹ Lệ trong điện thoại, Uyển Dư cong môi bất lực, con người này thật không biết xấu hổ, thực sự muốn làm mẹ thiên hạ sao, rõ ràng chính Diệp Hiểu Khê không có ý tốt lành gì với Bảo Bảo và Bối Bối. Bây giờ cô thể nào lại trở thành người xấu rồi.
Ánh mắt của Lục Minh Thành vẫn luôn dán chặt trên mặt Uyển Dư.
Cô cùng người khác nói chuyện, sẽ có cười đùa hoặc tức giận, lúc nào cũng bộ dạng sống động, có lúc còn mang thêm một chút tinh ranh. Nhưng tại sao ở trước mặt anh cô lại luôn thân trong như vậy?
Anh cũng không phải hổ, chẳng lẽ lại ăn thịt cô sao?
Thái độ này của cô khiến Lục Minh Thành vô cùng khó chịu.
Thậm chí anh không nhịn được nghĩ đến việc anh thả rằng Uyền Dư to tiếng với anh, hay cào cấu anh cũng được nhưng đừng có như vậy, đừng có luôn muốn nghĩ giữ khoảng cách với anh.